Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 17: Đối Với Huynh Đệ Không Đề Phòng Mình


trướctiếp

“A Phượng, ngươi có thể đi ra gặp ta rồi.” Mặc Kiều Sinh vô cùng kinh ngạc, hắn dẫn A Phượng đến phòng của mình.

A Phượng đi sau hắn, đi từng bước rất chậm. Đi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế gần đó, mày đẹp khẽ nhíu.

Lòng Mặc Kiều Sinh chùng xuống, thở dài, rót cho y một chén nước.

“Hôm đó lúc ta rời đi, đã gặp Uy Bắc hầu ở cửa. Dường như ông ta rất bất mãn với ta, ta vẫn luôn lo lắng ông ta sẽ giận lây sang ngươi. Quả nhiên...”

A Phượng cầm chén trà sứ thô ráp kia, tay vẽ vòng vòng, như đang lầu bầu nói khẽ: “Gần đây chủ nhân càng ngày càng quá đáng, có lẽ ta sắp không chịu đựng được nữa.”

Tay kia của y níu chặt vạt áo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, im lặng một lát, y ngẩng đầu, nhìn Mặc Kiều Sinh: “A Sinh, ngươi có thể giúp ta được không?”

Gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của A Phượng, hiếm khi lộ ra một biểu cảm dịu dàng thế này: “Ngươi cho ta một cơ hội, để ta được gặp Tấn Việt Hầu. Ta... Ta thử xem mình có thể khiến ngài ấy cũng vừa ý ta không.”

Mặc Kiều Sinh đối mặt với đôi mắt xếch xinh đẹp kia hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải tránh mắt đi.

“Ta xin lỗi, ta không thể lừa gạt chủ nhân, làm ra những chuyện có thể làm phật lòng của ngài ấy.”

Nhưng ta sẽ tìm cơ hội cầu xin chủ nhân, thử xin ngài ấy có thể mua ngươi từ Uy Bắc hầu không.

Mặc Kiều Sinh thầm nói, đây là một việc vô cùng khó xử, hắn cảm thấy mình không có tư cách gì để cầu xin với chủ nhân cả, cũng không chắc rằng liệu chủ nhân có đồng ý không.

Cho nên hắn không nói ra nửa câu sau.

A Phượng gục đầu xuống, cười tự giễu: “Thôi, ngươi không cần quan tâm nữa, là ta khiến người khác khó chịu rồi.”

Y chuyển cái ly trong tay: “Chỗ ngươi có rượu không? Qua hai ngày nữa, chủ nhân sẽ hồi phủ. Ta và ngươi, e là khó có ngày gặp lại.”

“Có. Ngươi chờ ta một lát.”

Mặc Kiều Sinh xoay người lấy ra một bầu rượu trong tủ.

Hắn dùng chén trà, rót cho A Phượng và mình mỗi người một chén.

Hai người lặng yên cụng chén.

Ai nấy đều có suy nghĩ của riêng mình trong khi uống ly rượu này.

Mới uống một chén, Mặc Kiều Sinh cảm thấy đầu hơi choáng, hắn dùng một tay chống bàn, khẽ lắc đầu, kinh ngạc nhìn về phía A Phượng.

Lập tức hắn mất đi sự khống chế đối với thân thể.

A Phượng tiếp thân thể bị ngã xuống của hắn, đỡ hắn nằm lên giường.

Mặc Kiều Sinh chìm vào giấc ngủ say.

A Phượng đứng bên giường, dùng ánh mắt bi thương nhìn vị huynh đệ chẳng mảy may đề phòng mình này.

“Xin lỗi, nếu ta không làm vậy, thứ chờ đợi ta chỉ có cái chết.”

Hắn mở chai rượu, rót hết số rượu còn lại xuống chăn.

Lúc Trình Thiên Diệp thị sát đê về thì sắc trời đã tối.

Vừa về tới phủ, nàng tiện đường đến ngoại viện mà Mặc Kiều Sinh ở.

Ngày ngày hồi phủ, Chúa công đều phải đi xem tên nô lệ thấp hèn kia, đã là bí mật mà phủ Thành Chủ ai ai cũng biết.

Lời đồn đại Mặc Kiều Sinh thay thế Tiêu Tú trở thành đệ nhất “nam sủng” bên cạnh Chúa công cũng dần dần được truyền đi rộng rãi.

Ta phải đi xem cậu nhóc đáng thương kia hôm nay có ăn cơm chưa, có phải lại ngây ngốc để mình bị đói không.

Trình Thiên Diệp tìm lý


trướctiếp