Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 14: Còn Nữa, Không Ngờ Hiền Đệ Rất Biết Điều Giáo Người


trướctiếp



Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh đang quỳ gối, hắn lõa thể, tay chân thon dài, cơ thể căng đầy, giọt nước ướt sũng theo da thịt, thấm vào trong khăn tắm khiến người ta liên tưởng xa xôi.

Hắn nhắm mắt, sắc mặt ửng hồng, cả ngón chân đều đang căng thẳng đến mức co lại, bày ra tư thái nhậm quân thải hiệt [1].

[1] nhậm quân thải hiệt: để mặc người định đoạt.

Trình Thiên Diệp không phải không thừa nhận trong lòng bị hắn hung hăng trêu chọc một phen, thậm chí sinh ra một loại xúc động, muốn đẩy ngã người đó trên cỏ mà xử theo luật.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại đen nhánh của Mặc Kiều Sinh, cảm thấy da thịt dưới đầu ngón tay vì nàng chạm vào mà khẩn trương run rẩy.

"Kiều Sinh." Nàng nhìn người trước mắt, trong nội tâm tự dưng cảm thấy hơi chua xót: "Ngươi đã không muốn, vì sao còn phải làm vậy."

"Ta..." Mặc Kiều Sinh kinh ngạc mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu.

Vì vậy, câu "Ta không có", nuốt hai từ "Không có" trong ba từ trở vào.

Chủ nhân đã nói, người không thích nhất là bị lừa dối.

Hắn cúi đầu rũ mi mắt xuống: "Ta chỉ là một nô lệ đê tiện, ân đức của chủ nhân đối với ta, ta không có gì để hồi báo. Chỉ có thân thể này, còn miễn cưỡng xem như sạch sẽ, nếu chủ nhân yêu mến, ta..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị người chặt đứt.

Một đôi tay mềm mại bưng lấy mặt hắn, nâng đầu hắn lên.

Một giọng nói như tiếng trời, dường như được phát ra từ sâu trong mộng cảnh.

"Kiều Sinh, ta rất thích ngươi, cũng rất thưởng thức ngươi."

"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ biến ngươi trở thành một vật phẩm, chỉ sử dụng trên giường."

"Ngươi vừa dũng cảm, vừa kiên cường, là một người vĩ đại. Trong mắt ta, ngươi không chỉ có võ nghệ siêu phàm, còn rất trung tâm với ta. Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ giống vị Du Đôn Tố tướng quân kia, trở thành một tân tinh (ngôi sao mới) chói mắt. Trở thành Tướng quân mà đại Tấn ta không thể thiếu."

"Đến lúc đó mọi người đều sẽ nói ta tuệ nhãn như đuốc, chỉ dùng một con ngựa mà có thể đổi lấy một kỳ tài có một không hai."

Cuối cùng người đó cười nói: "Nhưng mà, ngươi cần phải đứng lên trước. Không thể lại xem nhẹ mình nữa."

Mặc Kiều Sinh cảm thấy lồng ngực của mình dấy lên một ngọn lửa, mầm lửa này được châm sâu vào khát vọng hèn mọn trong hắn.

Hắn đứng dậy trong cơn mơ màng.

Trình Thiên Diệp nhìn vị nam tử trước mắt, từ từ thẳng lưng lên, trong mắt có đốm lửa nhỏ được đốt sáng, đứng dậy.

Nàng cảm thấy khá đắc ý vì bản thân đã thành công rót đầy một chén canh gà, không khỏi nâng chén dục ẩm.

Ngay lúc này, khăn tắm không thức thời, lại không chịu thua kém mà rơi ra, từ bên hông Mặc Kiều Sinh trôi tuột xuống.

Trình Thiên Diệp phù một tiếng, phun hết rượu trong miệng ra.

Mặc dù Mặc Kiều Sinh đã bối rối nhặt khăn tắm lên, toàn thân hồng như một ấm nước đã đun sôi, rút lui nhanh như cắt.

Nhưng Trình Thiên Diệp đã thoáng nhìn thấy một chút phong cảnh.

Nàng nằm trên ghế lăn lộn, sờ lồng ngực mình.

Nàng tự hỏi,

Có phải trong nháy mắt, ta đã động lòng?

Lúc Trình Thiên Diệp dắt Mặc Kiều Sinh rời khỏi Ôn Tuyền Sơn Trang, trên mặt Mặc Kiều Sinh vẫn còn đỏ ửng chưa nguôi.

Tiêu Tú có vẻ vô cùng hưng phấn, nhân lúc Trình Thiên Diệp vắng mặt, liền lấy hết kỹ xảo của bản thân dò hỏi tình hình Mặc Kiều Sinh.

Nhưng Mặc Kiều Sinh lại ngậm chặt miệng, một chữ cũng không nói. Khiến Tiêu Tú rất mất mát.

...

Mùa đông tới nhanh hơn so với tưởng tượng.

Nhiệt độ ngày một thấp xuống.

Nhưng đối với dân chúng thành Biện Châu mà nói, mùa đông năm nay dường như không gian nan như trong tưởng tượng.

Từ đại Tấn, vật tư liên tục không ngừng được đưa tới, ổn định lòng quân dân Biện Châu. Bọn họ ôm chờ mong đối với mùa xuân năm sau, dồn toàn lực vào chuẩn bị đối kháng với trời đông giá rét.

Tiền tuyến, Minh quân lại liên tiếp truyền đến tin tức bại lui.

Đầu tiên là tả lộ quân (quân cánh trái) Bắc Cung hầu Lữ Tống tham công liều lĩnh, gãy kích ở Bình Lục (thuộc Hà Nam). Trung lộ quân (quân ở giữa) Hoa Vũ Trực bị mai phục ở Lỗ Sơn (một tỉnh phía đông Trung Quốc), tan tác.

Vốn hữu lộ (cánh phải) Lý Văn Quảng đóng vững đánh chắc hạ vài thành. Nhưng Vân Nam vương Viên Dịch Chi phụ trách lương thảo đố kị với khí thế của Lý Văn Quảng, cố ý đến trễ, khấu trừ lương thảo, khiến bộ của Lý Văn Quảng


trướctiếp