Hắn bỗng đứng lên, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?!"
_____
Từ sau lần Văn Anh ôm Thập hoàng tử, thái độ của Vũ Văn Hoằng bắt đầu có biến hóa rõ rệt. Sự dung túng và quan tâm trước kia cứ như một lớp
băng mỏng, hơi chút sai lầm, sẽ nứt vỡ thành khe lớn.
Lại qua vài ngày, cung nhân dần dần xuất hiện nhiều lời ra tiếng
vào. Vì thế Bích Nguyệt còn lo lắng nói với Văn Anh: "Ngài và Thái tử
điện hạ đang cãi nhau ư? Nếu là vậy, không bằng ngài nhận sai, cứ tiếp
tục thế này, cả cung điện sẽ truyền khắp, rồi một ngày nào đó sẽ truyền
ra bên ngoài..."
Văn Anh đang dứng ở hàng hiên cho tiểu huyền phượng ăn, nghe vậy chỉ
nói, "Hắn cưới ta về chứ không phải cưới cái túi trút giận, thích thì
nói vài câu, không thích thì vứt sang một bên. Nếu là cãi nhau thì còn
may, ta còn biết hắn đang nghĩ gì. Đằng này không cãi vả gì cả, hắn lại tự dưng giận dỗi, ta biết nhận sai cái gì đây?" Dứt lời, Văn Anh bỏ đồ
vật xuống, nổi giận đùng đùng trở về phòng, làm Bích Nguyệt giật nảy
mình.
Bích Nguyệt cẩn thận ngẫm lại. Mình suốt ngày đi theo chủ tử, quả
thật không thấy hai người cãi nhau, chỉ có mỗi Thái tử điện hạ tỏ ra
lạnh nhạt thôi.
Bích Nguyệt nghĩ mãi lại chỉ cảm thấy đau đầu. Ban đầu nàng cho rằng điện hạ không thích chủ tử nhà mình, nên mới không ngăn cản chủ tử qua
lại với Lục hoàng tử, ai ngờ ngày tuyển chọn không biết xảy ra sai lầm
gì, chủ tử đột nhiên thành Thái tử phi. Nàng nghĩ nếu là điện hạ tự
mình lựa chọn, vậy là trước kia nàng hiểu sai, kỳ thực điện hạ thích chủ tử. Nhưng vừa thành hôn chưa được bao lâu, lại xảy ra mâu thuẫn không
rõ nguyên do... Trong lúc nhất thời, Thái tử điện hạ rốt cuộc đang nghĩ
cái gì, một tiểu tỳ nữ như nàng thực sự không thể hiểu nổi.
Vũ Văn Hoằng đang nghĩ gì?
Văn Anh vốn dĩ cũng không biết, chờ đến khi xem xét lại chuyện phát
sinh ngày đó, hơn nữa lúc cô dỗ Thập hoàng tử, phát hiện vẻ mặt của hắn
đặc biệt khó coi, cô mới lờ mờ nhận ra chân tướng. Đối với chuyện này,
cô trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ngày đó cũng đến.
Lần này thật sự phải cảm tạ Thập hoàng tử -- cũng chính là cậu nhóc gấu trúc tặng phẩm, đã tạo thời cơ cho cô.
Cô từng xem hoàn chỉnh tất cả ký ức của nguyên chủ, và có ấn tượng
rất sâu đậm về chuyện đứa bé. Chính bởi vì biết chuyện này sẽ là cái gai trong lòng Vũ Văn Hoằng, cô mới bỏ qua ý định gả cho hắn. Mà sau khi
ngoài ý muốn gả cho hắn, Văn Anh chẳng những không thấy an tâm, trái lại cô còn nghĩ đây là một quả địa lôi, sớm muộn có ngày sẽ nổ tung.
Sở dĩ cô vẫn duy trì trạng thái thích Vũ Văn Lạc, cũng bởi vì khi đã
lấy chồng, một khi cô tỏ ra thích Vũ Văn Hoằng, e rằng ngược lại sẽ bị
hắn tính sổ, cho rằng cô hư tình giả ý, phá hư ấn tượng ban đầu.
Chẳng qua chuyện cô muốn làm, còn cần một cơ hội...
*
Hoạt động vào ngày đông của hoàng gia không thể thiếu những trò chơi
với băng, trong đó lại lấy khúc côn cầu làm chủ, dễ nhen nhóm lửa nhiệt
huyết của mọi người nhất. Thừa dịp mùa đông băng tuyết chưa tan, trong
Hoàng thành ngày hôm đó tiến hành một trận đấu. Các hoàng tử xông pha đi đầu, Nhị hoàng tử cùng với một vị con em thế gia chia nhau dẫn đầu một
đội, không ít con dòng cháu giống cũng hăng hái tham dự. Dưới trời đông
lạnh lẽo, hai bên ngươi tới ta đi, đấu đến khí thế ngất trời. Khán đài
được dựng ở bốn phía, các nữ quyến và con gái quan lớn đều ngồi trên đấy xem trận đấu, Văn Anh cũng ở trong đó.
Thân phận của Văn Anh cao quý, Hoàng hậu không có mặt nên được ngồi ở giữa.
Bên cạnh đều là hoàng tử phi, Tam hoàng tử phi Ngô Ngọc Trinh hiển
nhiên cũng có mặt. Nàng ta nâng lò sưởi cầm tay, nhìn cảnh tượng trong
sân, cười hỏi Văn Anh: "Sao Thái tử điện hạ không đến? Chỉ có một mình
Thái tử phi ngồi đây, chắc cũng không có gì hứng thú."
Văn Anh chưa lên tiếng, Tứ hoàng tử phi kế bên đã nhanh miệng: "Xem
thi đấu ấy mà, trái cầu đánh tới đánh lui liền có hứng thôi, quản nhiều
làm gì. Ai nha! Các nàng mau nhìn Lục hoàng tử kìa --"
Tứ hoàng tử phi chỉ mới nói một nửa, mấy thiếu nữ xung quanh đã phát ra tiếng kinh hô.
Chỉ thấy ở giữa sân, Vũ Văn Lạc mang giày trượt lướt trên mặt băng,
xẹt qua như một cơn gió mạnh, tiến vào địa bàn đối thủ như vào chỗ không người, thành công đoạt được bóng.
Hắn lỗi lạc mà đứng, cùng các đồng đội đập tay ăn mừng, cánh tay buộc dải băng màu lam theo gió lay động, sang sảng cười to lộ rõ thiếu niên
phong lưu. Hắn chợt nhìn về phía khán đài, sau đó trong tiếng hoan hô
của mọi người nhanh chóng xoay về.
Không ai nhận ra, ánh mắt hắn từng rơi vào người Văn Anh.
"Nghe nói bây giờ Lục điện hạ đang giữ chức vụ quan trọng ở Binh bộ.
Ngài ấy đã liên tục xúc tiến mấy chuyện hệ trọng, làm long tâm đại
duyệt, nhiều lần tán dương. Khi xưa ngài ấy ở trong cung như người vô
hình, bây giờ vừa vào triều đình phong vân tế hội, lại trở thành nhân
vật chạm tay có thể bỏng." Tứ hoàng tử phi thấy nhiều thiếu nữ bên cạnh
mình nhìn Vũ Văn Lạc mà hai mắt óng ánh, gò má ửng hồng, bèn che miệng
cười, "Ngài ấy còn chưa thành hôn, cho nên có rất nhiều nhà có ý muốn gả con gái cho ngài ấy."
"Rất tốt." Văn Anh khẽ phất sợi tóc rối, nhìn người trên sân mà nở nụ cười.
Ngô Ngọc Trinh dường như nhớ tới cái gì, hơi nhếch khóe môi: "Vẫn nên để Thái tử điện hạ đến nhìn xem... Đội thắng cuộc sẽ được thưởng những
vật phẩm mùa đông và cành mai đẹp nhất. Nếu Thái tử điện hạ ở đây, tất
nhiên sẽ tặng cho Thái tử phi, mà hiện tại, lại làm chúng ta được lợi."
Đang lúc nói chuyện, đội hoàng tử đã giành thắng lợi. Quả nhiên mỗi
người được ban một cành hoa mai, lấy đó là điềm tốt. Từ trước tới nay, cành hoa này thường là có nữ quyến thì tặng nữ quyến, không có thì đưa
người trong lòng, làm các nàng cũng cảm nhận được niềm vui sướng, cùng
hưởng vinh quang.
Các hoàng tử nhỏ tuổi còn đang tìm chỗ ngồi của người trong lòng.
Hoàng tử lớn tuổi vừa mới thành hôn, còn đang trong tuần trăng mật, cầm
được hoa liền hớn hở đưa đến trước mặt hoàng tử phi. Cứ như vậy, vị trí
chủ tọa của Văn Anh trông có vẻ thưa thớt không người.
Tứ hoàng tử phi vui mừng khôn xiết nhận hoa, vẻ mặt của Ngô Ngọc
Trinh lại nhàn nhạt. Chỉ khi nhìn thấy Văn Anh ngồi một mình đằng kia,
tình cảnh lúng túng, nàng ta mới nở nụ cười.
Ngay lúc này, Vũ Văn Lạc từ nơi khác bước tới, đi đến đâu là các
thiếu nữ nhỏ giọng kích động hít hơi đến đó. Ánh mắt các nàng lấp lóe
liên tục, đều hi vọng hắn có thể dừng chân trước mặt mình. Nhưng hắn
dường như chẳng hề để ý, một đường bước thẳng về phía Văn Anh.
Nàng đương nhiên nhận ra, bèn lặng lẽ lắc đầu ra hiệu.
Nhưng hắn vẫn đi tới trước mặt nàng mới chịu dừng lại bước chân, sau đó cứ thế mà công khai đưa cành mai cho nàng.
Trên đóa hồng mai nở rộ còn vương bông tuyết, đỏ trắng đan xen, đẹp không sao tả xiết.
Bởi vì người khác đều tặng cho nữ quyến, hắn đưa như thế thật sự
không hợp đạo lý, tầm mắt trên sân và trên khán đài liền đồng loạt tụ
lại đây. Tứ hoàng tử phi thậm chí còn hít một hơi, khiếp sợ nhìn Vũ Văn
Lạc.
Bỗng nhiên, Tứ hoàng tử phi nhớ ra một chuyện!
Nàng và Văn Anh là tú nữ cùng một đợt, chuyện xảy ra ở vòng tuyển
cuối, người khác không biết chứ các nàng lại rõ ràng rành mạch. Là Lục
hoàng tử chọn Văn Anh trước, sau đó Thái tử mới cướp người. Bởi vậy nhìn thấy tình cảnh lúc này, tim nàng không khỏi treo lên.
Mà bên cạnh Tứ hoàng tử phi, Văn Anh vẫn ngồi ngay ngắn, bất động nhìn Vũ Văn Lạc.
Hắn rốt cục thấp giọng mở miệng: "Hôm nay đại ca không có mặt, ta lại không có gia quyến để tặng, hoa này liền tặng cho hoàng tẩu..." Hắn hơi dừng rồi nói tiếp, "Ngài vất vả chiếu cố đại ca, đây là lòng biết ơn
của đệ đệ ta đối với ngài."
Lời này kính cẩn lễ phép, lại rất hợp lý. Những người khác ngược
lại không cảm thấy có gì không ổn, còn nghĩ thầm Lục hoàng tử và Thái
tử quả nhiên huynh đệ tình thâm, lúc trước nghe nói bọn họ quan hệ bất
hòa thì ra chỉ là tin đồn. Ngay cả Tứ hoàng tử phi khi nghe xong cũng có phần hoài nghi bản thân quá cả nghĩ.
Văn Anh chần chừ một lát, cho đến khi nhìn thấy nét khẩn cầu trong đôi mắt đen kia, mới ngập ngừng đưa tay ra.
Một nơi khác, Nhị hoàng tử chợt cười khẽ: "Tiểu Lục hiểu chuyện như
thế, ngược lại làm ca ca như chúng ta cảm thấy thua kém quá. Lời này nói đúng lắm, cành hoa trong tay ta cũng xin tặng hoàng tẩu, hơi chút tỏ
lòng biết ơn." Nói xong, hắn cũng đưa cành mai qua, khiến Vũ Văn Lạc
phải liếc mắt nhìn.
Nhị hoàng tử vừa tỏ vẻ xong, các hoàng tử khác liền âm thầm phỉ nhổ:
Lão Nhị lão Lục chết tiệt, bọn họ lấy lòng Thái tử chẳng phải biến những người nối gót đi theo thành phông nền sao. Trong lòng nghĩ vậy, trên
mặt họ vẫn phải tươi cười xán lạn, dồn dập nói ngọt, đưa hoa cho Văn
Anh.
Vũng nước đục bị khuấy thành như vậy, Văn Anh mới tươi cười. Nụ cười
của nàng rạng rỡ động lòng người, làm các tiểu hoàng tử không tình
nguyện đưa hoa nhìn ngẩn người.
Bây giờ nếu không nhận hoa nghĩa là nàng không đủ phóng khoáng, thế là trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, nàng đều thu hoa về.
Ngô Ngọc Trinh thấy thế liền bực bội, ngay cả cành hoa của mình bỏ mặc không nhìn.
Khán đài náo nhiệt một hồi, sau khi cuộc tranh tài kết thúc liền có
thể tự do ra vào sân đấu. Đa số đều nán lại chơi thử, mang giày trượt
băng một lưỡi hoặc hai lưỡi, trượt vòng quanh sân, lợi hại hơn còn làm
được các loại động tác như kim kê độc lập, Na Tra thám hải, song phi
yến..., khiến những người khác vỗ tay trầm trồ.
Văn Anh cũng chơi, bên người cô có cung nhân am hiểu trượt băng
hướng dẫn, học được cũng nhanh, không bao lâu đã trượt ra dáng ra hình.
Nhưng cô ở lại nơi này hiển nhiên không phải chỉ để trượt băng. Căn
cứ trong ký ức, hoạt động lần này có một nơi mặt băng khá mỏng lại không ai phát hiện, dẫn đến trường hợp có một đứa bé chết đuối. Cô không phải chuyên tới cứu người, chỉ là trong lúc đang tìm thời cơ thì nghĩ đến sự kiện này. Thật ra thời cơ của cô chỉ cần là ngã bệnh với lý do nào cũng được, nhưng nếu cùng lúc đó có thể cứu người, trong lòng dù sao cũng an tâm hơn.
Trên mặt băng người đông đúc, kỳ thực cô không chắc có thể tìm ra đứa bé kia hay không.
Nhưng hiển nhiên cô và đứa bé đều rất may mắn. Bé gái khoác áo
choàng đỏ thẫm, lướt qua người cô như cơn gió, hào hứng vọt tới một nhóm trẻ khác. Nhưng ngay lúc bé gái lướt qua lớp băng nào đó, mặt băng
truyền đến tiếng rạn nứt răng rắc.
Kế tiếp âm thanh này ngày càng lớn, có người lớn nhạy bén giây lát đã trượt ra xa, chỉ có bé gái người nhỏ chân ngắn, hồi lâu vẫn chưa trượt
xa được.
Đột nhiên, trong đám người vang lên tiếng kinh hô hướng về phía bé
gái. Bé gái có chút khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ ngây ngốc trượt về trước hai bước. Mặt băng chợt nứt thành một cái hố lớn, thân
thể nhỏ bé lảo đảo, bé gái chỉ kịp thốt ra một tiếng kinh ngạc non nớt
ngắn ngủi!
Ngay lúc mặt băng sụt xuống, bé gái sắp rơi xuống nước, Văn Anh đã
đuổi kịp. Cấp tốc đẩy ngã cô bé sang một bên, đồng thời, Văn Anh thế chỗ rơi vào dòng nước lạnh buốt.
"Thái tử phi --" Trong đám người truyền ra tiếng hô.
Cách đó không xa, từ lúc Văn Anh đi xuống sân, tầm mắt Vũ Văn Lạc
chưa bao giờ rời khỏi nàng, thấy cảnh này, đồng tử của hắn đột nhiên co
rụt. Hắn thô bạo đẩy ra người chặn đường đằng trước, nhảy vọt xuống
nước.
*
Mấy ngày sau, Vũ Văn Hoằng xoa xoa ấn đường, đặt công hàm xuống, hỏi cung nhân: "Thái tử phi thế nào rồi?"
"Buổi trưa ăn cháo, tinh thần có vẻ khá tốt, chỉ là..."
Cung nhân muốn nói lại thôi.
Vũ Văn Hoằng liếc nhìn hắn, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Sau khi Văn Anh rơi xuống nước liền sốt cao, khó khăn lắm mới hạ sốt. Hắn đi thăm nàng vài lần, nàng vẫn còn mê man, thái y đến xem cũng chỉ
nói cần nghỉ ngơi. Hai ngày này không biết thế nào, cung nhân bắt đầu
bàn tán xôn xao, nói rằng hành vi cử chỉ của nàng xảy ra biến hóa, ký
ức hỗn loạn, như là bị thứ gì đụng phải.
Nhưng từng việc từng việc hắn nghe được, lại làm hắn nhớ tới chính mình lúc mới vừa trọng sinh, cũng rất giống nàng hiện tại.
Hắn lắc đầu, xua đi những ý nghĩ lung tung, đẩy cửa bước vào phòng.
Bích Nguyệt đang hầu hạ Văn Anh uống thuốc. Nàng vừa uống hai ngụm,
giương mắt nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng hốt trong chốc lát, rồi
khuôn mặt chợt trắng bệch, run lẩy bẩy.
Vũ Văn Hoằng cau mày, nói với Bích Nguyệt: "Ngươi đi xuống trước."
Bích Nguyệt lo lắng quay đầu lại nhìn chủ tử, đành phải "vâng", cúi người thối lui.
Vũ Văn Hoằng ngồi ở mép giường cầm tay nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng
làm sao vậy?" Tuy trong lòng hắn đối với nàng có ngăn cách, nhưng không
có nghĩa là không quan tâm nàng, chẳng qua là tâm lý tạm thời chưa thể
chấp nhận mà thôi.
Ai ngờ thấy hắn như vậy, Văn Anh lại càng run rẩy hơn.
Không chờ hắn hỏi, đã nghe trong lòng thấy nàng truyền ra: [Là ta
điên hay là hắn điên rồi! Sao Vũ Văn Hoằng không mặc long bào ngồi long ỷ làm Hoàng đế của hắn đi, đến lãnh cung xem ta làm gì?!]
Hắn bỗng đứng lên, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?!"