Trong một căn phòng kín, hầu hết tất cả những thành viên, trưởng lão nòng cốt đều có mặt tại đây. Tất cả mọi người đều có
một tâm trạng vô cùng lo lắng, một giọng nói âm trầm vang lên đánh mất
sự yên lặng của căn phòng.
- Thành chủ đại nhân, có phải có người phát hiện ra vật kia nằm trong tay chúng ta hay không? Một vị trung
niên trạc tuổi cất tiếng nói.
Sương Phá Thiên lúc này tâm trạng
có vài phần lo âu, đồ vật kia hắn đạt được trong tay của một tên cường
giả mạnh mẽ, khi ấy hắn đang trên đường đi khám phá một tòa di tích từ
thời thượng cổ, tòa di tích ấy được người đời mệnh danh là Vạn Long
Quật. Khi bước vào Vạn Long Quật, Sương Phá Thiên bất ngờ gặp được một
sự kiện làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Có hai nhóm người đang
tranh giành một món đồ, cuộc chiến giữa hai nhóm người đó long trời lỡ
đất, cuộc chiến kéo dài hết ba ngày ba đêm, cuối cùng có một nhóm người
giành chiến thắng và đoạt được món đồ kia, tuy là chiến thắng nhưng là
thắng hiểm, hầu hết nhóm người chiến thắng đều chết chỉ duy nhất một
người sống xót sau cái cuộc chiến thảm liệt kia.
Vị cường giả
sống xót sau cùng hiển nhiên sau trận chiến bị thương rất nặng, hắn đang cố gắng hết sức lực cuối cùng của mình rời khỏi Vạn Long Quật, do vì
vết thương quá nặng, hắn chỉ có thể thoát ra khỏi hơn mười dặm phạm vi
trung tâm của trận chiến. Lúc ấy, Sương Phá Thiên theo dõi diễn biến
trận chiến kia đã nhiều ngày, hắn vốn hiểu rõ những vị cường giả kia có
thực lực thông thiên, nếu hắn không cẩn thận từng li từng tí thì có lẻ
đã bị giết chết. Sương Phá Thiên rất tò mò về món đồ mà hai nhóm người
liều mạng để tranh đoạt, hắn đánh liều mình đi theo cái vị cường giả duy nhất sống xót sau trận chiến đó, may mắn cho hắn là vị cường giả kia
thân mang trọng thương, chắc hẵn không còn sống được bao lâu, hắn kiên
trì đợi đến lúc vị cường giả kia chết đi mới dám lộ diện. Trời không phụ kẻ có chí, rốt cuộc vị cường giả kia chết đi, nhưng trong tay hắn vẫn
ôm một cái hộp huyền bí.
Thấy vị cường giả đó đã chết, Sương Phá
Thiên lặng lẽ tiến đến, dò xét khẳng định vị cường giả kia thật sự đã
chết, hắn liền lấy đi cái hộp mà vị cường giả đó đến chết vẫn mang theo.
Sự việc xãy ra khi đó đã hơn mười năm trước, Sương Phá Thiên từ khi đoạt
được chiếc hộp kia, hắn ngày đêm cũng nghĩ đến tìm cách mở ra chiếc hộp, nhưng công sức mười năm của hắn cũng không thể nào mở được, hắn triệu
tập tất cả những thành viên cao tầng trong phủ thành chủ hợp lực nghiên
cứu, kết quả vẫn làm cho tất cả thất vọng, ròng rã mười năm trời không
có kết quả, Sương Phá Thiên liền có ý định bỏ cuộc, nhưng khi hắn có ý
định đó, bổng nhiên hắn nhận được một tin tức động trời.
Có một
giáo phái gọi là Thiên Âm Giáo, ra lệnh tuyên bố tìm kiếm một món đồ của họ thất lạc, nếu ai tìm được sẽ được Thiên Âm Giáo chống đỡ. Dựa theo
miêu tả, Sương Phá Thiên liền nhận định món đồ mà Thiên Âm Giáo đang tìm chính là chiếc hộp mà hắn vô tình đoạt năm chưa. Nhưng Sương Phá Thiên
cũng không biết thực hư Thiên Âm Giáo ra sao, hắn không dám đánh cược,
lỡ như đối phương sau khi đạt được món đồ mong muốn, liền trở mặt thì
tất cả người ở Phủ thành chủ sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hắn cũng hiểu được đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội.
Hắn lo sợ
việc hắn đang nắm giữ một món đồ có thể làm cho một thế lực lớn như
Thiên Âm Giáo quan tâm, sẽ khiến phủ thành chủ máu chảy thành sông, cho
nên bấy lâu hắn vẫn giữ kín chuyện này không để tin tức lọt ra ngoài,
những người trong cuộc đều ý thức được nguy cơ nên cũng chưa bao giờ hé
răng nữa lời với người bên ngoài. Giấu kín bao nhiu năm, tất cả mọi
người đều tưởng cái sự việc đó đã lãng quên nhưng không ngờ trong một
đêm nọ, có một người đã lẻn vào thám thính phủ thành chủ. Phủ thành chủ
huy động rất nhiều cao thủ có cảnh giới vũ tướng vây bắt kẻ đột nhập
nhưng vẫn để kẻ đó trốn thoát thành công. Lo sợ tin tức bị tiết lộ,
Sương Phá Thiên liền triệu tập tất cả mọi người để thương nghị kế sách.
- Ta cũng không rõ nữa, nếu tin tức vật kia bị lộ, có lẽ phủ thành chủ sẽ không tránh khỏi kiếp nạn này! Sương Phá Thiên thở dài, âm trầm nói.
- Theo như ta biết, kẻ đã đột nhập vào có thực lực rất mạnh, tât cả chúng ta đều dùng hết thực lực nhưng vẫn không bắt được hắn. Có lẽ kẻ kia vẫn chưa biết được món đồ kia nằm trong tay chúng ta đâu, nếu như hắn biết
thì với thực lực của hắn dễ dàng diệt sát hết tất cả chúng ta, chắc kẻ
đó cũng chỉ mới nghi ngờ chứ không có nắm chắc! Lãnh Mặc nói ra suy
nghĩ.
- Haizz, ta cũng mong là vậy, nếu như tin tức bị lọt ra
ngoài, ta sợ rằng phủ thành chủ sẽ bị xóa sổ! Sương Phá Thiên thở dài,
từ lúc kẻ đột nhập tiến vào bên trong cấm khu phủ thành chủ, Sương Phá
Thiên ngày ăn không ngon tối ngủ không yên, hắn dường như già thêm mấy
tuổi.
Thấy Sương Phá Thiên thở dài, tất cả mọi người trong căn phòng đều có cùng thái độ như nhau!
Tại Triệu Gia
Sau khi biết được Triệu Thanh bị Mục Vân giết chết, biết chỗ dựa của Mục
Vân là Vạn Thương hội. Mặc dù Triệu Hàn trong lòng rất phẫn nộ, nhưng vì kiêng kị Vạn Thương hội nên chưa tìm đến Mục Vân gây phiền phức. Triệu
Hàn là một con người mưu mô xảo quyệt, hắn mặc dù không dám đối cứng với Vạn Thương hội ngoài ánh sáng, nhưng có thể làm trong bóng tối. Sau khi tra xét về tin tức của Mục Vân, hắn liền biết hiện tại Mục Vân đang ở
trong một cái sơn trang nắm phía Tây Bắc bên ngoài thành. Hắn đã phái
người nhiều lần theo dõi tất cả những hành động của những người ở trong
sơn trang sau nhiều này, hắn đã nắm rõ chi tiết cụ thể bên trong và dự
định hôm nay sẽ đến san bằng và giết chết tất cả những người trong sơn
trang để báo thù cho tam trưởng lão Triệu Thanh.
- Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Triệu Hàn âm trầm hỏi!
- Bẩm gia chủ, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng còn phía Vạn Thương
hội, bọn chúng cũng đang giám sát chúng ta a! Triệu Lâm đáp lại.
- Không việc gì cả, ta đã thuê một nhóm sát thủ từ Tây Nhan vương quốc
đến gây phiền phức cho Vạn Thương hội rồi, bọn chúng không có rảnh tay
để trợ giúp tên tiểu tử kia đâu! Triệu Hàn băng lãnh lên tiếng.
- Nếu phụ thân đã có an bài, vậy nhi tử sẽ cho người đến chặn tất cả lối
thoát, một mảnh lưới bắt gọn bọn chúng! Triệu Tống vỗ ngực đảm bảo.
- Tốt, tối hôm nay nhất định phải bắt cái tên tiểu tử Mục Vân kia, ta
muốn hành hạ hắn, cho hắn sống không bằng chết, cho hắn nhìn thấy từng
người thân của hắn bị hành hạ tàn nhẫn cho đến khi chết! Triệu Hàn lạnh
giọng nói, trong lời nói của hắn cho thấy sự căm thù đến xương tủy.
Tại Vạn Thương Hội
Từ khi ngày Mục Vân giết Triệu Thanh, Vạn Thương cửa hàng đều bị một đám
người bịt mặt tập kích, hằng ngày đều chết rất nhiều người, hành tung
của đám người này rất quỷ dị làm cho Trương Bất Tài không tìm ra được
dấu vết. Hôm nay hắn đến gặp tiểu thư của hắn để thương nghị đối sách.
- Bẩm tiểu thư, ngày hôm qua chúng ta tổn thất hơn 10 tên hộ vệ, sự tình
bây giờ càng lúc càng khó khăn, không biết nhóm người lạ mặt kia vì sao
lại nhắm vào thương hội chúng ta! Trương Bất Tài với sắc mặt lo lắng
hỏi.
- Việc này cũng thật kì lạ, nếu như ta đoán không sai, thì
đám người kia hẵn là sát thủ của một tổ chức nào đó, ta đã phái người
điều tra những mối làm ăn của hai tổ chức sát thủ trong vương quốc nhưng không có kết quả gì, chắc hẵn bọn chúng đến từ vương quốc khác, nhưng
mục đích của chúng là vì cái gì thì ta vẫn chưa thể hiểu được! Vị nữ tử
nhăn mày.
- Chắc hẳn là Triệu gia sau lưng giở trò quỷ, từ khi
chúng ta hỗ trợ Mục Vân thì sau đó liền bị một nhóm người tập kích,
chuyện này chắc chắn có dính líu đến Triệu gia, hừ đám cẩu Triệu gia ăn
gan hùm mật gấu, dám không coi chúng ta ra gì! Trương Bất Tài tức giận.
- Ừm, ta cũng nghi ngờ là do Triệu gia âm mưu, nhưng chúng ta chưa có
bằng chứng cụ thể nên không thể manh động, nếu là Triệu gia dở trò quỷ,
ta e rằng tên tiểu tử Mục Vân kia sẽ gặp nguy hiểm, ngươi hãy an bài
thêm một số người đến giám sát Triệu gia cùng bảo vệ tiểu tử kia một
chút, có chuyện gì thì mau bẩm báo cho ta biết, không thể để tên tiểu tử kia xãy ra chuyện được! Nữ tử ra lệnh.
- Rõ rồi thưa tiểu thư, ta sẽ đi an bài ngay! Trương Bất Tài cung kính sau đó lui ra!