Cô lảo đảo bước xuống xe, gió lạnh thổi đến một cái khiến cô không chịu
được ôm lấy thân cây nôn một lúc lâu, người bên cạnh đưa tới một chai
nước, Bạch Lộ cũng không suy nghĩ nhiều đưa tay nhận lấy, mở nắp, ngước
cổ, nhắm mắt lại uống một hơi gần nửa bình.
Trong dạ dày cô giống như có lửa đốt, rất khó chịu.
Nhưng đều đã nôn ra, cô đứng bên cây đưa tay lên sờ gò má mình, cũng không
vội vàng đứng lên, mặc dù đã quá say nhưng đã nôn hết ra cho nên cũng đã tỉnh táo lại không ít, nhìn quang cảnh xung quanh cũng biết đã là cửa
nhà mình, cô không ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh mình.
Hẳn là một người bạn học nào đó.
Cô đặt nước sang một bên, hai tay ôm đầu gối ngồi xuống mặt đất, giơ tay
lên xua một cái: “Cảm ơn, tôi ở cửa hóng gió một chút rồi vào nhà, cảm
ơn bạn đã đưa tôi về. Hôm nay không tiện, cũng không mời bạn vào nhà một chút được.”
Người bên canh không nói gì, Bạch Lộ cũng không nghĩ nhiều, trong đầu rối bời, thỉnh thoảng có tiếng xe gào rú chạy qua. Cô
cũng không chú ý người đưa mình về đã về hay chưa, tâm tình cô rất kém,
thật ra thì uống say lại càng khó chịu hơn, nhất là lúc nôn giống như
lục phủ ngũ tạng đều bị móc sạch, có thể ói sạch sẽ lại thấy trống rỗng…
Người thật đúng là mâu thuẫn, giống như cô vậy.
Nghĩ tới, nhớ tới nhưng lại không dám.
Cái này có tính là cô tự chuốc lấy cực khổ cho mình không?
Nhưng là… không phải anh ấy nói rõ ràng, sẽ ở đó chờ cô sao? Cô cũng chưa đi xa thì anh đã đi xa.
Lời đàn ông luôn không thể tin như vậy. Lương Phi Phàm thì thế nào? Cô mới
đi có 5 tháng thôi, biết rất rõ ràng cô ở nơi nào nhưng không một lần
tới tìm cô, không một lần gọi điện cho cô…
Trong lòng khó chịu,
gió đêm thổi tới một cái, cô cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt, những ưu tư
lâu nay bị kiềm chế trong lồng ngực dày vô cô phát điên.
Bạch Lộ
thật sự không nhịn được, đưa tay nắm lấy bình nước bên cạnh phát tiết
ném mạnh ra ngoài, cũng trong lúc đó cô quay về phía bầu trời đêm đen
thui hét to một tiếng: “Lương Phi Phàm… Em ghét anh…”
Nhưng một
giây tiếp theo, cô lảo đảo đứng không vững ngã về phía sau. Bạch Lộ ‘a’
một tiếng hoảng sợ, theo bản năng nhắm tịt hai mắt lại, cho là mình sẽ
bị ngã xuống nhưng không ngờ có một đôi tay bỗng nhiên vươn tới bế cô
lên.
Người Bạch Lộ cứng đờ, tự nhiên thanh tỉnh đi không ít nhưng đầu óc còn có chút mơ hồ, kể cả phản ứng cũng chậm nửa nhịp. Chẳng qua
sự đau đớn không tới như dự liệu, bên tai ngược lại có tiếng thở trầm
thấp, thật giống như… có chút quen thuộc.
Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt anh tuấn ngày đêm cô mong nhớ, mi mắt thâm thúy,
sống mũi cao, đôi môi mỏng, còn có cặp mắt kia với con ngươi đen nhánh
rất hấp dẫn.
Gương mặt này… có phải cô đang nằm mơ không?
Không phải là chưa từng mơ thấy anh. Trong 5 tháng qua cô đã gặp đủ loại giấc mơ, cũng không phải mỗi giấc mơ đều có liên quan tới người đàn ông này
nhưng anh vẫn cứ chiếm cứ phần lớn. Anh chính là bá đạo như vậy, nói rõ
là để con đường cho cô đi nhưng kết quả lại như bóng với hình.
Bây giờ cũng là đang nằm mơ chứ…
Nhưng là, giấc mơ hôm nay có điểm quá chân thực, bởi vì hơi thở của anh rõ
ràng phả lên mặt cô, gương mặt anh ngày càng tiến lại gần, chỗ sâu trong con ngươi kia đều có thể nhìn thấy cô trong đó…
Đây thật sự là mơ sao?
Cô có chút không kìm lòng được, đưa tay lên chạm vào lông mi anh, ngón tay mềm mại quẹt một đường, cảm xúc quá mức chân thật khiến cho Bạch Lộ đột nhiên tỉnh táo lại.
Đây không phải là mơ.
Người đàn ông này…
“Em thấy anh lạ lắm sao?”
Bỗng nhiên anh lên tiếng, giọng trầm thấp mang theo mấy phần kiềm chế, lông
mày anh nhíu lại, dáng vẻ rất quen thuộc cũng rất xa xôi. “Có nhiều bất
mãn với anh như vậy sao không gặp anh để chất vấn? Uống say rồi chửi
mắng anh, thật đúng là có tiền đồ.”
Bạch Lộ trừng mắt nhìn, óc cô gần như ngưng hoạt động, hô hấp cũng ngưng, tim đập cũng ngưng, cả thế giới này đều dừng lại.
Chỉ còn con mắt có thể nhìn, chỉ còn gương mặt anh tuấn thâm thúy này, chỉ con hơi thở trầm thấp bên tai.
…
Không phải mơ, không phải nằm mơ... Bạch Lộ, là thật! Người đàn ông trước mặt này, người đàn ông đang ôm người này là chân thật.
Đầu cô "ong" một tiếng, rốt cuộc tinh thần đã phục hồi, cô gồng người di
chuyển thân thể một chút, miệng vẫn thở dốc có chút khó khăn. Đột nhiên
anh đỡ gáy cô cùng lưng, sau đó cả người bị xốc lên. Cô "á" một tiếng
bực bội, người cựa quậy không yên nhưng bị anh khống chế, cả người liên
tục lùi lại hai bước, sau đó lưng áp vào tường.
"Lương Phi Phàm..."
Ba chữ này thật khiến cô đau xót, đầu lưỡi cô lại lăn một lần thốt ra ba
tiếng từ đáy lòng. Đột nhiên môi cô bị chặn lại, toàn thân cô run rẩy,
hai tay theo bản năng đỡ trước ngực Lương Phi Phàm. Anh nắm lấy cổ tay
cô kéo lên cao, thân thể cứng rắn ép tới đè lên cơ thể mềm mại của cô,
vừa hũng hãn vừa sâu sắc hôn cô.
Quá lâu, 5 tháng qua cả ngày lẫn đêm anh đều suy nghĩ tới thân thể cô, nghỉ ngủ không yên giấc, nhưng
vẫn không dám gọi điện cho cô, sợ cô không có cách nào đối mặt với mình, cứ như vậy dung túng cho cô, để mặc kệ một gã người Anh từng ngày tiếp
cận cô. Cuộc sống, học tập, mỗi ngày của cô đều được chụp lại cho anh,
đó là thuốc giải cho những ngày tháng khổ sở qua của anh.
Nếu như không phải trong ảnh kia cái gã tóc vàng mắt xanh tiểu tử thối đó nắm tay cô thì có lẽ anh còn tiếp tục sống như vậy.
Anh không có ở đây, anh không biết sẽ phải chờ bao lâu, nhưng anh muốn cho
cô biết nếu như cô muốn thì một năm rưỡu, hai năm rưỡu hay ba năm rưỡu
anh đều nguyện ý cho cô thời gian. Dù sao vấn đề Diệp gia bên kia anh
chưa giải quyết được, không liên lạc với cô cũng có một nửa nguyên nhân
là vì lo lắng an toàn của cô.
Buck đã nói với anh rất nhiều lần,
Diệp Tử Kiệt âm thầm phái người tới nước Anh, nếu không phải bởi vì
trước kia anh tinh trí để cho Buck ở lại với Bạch Lộ thì có lẽ Diệp Tử
Kiệt đã sớm hạ thủ.
Thật may cô không sao, cũng biết cô học ở SGA rất tốt, tài năng thiết kế được phát triển toàn bộ, mỗi lần nhìn thấy
cô qua những tấm ảnh kia Lương Phi Phàm cảm thấy mình rất không biết làm sao, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng là, cô lại dám nắm tay người đàn ông khác.
Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, bỏ lại đống hình, bảo Quan Triều chuẩn bị máy bay riêng trực tiếp tới nước Anh.
Sau khi đến mới có thể chắc chắn mình không sai. Cảm giác trong ngực quá
mức thỏa mãn, ôm cô, hôn cô, hung hãn nuối hơi thở của cô, còn có vị
rượu trong miệng của cô cũng trở nên ngọt ngào.
"Gọi gì anh?"
Lương Phi Phàm gặm nhắm môi của cô, không chế toàn bộ hơi thở của cô. Đàn bà
sau khi say có chút thanh tỉnh lại bị nụ hôn của anh nuốt hết phần lớn
lý trí, chỉ nghe được bên tai có giọng nam trầm thấp dụ dỗ nhẹ nhàng
khiến cô không không chế được, muốn rơi nước mắt.
"Gọi chồng..."
Bạch Lộ đau xót trong lòng, giọng nói như vậy, nhiệt độ như vậy, đụng chạm
như vậy, còn có nụ hôn như vậy... đều quá quen thuộc nhưng lại rất xa
lạ...
Phải đến khi cô thấy khổ sở anh mới chịu gặp sao?
Đưa tay đẩy ngực anh, cả người cô đều run rẩy, trong lòng đau ê ẩm, hốc mắt cũng hồng hồng, nhưng trong không khí cô hít vào đều có mùi của anh,
đều thuộc về anh...
"Buông em ra!"
Cô giãy giụa, mặc dù
uống nhiều nhưng vừa rồi đã nôn ra hết, thần trí cơ bản đều đã tỉnh táo, cũng dĩ nhiên nhớ lại cái ảnh trong nhà vệ sinh của quán rượu kia.
5 tháng, anh đối với cô không nghe không hỏi, ở thành phố A lại cùng Diệp Lan tham gia các hoạt động, hình ảnh hai người thân mật trước công
chúng, phía sau còn có những gì?
Càng nghĩ càng đau xót, mượn
chút men rượu trong người cô đưa tay đẩy mạnh anh ra: "Em bảo anh buông
em ra... buông em ra... Ừ... a..."
Lương Phi Phàm cau mày, rất
không vui khi thấy cô vừa gặp mình đã la hét để mình buông cô ra. Dẫu
sao đã xa nhau 5 táng, dù mỗi ngày anh đều thấy trạng thái cuộc sống của cô nhưng vẫn không ở chung mỗi chỗ, không ở chung một chỗ khiến càm xúc đè nén trong anh chất đống, lúc này càng hung mãnh bộc phát.
Anh khát vọng thân thể cô, cũng khát vọng tâm trí cô. Người đàn ông trước
giờ ở bất cứ chuyện gì cũng nắm được trong tay, vào lúc này lại rất sợ
người phụ nữ này sẽ đẩy mình ra.
Niệm ý như vậy khiến anh càng
hôn sâu nụ hôn tay, bàn tay không cùng xoa bóp cơ thể cô, hai người vốn
đứng ở cửa nhà trọ, Lương Phi Phàm không ngừng chơi đùa cô gái trong
lòng ngực, thừa dịp cô loạn tình mê đích liền ôm cô sải bước đi về phía
của.
Mật mã vào nhà đương nhiên Lương Phi Phàm không thể không biết, đẩy cửa phòng ra, đem cô để xuống.
Hai chân Bạch Lộ chạm đất liền biết rõ, trong phòng vẫn là màu đen nhánh
nhưng cô thấy được gương mặt đàn ông gần trong gang tấc ẩn hiện qua ánh
sáng từ ngoài chiếu qua khung cửa.
Bạch Lộ đưa hai tay đẩy ngực
anh, lúc này đã hoàn toàn có thể xác định cô không nằm mơ. Người đàn ông này cách xa cô 5 tháng đã tới thật, ngay trước mặt cô...
Nhớ nhung lâu nay không phải cũng chất đống trong lòng cô sao?