Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 73


trướctiếp

“Ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp kinh ngạc buông sách gỗ xuống.

Trình Phượng cẩn thận kể lại mọi chuyện mà y đã nghe và đã thấy ở Tống quốc.

Đối với Trình Phượng, bất luận là vì lý do gì, phàm là người ruồng bỏ Chúa công của y, y cũng sẽ không có thiện cảm. Vì thế, y chẳng mảy may đồng tình với Chu Tử Khê, quá lắm chỉ cảm thấy thái tử Tống quốc kia quả là vô cùng ngoan độc mà thôi.

Trình Thiên Diệp lại khác y. Là một người hiện đại, tuy lúc Chu Tử Khê trốn đi, nàng cũng khá tức giận nhưng nàng không phải không thể hiểu được hành vi của Chu Tử Khê.

Mới chỉ ở cùng nhau vài ngày thôi, y vì mẫu thân mình mà trốn đi, hoặc là vì lựa chọn của bản thân mà trốn đi cũng chẳng phải là tội ác tày trời gì với Trình Thiên Diệp.

Thế nhưng, việc nàng bắt y về, tuy vô ý nhưng trên thực tế đã dẫn đến kết cục tàn phế của y.

Trình Thiên Diệp và Chu Tử Khê chỉ ở cùng nhau trong khoảng thời gian rất ngắn.

Nàng xem trọng tài năng của Chu Tử Khê, muốn dùng năng lực của y.

Tuy vậy, dường như Chu Tử Khê vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng. Vả lại, nàng cũng chưa có tình cảm sâu sắc nào với Chu Tử Khê.

Vì thế, sau khi Chu Tử Khê bỏ trốn, nàng không suy nghĩ nhiều, cứ thế dùng phương thức thô bạo và trực tiếp, chỉ cần mau chóng bắt người trở về là được.

Nếu trước đó ta có thể tìm hiểu sơ tình huống, hiểu rõ loại người như Cơ Ngang, suy nghĩ cẩn thận một chút, chứ không phải đưa một phong quốc thư qua rồi thẳng thừng đòi người, có lẽ y sẽ không đến mức thân tàn.

Trình Thiên Diệp thở dài.

Việc đã rồi, suy nghĩ nhiều vô ích. Ta vẫn nên đi thăm y thôi.

“Đi, dẫn ta đi gặp hắn.” Trình Thiên Diệp đứng dậy.

Hai người tiến vào phòng, đại phu đang băng bó chân cho Chu Tử Khê.

Trình Thiên Diệp nhìn nam tử trẻ tuổi kia ngồi lặng trên giường, trong nội tâm chợt thấy khó chịu.

Người này vốn là một viên kim cương vô cùng lóa mắt.

Dù y từ vũng bùn bò lên nhưng vẫn sáng rỡ.

Y đã kinh qua nước bùn hôi thối không sạch sẽ nhất nhưng vẫn không để lại vết nhơ ở đáy lòng y. Trình Thiên Diệp thậm chí không hề thấy trạng thái oán hận và âm u trên người y.

Y mang theo tài hoa khiến người kinh diễm và nét kiêu ngạo của văn nhân, nhấp nháy ánh hào quang trước mắt Trình Thiên Diệp.

Nhưng hôm nay, ánh hào quang trên người y đã biến mất.

Sương mù bao phủ, không có dấu hiệu của sự sống.

Thấy họ vào nhà, Chu Tử Khê cực kỳ chậm rãi vươn tay, cúi đầu thi lễ rồi từ từ buông tay, không nói gì.

Trình Thiên Diệp ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh của y, hỏi thăm đại phu về bệnh tình: “Tiên sinh, thế nào rồi? Có hi vọng phục hồi như cũ không?”

Đại phu thở dài. Ông nhìn Trình Thiên Diệp khẽ lắc đầu.

Ông băng bó kỹ miệng vết thương, thu dọn đồ đạc rồi cáo từ rời đi.

Trình Thiên Diệp im lặng một lát.

“Tử Khê.” Nàng nói: “Việc này là ta suy nghĩ không chu đáo, không thể ngờ được lại liên lụy ngươi ra nông nỗi này.”

“Chủ nhân, cớ sao lại nói vậy? “ Chu Tử Khê cười khổ: “Ta có thể trách rất nhiều người, cũng có thể trách bản thân mình, nhưng dù thế nào cũng không trách chủ nhân.”

“Nếu đã trở lại, ngươi đừng sầu lo nữa.” Trình Thiên Diệp an ủi: “Trước tiên, ngươi nên an tâm dưỡng thương. Ta sẽ tiếp tục tìm danh y cho ngươi, có lẽ còn có cơ hội trị hết bệnh đấy.”

“Cả đời này, ta chưa bao giờ làm việc gì thẹn với người khác.” Chu Tử Khê cúi đầu xuống: “Duy chỉ có đối với chủ nhân, ta rất tự vấn lương tâm.”

“Ngài chẳng những cứu ta trong lúc nguy nan, còn đối đãi khách khí với ta. Ta lại vong ân phụ nghĩa, không từ mà biệt.”

Y ngẩng đầu, nhìn Trình Thiên Diệp: “Sở dĩ ta giữ lại cái mạng này, là muốn để cho ngài tự mình xử lý.”

“Thân tàn của ta sớm đã dơ bẩn, cần gì phải lưu lại thế gian. Kính xin ngài đừng tiếp tục thương cảm một tên đào nô như ta nữa. Ngài ban thưởng cho ta cái chết là mong muốn trong lòng ta.”

Tuy Chu Tử Khê là nô lệ của Trình Thiên Diệp, nhưng y vẫn rất ít chủ động xưng Trình Thiên Diệp là chủ nhân.

Hôm nay, y đã hèn mọn xưng hô như vậy, là muốn chuộc lại sai lầm của y trước khi chết.

Trong một đêm, mất đi người yêu, thân thể tàn tật, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng không còn hi vọng cứu trợ.

Bị đả kích không ngừng, rốt cuộc đã đánh sụp ý chí của kẻ quân tử này, khiến y mất đi nguyện vọng sống sót.

“Ngươi...”

Trình Thiên Diệp không biết phải trấn an một người muốn chết thế nào: “Nếu ngươi không cần mạng mình nữa, có thể giao nó cho ta không?”

Chu Tử Khê tỏ vẻ khó hiểu.

“Tử Khê.” Trình Thiên Diệp cầm tay y. Tay y lạnh lẽo, gần không có độ ấm.

“Ngươi có nghĩ tới, mọi khổ đau mà ngươi phải chịu là từ đâu không?” Trình Thiên Diệp nhìn y rồi nói.

“Là vì Cơ Ngang vô liêm sỉ kia, hay vì các chủ nhân trước của ngươi? Hay do những gã buôn nô lệ kia?”

“Ngươi và A Dương cô nương vốn có thể sống một cuộc sống bình thường, sống tự do và có tôn nghiêm, không phải trải qua khoảng thời gian mặc cho người định đoạt như vậy. Tất cả mọi chuyện này đều đến từ cái chế độ nô lệ đáng kinh tởm đó.”

Ánh mắt tro tàn của Chu Tử Khê dần dần có tiêu cự.

“Tuy ta chưa đủ năng lực nhưng trong lòng của ta đã nguyện, muốn cho chế độ nô lệ bất bình đẳng này biến mất khỏi thế gian.” Trình Thiên Diệp nắm chặt tay y, nhìn ánh mắt y: “Tử Khê, ngươi giúp ta, hỗ trợ ta, được không?”

Chu Tử Khê dừng mắt nhìn Trình Thiên Diệp, môi khẽ động.

“Đừng vội, ngươi cứ dưỡng thương thật tốt, chờ ngươi nghĩ thông suốt thì lại cho ta một câu trả lời thuyết phục.” Trình Thiên Diệp đứng dậy: “Nhưng dù thế nào, không có sự cho phép của ta,

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trướctiếp