Diệp Lan nhìn mình trong gương, năm nay cô đã 26 tuổi, cô muốn gả cho Lương Phi Phàm.
Cô muốn trở thành Lương phu nhân.
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, từ bên ngoài truyền tới tiếng của Diệp Tử Kiệt
gọi cô thân mật: "Ngủ chưa? Ba vào một chút được không?"
Diệp Lan vội vàng đi tới ghế ngồi, vừa nói mình còn chưa ngủ, Diệp Tử Kiệt từ
bên ngoài đẩy của đi vào. Diệp Lan cười khanh khách chạy tới ôm lấy cái
eo mập mạp của Diệp Tử Kiệt: "Ba, con vừa mới cho người điều tra, Phi
Phàm không tới nước Anh, anh ấy thật sự tới nước Pháp, lần này ba đã tin anh ấy chưa?"
"Trễ như vậy còn chưa ngủ chính là đợi ba về để
nói chuyện này sao? Ài, chu dù con gái đã trưởng thành đã không cần ba
nữa rồi." Diệp Tử Kiệt cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vai Diệp Lan rồi đi
về phía salon ngồi. Hai người ngồi xuống, Diệp Tử Kiệt đưa tay nhéo mũi
Diệp Lan, giọng có chút cưng chiều: "Ba biết con nôn nóng về Lương Phi
Phàm cho nên ba cũng cho người đi điều tra, lần này quả thật cậu ấy
không nói láo, thật sự bên nước Pháp có một dự án làm rượu nho của Lương Thị, hẳn cậu ấy đi vì vấn đề này."
"Con đã nói rồi, Phi Phàm bây giờ thật sự là... từ từ theo hướng chúng ta."
"Người như Lương Phi Phàm không dễ nắm trong tay, 5 tháng qua mặc dù cậu ta
không gặp Bạch Lộ nhưng ba vẫn không chắc chắn cậu ta có chuyện gì lén
tiến hành giấu chúng ta hay không." Diệp Tử Kiệt lăn lộn trên thương
trường nhiều năm như vậy, chuyện trước kia với Lương Kiến Nam khiến ông
từ đầu tới cuối đều cảm thấy Lương Phi Phàm không thể nào toàn tâm toàn ý đối với mình.
Nếu như không phải con gái bảo bối của mình sẽ
không cưới người đàn ông khác ngoài người này thì căn bản ông cũng sẽ
không hạ thủ lưu tình, đã giăng lưới lớn như vậy, cuối cùng cũng chỉ là
thu vào dưới quyền chứ không thâu tóm toàn bộ Lương Thị.
Tuy Diệp Tử Kiệt có tiếc nuối, nhưng ông biết như vậy là vẫn còn cơ hội cho Lương Phi Phàm xoay mình.
Lương Kiến Nam tính khí nóng nảy nhưng lá gan lại không lớn, còn con trai ông ta là Lương Phi Phàm thì hoàn toàn khác biệt, đó là một người đàn ông
biết bày mưu lập kế, cho nên từ đầu đến cuối Diệp Tử Kiệt đều thấy không thể coi thường.
"Ba, ba nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ Lương Phi Phàm không phải là rất tốt
sao? Hơn nữa hạng mục anh ấy muốn con cảm thấy vô cùng tốt, ba đồng ý
đi. Con thật không muốn để anh ấy thất vọng, hơn nữa Diệp Thị và Lương
Thị không phải vẫn luôn hợp tác sao? Lần này chính là hợp tác đơn thuần
như vậy thôi, ba không đồng ý tới lúc đó sao con có thể đối mặt với
Lương Phi Phàm."
"Hạng mục đó của Lương Phi Phàm ba đã cẩn thận
nghiên cứu, bề ngoài nhìn thì đúng là không có vấn đề gì, nhưng con gái
à, con thật sự không biết để hạng mục đó chạy được quả thật tiêu hao vốn quá lớn, đến lúc đó sơ ý một chút cũng có thể khiến Diệp Thị tê
liệt..."
"Sao có thể sơ ý?" Diệp Lan xem thường, lôi cổ tay Diệp
Tử Kiệt nũng nịu: "Ba, con biết ba đối với con tốt nhất! Cái này coi như là quà cưới ba tặng con có được không? Con đã đồng ý với Lương Phi
Phàm, con giúp anh ấy, để sau khi anh ấy trở về chúng ta ăn cơm chung,
đến lúc đó để ba gặp mặt nói cho anh ấy biết ba đồng ý hạng phục này,
sau đó sẽ để cho bọn con kết hôn..."
Diệp Tử Kiệt cau mày, thần
sắc hiện lên mấy phần ác liệt: "Kết hôn? Không phải cậu ta với Bạch Lộ
mới đăng ký kết hôn nửa năm trước sao? Bây giờ còn chưa ly dị."
Diệp Lan khẽ hừ một tiếng, dửng dưng nói: "Để anh ấy ly dị là được!"
"Tiểu Lan..."
"Ba, ba đồng ý với con đi, thật sự Phi Phàm anh ấy rất muốn làm hạng mục
này, trước mặt toàn bộ thành phố A cũng chỉ có Diệp Thị và Lương Thị hợp tác mới có thể làm được. Có được hay không vậy, có được hay không vậy,
ba, có được hay không vậy..."
Diệp Tử Kiệt bị con gái bảo bối
cuốn lấy không còn cách nào khác, thực ra thì trong lòng ước chừng cũng
đã có chút thỏa hiệp, biết đứa con gái này sẽ không buông, từ đầu đến
cuối đều chỉ nói "Lương Phi Phàm". Trong lòng ông hiểu rõ, cho nên 5
tháng qua đã phái người luôn theo sát Lương Phi Phàm, biết cậu ta có ý
tứ phải làm hạng mục kia, ông cũng đã cho người điều tra trước, xác thực không có vấn đề gì cả.
"Ba... Ba đồng ý đi, có được hay không vậy? Sáng mai Lương Phi Phàm sẽ từ Pháp trở về, con còn phải nói với anh ấy."
"Được được được, thật không có cách nào từ chối con, ba đồng ý. Nhưng hạng
mục này do tự ba phụ trách, con không được phép nhúng tay vào, biết
không?"