Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 82


trướctiếp

“Ta có một muội muội, vừa lúc ở...” Trình Thiên Diệp liếc bản đồ, tùy tiện bịa ra một thành thị cách Trịnh Châu không đến hai mươi dặm.

“Ở An thành. Muội ấy có dũng có mưu, ăn nói dễ nghe. Ta bảo muội ấy dùng thân phận công chúa Tấn quốc đi sứ Hạo Kinh, chắc hẳn sẽ phù hợp.”

Trong mọi người chỉ có Hạ Lan Trinh xuất thân quý tộc mới biết sơ về Thiên Diệp công chúa.

“Chúa công nói chẳng lẽ là Thiên Diệp công chúa sao? Thần có nghe nói công chúa bị thất lạc trong lúc loạn lạc rồi?” Hạ Lan Trinh nghi ngờ hỏi.

Tên chính trực đáng ghét này sao phải hỏi kỹ như vậy chứ. Trình Thiên Diệp thầm oán trách Hạ Lan Trinh.

“Thật ra muội ấy không bị thất lạc, lúc ấy tình huống nguy cấp, mẫu thân lặng lẽ đưa muội ấy đến nơi khác tạm cư, về sau...”

Trình Thiên Diệp không nghĩ ra nên bịa thế nào nữa, nàng liếc nhìn Hạ Lan Trinh.

Cuối cùng Hạ Lan Trinh đã hiểu rõ tại sao Chúa công không muốn nói kỹ về việc này.

Trong lòng hắn ta nghĩ: Có lẽ Chúa công cho Thiên Diệp công chúa tạm cư chắc là có toan tính khác, vừa nãy ta cứ hỏi sâu hơn làm gì.

“Vậy định thế đi, ta tự mình đến An thành bảo Thiên Diệp đi sứ. Trình Phượng, ngươi tổ chức một đội hộ vệ tinh nhuệ, hộ vệ công chúa đi Hạo Kinh. Tử Khê, ngươi...”

Trình Thiên Diệp còn chưa dứt lời, đột nhiên có người bắt lấy cổ tay của nàng.

“Không thể!” Hốc mắt Mặc Kiều Sinh đỏ ngầu, níu chặt cổ tay của nàng, gằn từng chữ.

Mọi người đều bị kinh hãi vì hành động của Mặc Kiều Sinh.

Tuy Mặc tướng quân hung mãnh cường hãn trên chiến trường nhưng ở trước mặt Chúa công đều luôn cung kính thuận theo, chưa bao giờ có hành động phản nghịch nào.

Hôm nay bị gì vậy chứ?

Trình Thiên Diệp vỗ vỗ tay Mặc Kiều Sinh tay, tiếp tục nói hết lời: “Tử Khê, ngươi nhanh chóng giúp ta nghĩ một quốc thư, gửi cho Một Tàng thái hậu Khuyển Nhung. Nói rõ việc đi sứ của công chúa.”

“Mặt khác, Hạ Lan tướng quân lưu thủ Trịnh Châu, Du tướng quân và Mặc tướng quân...”

Trình Thiên Diệp liếc nhìn Mặc Kiều Sinh: “Hai vị, lãnh binh xuất chinh, làm kinh sợ Khuyển Nhung. Tạo tiền đề cho quá trình đàm phán.”

Du Đôn Tố ôm quyền lĩnh mệnh.

Nhưng Mặc Kiều Sinh vẫn cố chấp nắm lấy cánh tay Chúa công. Bàn tay kia dùng sức quá mức, thậm chí còn khiến nàng hơi đau.

Trình Thiên Diệp nhíu mày: “Trước cứ như vậy, mọi người lui xuống suy nghĩ thêm đi, ngày mai lại bàn chi tiết. Kiều Sinh ở lại.”

Sau khi cho mọi người lui, trong sảnh chỉ còn lại Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh.

Trình Thiên Diệp tâm phiền ý loạn, xoa cổ tay, ngồi xuống ghế.

Đáng lẽ, nàng và Kiều Sinh lâu ngày gặp lại, nên vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng giờ phút này trong lòng nàng sầu lo bực bội, nhíu chặt mày không buông.

“Ta sẽ không cho nàng đi.” Tiếng Mặc Kiều Sinh vang lên.

Trình Thiên Diệp ngẩng đầu. Người nam nhân kia đứng ngược sáng trước mặt nàng.

Ánh tà dương ngoài cửa rọi vào, bao phủ lấy nam tử này.

Bờ vai hắn rộng lớn, thắt lưng đầy đặn, tứ chi thon dài, cơ thể qua nhiều lần dầm sương dãi nắng đã mài giũa ra một sức mạnh tràn trề. Chiến trường tôi luyện ra khí thế của hắn, khiến người ta cảm thấy hắn là một thanh đao bén đã ra khỏi vỏ.

Đây là lần đầu tiên Mặc Kiều Sinh nổi giận với nàng.

Trình Thiên Diệp cảm thấy vô cùng mới mẻ, thậm chí ngay cả bực bội trong lòng cũng giảm đi không ít.

Vào lúc này, Trình Thiên Diệp đột nhiên nhận ra rằng bình thường ở trước mặt nàng người trong lòng rất thẹn thùng, thường xuyên chưa nói mà mặt đã ửng hồng trước, còn hay khóc nhè này, thật ra sớm đã trưởng thành là một đại tướng quân uy nghiêm rồi.

“Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không cho người tự mình mạo hiểm.” Mặc Kiều Sinh cắn răng nói.

Hắn biết rõ, giọng điệu của mình đã quá làm càn.

Chúa công chắc chắn rất tức giận.

Trách cứ hay trừng phạt, hắn đều không sợ. Chỉ e thái độ hắn như vậy, có lẽ sẽ bị Chúa công chán ghét vứt bỏ.

Dù liều mạng làm Chúa công chán ghét, hắn cũng không thể để Chúa công đi dấn thân vào nguy hiểm. Dù có liều mạng, hắn cũng phải ngăn cản Chúa công.

Sau một lúc lâu, Mặc Kiều Sinh mới phản ứng lại.

Chúa công không tức giận, cũng không cãi vả với hắn, mà là dùng một đôi mắt tròn xoe hăng hái đánh giá hắn.

Mặc Kiều Sinh bắt đầu hơi sợ, khí thế trong nháy mắt mềm xuống.

Trình Thiên Diệp mỉm cười, nàng vẫy vẫy tay.

Sau đó nàng kéo nam nhân đang tâm bất cam tình bất nguyện đi đến bên cạnh mình, kéo hắn ngồi xuống.

Nàng gối đầu của mình lên bờ vai kiên cố của Mặc Kiều Sinh. Tại đó, nàng tìm được nơi dựa dẫm thuộc về mình.

Vì vậy nàng hành động theo tâm ý của mình, dùng khuôn mặt dụi dụi, rốt cuộc thoải mái thở ra một bụng hờn dỗi.

“Kiều Sinh, ta có thể không phải là quân chủ thích hợp.” Trình Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trướctiếp