Bích Hàn Kim
Vương nữ rời Động
Đình, men theo Thục đạo trèo non lội suối tới Quỳ châu gả cho Tạ gia,
chuyện Tạ gia lang ngay trong đêm tân hôn bỏ lại nàng vội vã rời nhà
không cần phải nhắc lại nữa, xem như tình thế bất đắc dĩ đi. Nhưng hơn
nửa năm nay, Tạ mẫu ngạo mạn, vương nữ cầu toàn, hạ nhân Mộ thị đi theo
có ai mà không nhìn thấy, trong lòng xót xa.
Nhưng chẳng thể ngờ, mới sáng sớm ngày ra, vương nữ giống như biến thành một người hoàn toàn khác, mở miệng đã nói muốn trở về Động Đình, khiến bọn họ đúng là vui
như mở hội.
Các thị nữ người thì theo vào trong phòng thu dọn đồ
đạc, người lập tức chạy đi gọi quản sự triệu tập đinh phu, cấp tốc bố
trí ngựa xe chuẩn bị lên đường, ai ai cũng bận đến mắt hoa đầu váng.
Khác với đám thị nữ đang phấn khởi bừng bừng, Mộ ma ma tuy cũng cảm thấy uất ức thay cho vương nữ, đối với Tạ gia cũng rất không vừa lòng, nhưng
quyết định này của vương nữ, quả thực là quá đường đột, hơn nữa, còn có
vẻ khác thường.
Nàng nhớ lại ban nãy khi vương nữ mở cửa, khuôn
mặt không giấu được những vệt nước mắt, trong lòng càng cảm thấy bất an, tiến vào phòng, thấy vương nữ đang tự mình gấp mấy bộ quần áo thường
mặc, chần chừ một lúc mới tiến lại bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Quận
chúa sáng nay đã khóc sao? Có thể kể với ma ma, lý do ngài đột nhiên
muốn quay về Động Đình không?”
Phù Lan quay mặt sang, đối diện
với đôi mắt chan chứa sự ân cần đang chăm chú nhìn nàng của Mộ ma ma,
trong lòng lại tràn ra cảm giác chua xót.
Đó là một loại cảm giác xót xa mang theo vô hạn tiếc thương, lại như xen lẫn cảm ân vô tận.
Phụ mẫu của nàng, tình cảm thắm thiết. Phụ thân tuy đứng hàng Trường Sa
vương, nhưng cả đời chỉ có một vị vương hậu duy nhất là mẫu thân. Năm
nàng mười tuổi mẫu thân mắc bệnh qua đời, sau đó vết thương cũ do năm
xưa đánh trận của phụ thân cũng tái phát, sức khỏe ngày một yếu hơn. Năm nàng mười ba tuổi, sau khi giúp nàng định ra hôn sự không lâu, cũng đi
theo mẫu thân về trời.
Tuy rằng kiếp này, phụ mẫu đều đã không
còn, nhưng nàng vẫn cảm giác được một cách chân thật nỗi đau mất mát
trong giấc mộng hư ảo kia, hết thảy những điều nàng từng yêu thương ở
kiếp trước, giờ đây giống như một mũi dùi đâm thẳng vào trái tim nàng
đến nhỏ máu, khiến sớm nay nàng tỉnh lại, khóc đến nỗi không thể kìm nén thêm.
Nhưng nàng vẫn xem như may mắn.
Nàng lại quay trở về năm mình mười sáu tuổi.
Trong kiếp này, nàng và những người thân ruột thịt sẽ người tiên cách trở,
vĩnh viễn không còn khả năng tái ngộ, nhưng nàng vẫn có cơ hội để cứu
huynh trưởng của nàng, nàng vẫn còn a tẩu* thân tình, còn cả Mộ ma ma
thương yêu nàng vô điều kiện, nàng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cho
những người thân của mình.
*A tẩu: chị dâu
Cực lực giấu đi tâm tình đang cuộn trào trong đáy mắt, nàng nói: “Ta không
sao, chỉ là đêm qua gặp một cơn ác mộng, ma ma không cần lo lắng.”
“Mộ ma ma, ta phải về Động Đình, ý ta đã quyết.”
Ngừng một chút, nàng nói thêm.
Từ nhỏ đến lớn, vương nữ lúc nào cũng điềm đạm nghe lời.
Đây là lần đầu tiên Mộ ma ma thấy nàng dùng giọng điệu này quyết định một
việc. Quả quyết đến độ không cho người khác một câu thương lượng.
Tuy vẫn còn nghi hoặc không thôi, nhưng nàng cũng không đặt câu hỏi nữa,
chỉ ôn nhu nói: “Được. Quận chúa muốn về Động Đình, vậy chúng ta sẽ trở
về.”
Mộ Phù Lan đi tới cạnh bàn, lấy một bức thư đã được đóng sáp mà sáng nay nàng vừa viết, đưa qua.
“Mộ ma ma, ngươi phái kẻ nào lanh lẹ một chút, cần phải trong thời gian
nhanh nhất, đưa phong thư này tới tay a tẩu của ta! Ta có việc vô cùng
quan trọng, cần báo gấp cho a tẩu biết. Chúng ta người đông, trên đường
dù đi nhanh thế nào chăng nữa, chỉ e cũng sẽ bị trì hoàn ít nhiều.”
“Thư này cực kỳ quan trọng. Hết sức chú ý!”
Nàng dùng giọng điệu nặng nề, nhấn mạnh thêm lần nữa.
Mộ ma ma ban đầu còn không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt nàng trịnh trọng, gật đầu, nhận lấy thư, xoay người mau chóng ra ngoài.
Phù Lan nhìn bóng lưng Mộ ma ma rời đi, chậm rãi thở phào một hơi.
“Quận chúa, lần này trở về, khi đến nơi chắc hẳn thời tiết đã trở lạnh, ngài
muốn mang theo chiếc áo choàng lông cáo này, hay là chiếc kia? Hai là
đem theo cả hai chiếc?”
Đan Châu chỉ vào mấy bộ đồ mùa đông, dò hỏi ý nàng.
Phù Lan quay lại nói: “Gói ghém toàn bộ sách vở ta mang theo lúc tới đây,
bao gồm cả sách y học, còn cả hai bình rượu hoa văn Châu quỳ đặt trên
kệ. Quần áo thì tùy ý, đủ thay trên đường về là được rồi.”
Đan Châu sửng sốt.
Lúc vương nữ gả tới đây, ngoại trừ của hồi môn hậu hĩnh, còn mang theo rất nhiều bộ sách của nàng, bao gồm cả y thư.
Hai bình rượu hoa văn Châu quỳ kia, lại là món đồ yêu thích của lão Trường
Sa vương quá cố. Trường Sa vương thương yêu muội muội, mới thêm nó vào
trong đồ hồi môn, tặng cho muội muội làm kỷ niệm.
Đan Châu tưởng
rằng vương nữ chỉ quay về ở một thời gian. Chẳng hiểu sao lại bỏ quần
áo, thu dọn những vật nặng bất tiện kia mang theo làm gì?
“”Quận chúa?”
Nàng có phần bối rối.
“Cứ sửa soạn theo những gì ta dặn là được.”
Phù Lan nhìn nàng khẽ mỉm cười.
Thị nữ chỉ đành gật đầu, chỉ huy mọi người tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Lão phu nhân, người bước chậm thôi, cẩn thận bậc thềm!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Phù Lan ngoảnh đầu.
Tạ mẫu từ nhà chính vội vã chạy tới, bà không cần Thu Cúc đỡ, vài bước đã
nhảy qua thềm đá, dừng lại ngoài cửa đông sương phòng, cũng không tiến
vào, chỉ đứng cạnh bậc cửa, ánh mắt quét một lượt qua các rương hòm đang bày la liệt trong phòng, sắc mặt trầm xuống.
“Mộ thị, ngươi có ý gì đây? Vừa rồi Thu Cúc nói với ta, ta còn không tin! Ngươi định quay về nhà mẹ đẻ thật sao?”
Đan Châu, Thù Du thấy Tạ mẫu tới, ngừng việc đang làm trong tay lại, nhìn về hướng Phù Lan.
Phù Lan nhìn Tạ mẫu chăm chú, tới cửa nghênh đón, cung kính nói: “Bà mẫu
vào trong ngồi đi. Lộ trình có hơi vội, đồ cần thu dọn cũng nhiều, bởi
vậy ban nãy mới không tự mình qua nói rõ, mong ngài chớ trách.”
Đôi mày của Tạ mẫu nhăn tít lại, thở phì phò nói: “Tuy con trai ta mới đêm
thành hôn đã phải đi, nhưng cũng là do hoàng mệnh khó cưỡng, có phải tại nó không muốn ở lại đâu! Ngươi gả đến nhà này, đã là người của Tạ gia
rồi, ta không hề cấm đoán chuyện ngươi về nhà mẹ đẻ, nhưng mới được bao
lâu mà ngươi đã muốn trở về?”
Phù Lan yên lặng, không tiếp lời.
Tạ mẫu ngừng một chút.
“Ta tuổi già cô độc, không có phúc được con dâu hầu hạ, ta cũng đành chịu.
Chẳng qua con trai ta cũng sắp quay lại rồi. Đợi nó trở về, lại không
thấy ngươi, còn ra thể thống gì nữa?”
Phù Lan nói: “Bà mẫu bớt giận.”
Chỉ một câu duy nhất này, không thốt ra một lời nào nữa.
Thái độ vẫn kính cẩn như trước, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Chính là chuyến về nhà mẹ đẻ này, không ai có thể ngăn nàng được.
Mộ thị vào cửa hơn nửa năm, trước mặt mình lúc nào cũng vô cùng ngoan
ngoãn, đây là lần đầu tiên Tạ mẫu ăn phải cái đinh mềm này, trong lòng
nổi cơn tam bành. Chẳng qua chung quy cũng có chút kiêng kỵ thân phận
của nàng, không dám phát tác quá mức, gắng gượng đè xuống một bụng lửa
giận, hừ mạnh một tiếng.
“Mộ thị, ta biết ngươi là vương nữ, lại
là quận chúa nên xem thường Tạ gia ta, bà già nông thôn này cũng không
xứng làm bà mẫu của ngươi. Ngươi khăng khăng muốn về nhà mẹ đẻ, ta cũng
chẳng dám cản đường. Nhưng trước khi đi, có một chuyện ta phải nói rõ
cho ngươi biết, tránh cho đến lúc ngươi trở về lại oán hận.”
Mộ Phù Lan sao lại không đoán được bà ta muốn nói gì?
“Có phải bà mẫu muốn đón nữ nhân Thích gia vào cửa?”
Giọng nói của nàng bình thản.
Tạ mẫu ngỡ ngàng, liếc nhìn Mộ Phù Lan, ho khan một tiếng, thả chậm giọng điệu.
“Ngươi đến Tạ gia đã nhiều ngày rồi, có một số chuyện, chắc hẳn ngươi cũng rõ. Hồi con trai ta còn nhỏ, hoàn cảnh của Tạ gia gặp nhiều khó khăn, may
được lão gia Thích gia tán thưởng, cũng không chê gia cảnh Tạ gia mà gả
trưởng nữ cho nó. Sau đó trưởng nữ Thích gia bất hạnh qua đời, hôn ước
này tuy không còn, nhưng mấy năm nay, con trai ta lang bạt bên ngoài,
gặp bao nhiêu gian khổ, cũng may nhờ có Thích gia chiếu cố, mới đến được ngày hôm nay. Giờ tuy ngươi đã gả tới đây, nhưng con trai ta và Phượng
nhi trước nay vẫn luôn tâm đầu ý hợp, Phượng nhi cũng tự biết thân biết
phận, cam nguyện làm thiếp. Ý của ta là, đợi con trai ta về nhà, sẽ tác
thành cho chuyện này…”
Phù Lan nhìn khuôn miệng Tạ mẫu mở ra khép lại, ánh mắt lén lút đánh giá sắc mặt của nàng, nhìn thì giống như cẩn
thận từng ly từng tý, thật ra giọng điệu lại hùng hồn, nàng mới từ từ
ngẩn ra.
Đúng vậy, sao nàng lại không biết cho được?
Sau
khi nàng gả tới chưa được bao lâu, từ trong những câu chuyện ba hoa ngày thường tưởng như vô tình của Tạ mẫu, nàng đã chắp vá ra được rất nhiều
chuyện về thời trẻ của Tạ gia lang quân trước khi cưới nàng.
Trượng phu của Tạ mẫu, năm đó còn làm quan sai dịch trạm. Bởi vì đắc tội với
một quan viên đi ngang qua mà bị đánh nhừ tử, trở về hộc máu rồi bỏ
mình. Đứa con trai từ nhỏ đã khiến người khác sợ hãi của bà, năm đó mới
mười bốn tuổi, đuổi theo tên quan viên nọ, sau khi giết sạch một đoàn
mười mấy người, hắn để Tạ mẫu nương nhờ Thích gia, bản thân thì lại rời
khỏi Tạ huyện, lên núi làm thảo khấu.
Những ký ức từ kiếp trước vốn không hề muốn hồi tưởng, giờ phút này lại lũ lượt ùa về.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, chính là trong khoảng thời gian hơn nửa năm sau khi
nàng gả vào Tạ gia, trượng phu của nàng trở về, sau khi động phòng,
trong lúc nàng còn đang ngại ngùng chưa kịp nhận ra việc lột xác từ
thiếu nữ thành phụ nhân, hắn đã lập tức nhắc đến chuyện của Thích thị.
Tuy rằng trước khi cưới, không chỉ một lần thầm mong đợi, nàng và Tạ lang
quân mai sau cũng có thể giống như phụ mẫu nàng, phu phụ tình thâm, sống chung chăn, chết chung huyệt.
Nhưng một khắc kia hắn mở miệng, nàng vẫn đè xuống sự mất mát trong lòng, cố gắng nở nụ cười, ưng thuận một tiếng.
Nàng của khi đó, đã ngây thơ đến nhường nào.
Lại còn cho rằng, trăm trượng thép cũng uốn mềm* được, thê và thiếp có thể chung một chồng.
[color=#BFBFFF][i]
*Nguyên văn: Bách trượng cương khả hóa nhiễu chỉ nhu: trăm trượng thép cũng có
thể uốn mềm đến độ cuốn được ngón tay, ý chỉ những người kiên cường trải qua gió mưa gian khổ mà trở nên mềm dịu hiền hòa.
Sau đó, rốt cuộc nàng cũng hiểu.
Trong mắt Tạ Trường Canh, chỉ có hoàng đồ và bá nghiệp của hắn.
Vương nữ Trường Sa vương, cũng chỉ là hòn đá lót đường cho hắn. Không còn thì không còn thôi.
Linh Phượng của Thích gia này, có lẽ mới là lương phối của hắn.
Kẻ ngu xuẩn, chỉ có chính mình, vốn dĩ, đã chết thì cứ chết luôn đi, có chết cũng chẳng đáng tiếc.
Thế nhưng, trong giấc mộng người thiếu niên anh tuấn, bạch y đẫm máu, sâu
trong cung thất tối tăm, hắn đứng trước linh tiền của người mẹ đã khuất
nhiều năm, dùng thanh kiếm của phụ thân đã mang cho hắn một nửa phần máu thịt cắt cổ tự vẫn, trước khi chết bật ra một câu: “A mẫu, nhi tử làm
như vậy, rốt cuộc có đúng hay không?” khi tiếng hỏi của y vang lên bên
tai lần nữa, dưới lồng ngực của Phù Lan, ngay phía trên trái tim nàng,
dường như có một thanh đao cùn, đang từng chút từng chút một cứa xuống,
trày da tróc thịt, máu chảy đầm đìa.
Khóe mắt nàng mơ hồ đỏ lên, móng tay bấu mạnh vào trong da thịt.
“Ngươi tự xem mà làm, ta không phản đối.”
Thần sắc của bà còn lạnh lùng hơn cả băng tuyết, lạnh nhạt nói.
Tạ mẫu vốn cũng đoán chừng nàng không dám phản đối. Nhưng cuối cùng có
được sự chấp thuận sảng khoái, cũng vừa lòng. Liếc mắt nhìn đống rương
hòm trong phòng, nén lại sự bất mãn, nói: “Đi sớm về cho sớm! Con trai
ta hẳn cũng sắp thắng trận trở về rồi.”