Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 8: Ta Thu Dùng Hắn Trước, Tính Ra Là Ta Tới Trước


trướctiếp

Trong hành dinh của Uy Bắc hầu.

Ba người Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực, Hán Trung Thái thú Hàn Toàn lâm, Vân Nam vương Viên Dịch Chi ngồi cùng cộng ẩm.

"Viên công cảm thấy, Tấn Việt hầu thế nào?" Hoa Vũ Trực gợi chuyện nói.

Viên Dịch Chi cười xùy: "Tiểu nhi vô mưu, không đáng nhắc tới."

Hàn Toàn Lâm phụ họa: "Khí thế quân ta đang đại thịnh, nhất định có thể đại phá Khuyển Nhung, chúng ta đang ở vị trí bất thế chi công [1]. Vị Tấn Việt công kia, tuổi còn trẻ, lại ham hưởng lạc, khiếp đảm sợ chiến. Tấn quốc, từ sau khi Tấn Uy hầu đi về cõi tiên, chỉ sợ không ai kế tục Tấn quốc."

[1] bất thế chi công: để mô tả công đức.

Hoa Vũ Trực nâng chén mời rượu, cười nói: "Cũng không phải cái gì cũng tệ, ta thấy ánh mắt chọn mỹ nhân của y rất tốt, hai sủng vật được nuôi bên cạnh, làn da mềm mại nhẵn nhụi, gần như có thể nhéo ra nước, ta nhìn thấy mà lòng cực kỳ hâm mộ. Ha ha."

"Nói về biết mỹ nhân người tài, Hoa công mới xứng đáng hơn cả." Viên Dịch Chi ôm hai vị mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, híp đôi bong bóng cá, cười giỡn nói: "Ngày ấy ở chỗ Hoa công, thụ dụng vị Bách phu trưởng kia, thật khiến lão phu vẫn chưa thỏa mãn."

Hàn Toàn Lâm vân vê chòm râu dê: "Hơn nữa ngày ấy trên tiệc rượu, vị nô lệ đầu tiên xông lên tường thành, Mặc Kiều Sinh, khiến ký ức ta vẫn còn mới mẻ. Đáng tiếc ngày đó được Tấn Việt công thu trước một bước. Ta cũng không thể tranh đoạt với y, nhưng mấy ngày nay trở về vẫn cứ nhớ mãi không quên. Không biết hôm nay Hoa công có thể truyền đến cho ta gặp không?"

Viên Dịch Chi vung tay lên: "Ối dào, lão Hàn ngươi thật không biết nhìn người, dung mạo của Mặc Kiều Sinh vô cùng dương cương, không hề có tư thái mềm mại đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần. Hơn nữa cứ xoắn xít, hiển nhiên là một đứa trẻ ranh. Không có gì thú vị."

Hàn Toàn Lâm lộ thái độ dung tục, nghiêng người tới gần Viên Dịch Chi: "Viên công cũng có lúc nhìn lầm rồi, Mặc Kiều Sinh này ta cẩn thận đánh giá, tuy dung mạo không xinh đẹp tuyệt trần cho lắm, nhưng vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài. Loại non nớt không có kinh nghiệm này, dạy dỗ dần, thì sẽ có một loại thú vị riêng. Nghe nói công tử Vũ kia lăn lộn với hắn cả đêm, thẳng đến ngày hôm sau nắng chiếu rực rỡ mới thả người đấy."

"Hả, quả thật như thế? Vậy xin Hoa công đưa tên đầy tớ kia đến, để ta đánh giá thử xem."

Hoa Vũ Trực cười ha ha: "Chuyện nào có đáng gì, ta lập tức cho gọi hắn lên."

Mặc Kiều Sinh ngồi trên một ụ đá trong doanh phòng, hắn nhớ lại cuộc gặp gỡ bất ngờ sáng sớm nay, trong lòng hơi bối rối không yên.

Hắn nhịn không được móc bình sứ nhỏ luôn tùy thân mang theo, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Ta, cũng xứng có được hạnh phúc này sao?

Hắn cúi đầu xuống, mang theo sợ hãi và mong đợi.

"Sinh."

Hắn nghe thấy A Phượng đang gọi hắn, vì thế ngẩng đầu lên.

A Phượng đi đến trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm nhìn hắn nửa ngày,

Chậm rãi nói: "Chủ nhân, Vân Nam vương và Hán Trung Thái thú đang ăn uống ở tiệc rượu. Truyền cho ngươi lên hầu rượu."

Loảng xoảng, bình sứ trắng từ trong tay rớt xuống, nát bấy trên mặt đất.

A Phượng đen mặt, hàm dưới khẽ giật. Duỗi một tay, lôi Mặc Kiều Sinh đang thất hồn lạc phách dậy.

"Đi thôi. Đừng chết, còn sống mà trở về."

...

Trình Thiên Diệp cưỡi ngựa hơn nửa ngày, cuối cùng có thể nắm được chút mánh rồi. Nàng bị ngựa lắc lư đến nỗi thắt lưng đau chân đau mông cũng đau, toàn thân trên dưới


trướctiếp