Bích Hàn Kim
Không khí dường như đông cứng lại.
Sắc mặt Tạ Trường Canh có phần khó coi, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ như thường.
Hắn đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
Lần này, không ngồi ngồi lên tháp nữa, nhưng giọng nói, chẳng có lấy nửa
phần tức giận. Với hành động tùy ý mạo phạm trên người mình ban nãy, xem ra cũng không để bụng chút nào.
“Nàng tức giận như vậy cũng đúng.” Hắn nói.
“Trong nửa năm nàng tới Tạ gia, ngày ngày phụng dưỡng mẫu thân, vô cùng vất
vả. Ước nguyện ban đầu của gia mẫu, tất nhiên là báo đáp lại ơn của cố
nhân, nhưng lại tự ra quyết định, muốn thay ta nạp thiếp, đúng là không
thỏa đáng. Luận về hiền lương thục đức…”
“Tạ Trường Canh, ngươi nghĩ nhiều rồi!”
Mộ Phù Lan cắt ngang lời hắn, trèo xuống dưới tháp mỹ nhân, chân trần kéo
lê một đôi giày thêu hoa lan tinh xảo đặt trên nền đất cạnh tháp, đi tới trước kính, ngồi xuống tọa tháp được đặt trên tấm thảm.
Nàng cầm lược đồi mồi, nhìn vào trong gương, tự mình chải lại mái tóc dài ban
nãy bị hắn làm rối, miệng nói: “Ta không hiền lương, cũng không thục
đức. Ban đầu sở dĩ phụng dưỡng mẫu thân ngươi, chẳng qua cũng vì tuân
theo lời dạy bảo của phụ vương ngày trước, nghĩ rằng nếu đã gả đi rồi,
cho dù không muốn chăng nữa, cũng phải làm tròn bổn phận. Chỉ vậy mà
thôi.”
Tạ Trường Canh nhìn bóng lưng nàng giây lát, bước qua đó,
dừng lại ngay phía sau nàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt yêu
kiều trong gương, nói: “Mộ thị, rốt cuộc nàng muốn thế nào, mới chịu
theo ta quay về?”
Câu này gần như là hắn gằn ra từng chữ từng chữ một, giọng điệu đã không còn mềm mỏng như trước.
Bàn tay đang cầm lược của Mộ Phù Lan, ngừng lại.
Nàng cũng ngước mắt, nhìn hình bóng nam tử phản chiếu trong gương, hai mắt đang chăm chú quan sát phía sau lưng mình.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Nàng cảm giác được điều này.
Khóe môi nàng lộ ra nét cười.
“Tạ lang, rõ ràng trong lòng ngươi cực kỳ bất mãn với ta, ban nãy cần gì
phải hư tình giả ý? Cứ giống thế này, có lời gì thì nói thẳng ra, không
phải càng tốt hơn sao?”
Tạ Trường Canh mặt không đổi sắc nhìn nàng.
Nàng đặt chiếc lược xuống, chậm rãi đứng lên, xoay người, hướng mặt về phía hắn.
“Nếu ngươi đã trực tiếp hỏi, vậy ta cũng nói thẳng với ngươi. Ta sẽ không
bao giờ quay lại Tạ gia nữa. Ban đầu tất cả đều xuất phát từ ý nguyện
của phụ vương, ta mới buộc phải gả cho ngươi. Hôm nay ta đã thay đổi chủ ý rồi.”
“Đời người ngắn ngủi, lúc còn có thể tận hưởng lạc thú trước mắt, việc gì ta phải khiến bản thân chịu uất ức như vậy?”
Trên mặt Tạ Trường Canh, xẹt qua một tia kinh ngạc khó mà nhận ra.
Hắn nhìn nàng chăm chú, dần dần, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
“Mộ thị, thứ cho ta nhắc nhở nàng một câu, hôn sự ban đầu do chính phụ
vương nàng đồng ý. Trong mấy năm nay, ta tự thấy bản thân đã tuân thủ
đúng lời hẹn, không làm trái bất cứ điểm nào. Mặc dù mẫu thân ta có chỗ
mạo phạm đến nàng, nhưng cũng chưa từng thành sự thật, huống hồ ta cũng
đã nhận lỗi với nàng, buông lời thề hẹn rồi. Huynh muội nàng lại lật
lọng, vô cớ nuốt lời, hành xử ấu trĩ, giống như trò trẻ con! Nàng nghĩ
Tạ Trường Canh ta, sẽ mặc cho huynh muội nàng bắt chẹt hay sao?”
Dứt lời, dường như hắn đã nhận ra sự luống cuống của mình, tầm mắt quét qua nàng một cái, lần thứ hai mở miệng, giọng điệu đã trở nên hòa hoãn rất
nhiều.
“Mộ thị, nàng vừa mới tròn mười sáu đúng không? Còn nhỏ
tuổi, chưa hiểu chuyện, cũng không đáng trách. Nhưng phụ vương và huynh
trưởng của nàng, ai càng đáng tin hơn, ai càng có được lòng dân chúng
Trường Sa quốc, trong lòng nàng chắc cũng hiểu rõ. Ban đầu lúc định hôn
ước, huynh trưởng của nàng có mang thành kiến với ta, hôm nay chắc hẳn
cũng do hắn khuyên nàng bội ước. Nhưng nàng nghĩ xem, huynh trưởng có
tốt đến đâu, một nữ tử như nàng, chẳng lẽ lại có thể nương tựa một đời?”
“Nàng nên nghe theo sự sắp đặt của phụ vương, theo ta trở về là tốt nhất. Sau này, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Mộ Phù Lan nhìn nam tử đang đè nén tức giận mà dỗ dành mình trước mắt, nhất thời trong lòng cảm khái vô hạn.
Nếu không phải từng làm phu thê với hắn, hiểu rõ hắn là loại người nào, giờ khắc này đối diện với một lang quân như thế, làm gì còn nữ tử nào có
thể không động tâm cho được?
Nàng lắc đầu, trên vành tai trắng
mịn đeo một đôi hoa tai tinh xảo màu san hô đỏ rực cũng theo đó dao
động, như ẩn như hiện giữa làn tóc mây đang rũ xuống hai vai.
“Ngươi không cần mang phụ vương ra ép ta. Ta hỏi ngươi, mục đích ban đầu ngươi tới cửa cầu thân là gì? Hôm nay mục đích của ngươi, liệu đã đạt được
hay chưa? Nếu đã đạt được mục đích rồi, vậy cuộc hôn nhân với Trường Sa
quốc, cũng đã mất đi giá trị ban đầu, ngươi cần gì phải cố chấp không
buông?”
Tạ Trường Canh không nói gì cả.
“Ta rất muốn tin
rằng, ngươi chỉ vì muốn giữ lấy ước định với phụ vương năm xưa. Nhưng
thật sự là vì điều gì, trong lòng ngươi còn rõ hơn ta nhiều.”
“Nhờ cuộc hôn nhân này, phụ vương của ta, ngài đã thực hiện được ước muốn
của mình, mưu cầu phúc lợi cho con dân Trường Sa quốc. Còn ngươi, lại
càng thu được lợi ích cực lớn từ trong đó. Giả như không có sự tán
thưởng của phụ vương, với thân phận thảo khấu của ngươi, làm gì có cơ
hội thuận lợi tiến vào quan trường, tiện đà thăng quan tiến chức vùn
vụt?”
“Ngươi và phụ vương ta, đều đã hưởng lợi từ cuộc hôn nhân này. Nhưng ta thì sao? Các người có từng nghĩ cho ta chút nào không?”
Nàng ngưng mắt nhìn nam tử phía trước.
“Tạ Trường Canh, ta nói thật cho ngươi biết, ngày đó ngươi tới cầu thân,
trong lòng ta, đã sớm có một ý trung nhân khác. Hắn là người lương thiện nhất, cười rộ lên cũng đẹp đẽ nhất trên thế gian. Nhưng ngươi lại tới
cầu hôn. Phụ vương nghĩ cho Trường Sa quốc, mới hứa gả ta cho ngươi.”
Tạ Trường Canh dường như sững sờ một chút, chân mày theo đó hơi nhíu lại.
Mộ Phù Lan nở nụ cười như tự giễu.
“Ta là vương nữ, ta có trách nhiệm của mình, không cách nào từ chối được, ta buộc phải đồng ý.”
“Nhưng bây giờ, ta đổi ý rồi. Ta đã vì Trường Sa quốc mà làm chuyện nên làm,
từ nay về sau, cũng phải cân nhắc cho bản thân. Ta không dám tự cho mình có công, nhưng khi đó, quả thực ta đã thành toàn cho ngươi, điểm này
hẳn ngươi không thể phủ nhận, ta hy vọng mai này, ngươi cũng có thể
thành toàn cho ta một lần. Nếu được như vậy, ta sẽ vô cùng cảm kích.”
Vẻ mặt Tạ Trường Canh hơi cứng lại, dán mắt vào nàng, không mở miệng nói một lời.
Mộ Phù Lan cũng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, bầu không khí dường như mang theo áp lực vô hình.
“Chuyện này về sau hẵng nói. Bây giờ nàng cứ quay về cùng ta trước đã.”
Hồi lâu, rốt cuộc hắn mới mở miệng, lạnh lùng thốt ra.
“Sau này là khi nào?” Mộ Phù Lan hỏi hắn.
Hắn không trả lời.
“Là đợi đến ngày ngươi hoàn thành đại sự, ngồi lên vị trí cao nhất kia sao?”
Sắc mặt Tạ Trường Canh hơi đổi. Thình lình vươn tay, đè lên một bên vai của nàng.
Tựa như có sức nặng ngàn quân đột ngột áp xuống, thân thể Mộ Phù Lan lệch
đi, mất thăng bằng ngã ngồi trên mặt thảm trước hộp gương.
Hắn cũng theo đó, từ từ ngồi xuống, dừng lại ngay trước mặt nàng.
“Mộ thị, ban nãy nàng vừa nói gì?”
“Những lời này nàng nghe được từ đâu?”
Ngữ khí của hắn cực kỳ dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con, nhưng bàn tay
kia, trước sau vẫn chưa từng tách khỏi nàng, dọc theo bờ vai, chầm chậm
di chuyển đến bên cần cổ.
Tựa như đang mơn trớn, ngón tay mang theo vết chai mỏng, khẽ khàng vuốt ve làn da non nớt mà trơn mượt trên cổ.
“Nói cho ta biết.”
Hắn hơi híp mí lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt Mộ Phù Lan. Bàn tay kia đột
nhiên tăng thêm sức mạnh, bóp chặt cần cổ mảnh mai của nàng.
Giống như một con thiên nga sắp bị người thợ săn bẻ gãy cổ, Mộ Phù Lan bị
động ngẩng đầu, nhưng không làm bất cứ động tác vùng vẫy nào, chỉ nhìn
vào ánh mắt âm trầm đang nhắm vào mình gần trong gang tấc, cười một
tiếng.
“Tạ Trường Canh, chẳng lẽ bị ta đoán trúng rồi, ngươi muốn giết ta?”
Tạ Trường Canh từ từ buông lỏng năm ngón tay đang kìm chặt cổ nàng.
Mộ Phù Lan nhíu mày, hất bàn tay hắn ra, xoa nhẹ lên cổ mình, phủ lên tấm
áo choàng ban nãy rơi xuống đất, mới nói: “Mục đích cưới ta, ngươi đã
đạt được. Mối hôn sự này với ngươi mà nói, đã mất đi giá trị ban đầu,
giữ lại cũng vô ích. Ngươi lại nhẫn nhục chịu đựng, chịu đủ mọi sỉ nhục
của vương huynh, cương quyết muốn đón ta về. Không phải có mưu đồ khác,
thì là gì?”
“Nay ngươi đã là nhân vật số một số hai trong triều,
với địa vị hôm nay của ngươi, nếu vẫn có mưu đồ, vậy chỉ còn lại vị trí
kia mà thôi. Đạo lý đơn giản như vậy, đâu có gì khó đoán?”
Tạ
Trường Canh nhìn nàng trong phút chốc, đứng dậy từ nền đất, lạnh lùng
nói: “Mộ thị, ta từng gặp rất nhiều kẻ tự cho mình là thông minh, những
kẻ đó, thường không có kết cục gì tốt đẹp. Ta không muốn nàng cũng rơi
vào kết cục như vậy.”
“Chuyện hôn nhân, không thể mặc cho Mộ thị
nàng làm càn. Nàng đã là người của Tạ gia, nếu ta đã tới, nàng buộc phải theo ta về. Còn những điều nàng nói khi nãy…”
Hắn ngừng một chút.
“Đợi ngày sau, xem tình hình, tự ta sẽ định đoạt.”
Mộ Phù Lan theo hắn đứng lên từ mặt thảm.
“Đã nói đến nước này rồi, ngươi hà tất phải khăng khăng cố chấp như vậy?
Nếu chuyện này thật sự không tiện để người ngoài biết, tại sao mỗi người chúng ta không nhượng bộ một bước? Tạm thời ta có thể che giấu việc
này, trong đó bao gồm cả huynh tẩu, sẽ không tiết lộ nửa câu. Sau này,
ngươi đi con đường Dương Quan của ngươi, ta ở lại Trường Sa quốc của ta, công bố với bên ngoài dưỡng bệnh là được.”
“Ngươi yên tâm, bất
kể ngươi đang mưu tính điều gì, cũng chẳng mảy may liên can đến ta, ban
nãy đúng như ngươi nói, ta chỉ suy đoán lung tung mà thôi. Tuy ta muốn
thoát ly quan hệ với ngươi, những cũng không ngốc đến mức vì chuyện này
mà kéo thêm một kẻ địch cho Trường Sa quốc.”
Ánh mắt Tạ Trường Canh hơi lóe lên, không đáp lại lời nàng.
“Có một chuyện, ngươi vẫn không biết, nhưng ta không muốn giấu ngươi thêm nữa.”
Mộ Phù Lan hít vào một hơi thật sâu.
“Ta từng có một nam tử khác, thân thể đã không còn nguyên vẹn.”
Ngữ khí của nàng yên ả, dường như đang kể một câu chuyện không thể bình thường hơn.
Khóe mắt Tạ Trường Canh khẽ co rúm lại, đáy mắt thoáng chốc phủ kín mây mù.
Nàng dường như lại không có cảm giác gì, còn bật cười một tiếng, nét cười đẹp đến nao lòng, dáng điệu chẳng hề để tâm.
“Ta nghe nói nam tử vì chí lớn, có thể chịu nỗi nhục chui qua háng người.
Tạ lang, ta đã kể cho ngươi chuyện tư mật mà ngay cả người thân phụ mẫu
cũng không biết, không giấu diếm nửa phần. Nếu cả chuyện này ngươi cũng
có thể tha thứ, không tính toán với ta, còn cho phép ta làm chủ mẫu Tạ
gia, phụng dưỡng mẫu thân ngươi, vậy thì ta sẽ không nói hai lời, theo
ngươi quay về ngay lập tức.”
Nói đoạn, bước qua trước mặt hắn,
quay về tháp mỹ nhân, trèo lên trên, đầu gối khẽ cong, hai chaann khép
lại, giống hệt dáng vẻ lúc hắn vừa mới tiến vào, ngồi dựa ở đó, cằm khẽ
vểnh lên, nhìn hắn.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, yên ắng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tạ Trường Canh đứng bất động tại chỗ một lát, đột nhiên nhấc chân, từng bước từng bước đi đến chỗ nàng.
Hắn đi tới trước tháp mỹ nhân, hai mắt lạnh băng nhìn Mộ Phù Lan chằm chằm, cúi người xuống, vươn một tay ra, với vào bên trong váy thạch lựu của
nàng.
Mộ Phù Lan vẫn ngồi nguyên như cũ, chẳng hề động đây, từ từ khép lại hai mắt.