Trên võ đài Lý Thần Duệ chăm chú nhìn nàng,hắn biết nàng là ai,hắn ân
hận vì sao lúc đó không đối xử tốt với nàng,vì sao lại nghe lời Hạ Tư
Thanh,vốn dĩ nàng là của hắn nhưng hắn ngu dốt không biết nắm bắt.
"Liên Liên là nàng đúng không?"
Hạ Băng Liên ánh mắt lạnh lẽo,nếu biết là nàng còn hỏi làm gì,nàng nhìn Lý Thần Duệ đầy chán ghét,tay nàng trút bỏ mạn sa,một gương mặt mới lạ
xuất hiện khiến hắn lặng người,đến cả Tiêu Duật Hành cũng bất ngờ,vị chủ tọa hai tay nắm thành quyền,rốt cuộc cũng đã bại lộ.
"Liên Liên mà công tử nói là ta sao"
Tất cả như bị mê hoặc,ngũ quan tinh tế mê hoặc lòng người,không ít nam nhân nhìn nàng đến chảy nước miếng,khán đài chìm trong không khí say
mê,người đẹp đến thế lại là môn chủ Thiên Sơn Trúc,là là nữ nhân cường
đại,bất kì ai cũng muốn chiếm đoạt.
Tiêu Nam Hiên hận không thể
móc mắt bọn chúng,lại đem cái ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn nàng,hắn
hận không thể đem nàng nuốt vào bụng,nữ nhân đó là của hắn.
Đôi
mắt nàng nâng lên,mị hoặc dùng tay vén vài loạn tóc rũ xuống lên mép
tai,hành động này khiến người người đỏ mặt,nữ nhân khuynh quốc khuynh
thành.
Tiêu Duật Hành đang suy nghĩ,hắn chắc không thể nhầm
được,nàng đích thị là Hạ Băng Liên,nàng dịch dung xấu đi để che đậy dung nhan xinh đẹp này,thật đáng tiếc,đóa hoa đẹp như vậy lại để những kẻ hạ đẳng ngắm nhìn,Tiêu Duật Hành đứng dậy di chuyển thân người đến trước
mặt nàng,tốc độ của hắn khá nhanh nhưng lại có kẻ nhanh hơn,một vòng tay to lớn kéo nàng ôm vào trong lòng bảo bộc.
Tất cả ồ lên,một lúc ba người đứng đầu đi ra lại còn tranh giành mỹ nhân.
Tiêu Duật Hành lạnh lùng đứng nhìn,nữ nhân trong vòng tay của Tiêu Nam Hiên
thật khiến hắn căm phẫn,hắn đưa ánh mắt chết chóc nhìn Tiêu Nam Hiên,cả
hai toát ra sát khi cuồng nộ,Tiêu Nam Hiên không phải là hư danh.
"Nàng dám để nam nhân khác chạm vào,để xem ta sẽ trừng phạt nàng như thế nào"
Tiêu Nam Hiên nói nhỏ vào tai nàng,thoáng chốc nàng bị cái giọng băng lãnh đó làm cho run rẩy.
"Ngươi muốn gì,ta và ngươi đã kết thúc"
"Có phải ta đã chiều hư nàng rồi không"
Chiếc càm nhỏ của nàng bị y nâng lên,ánh mắt yêu chiều nhìn nàng,Hạ Băng Liên có thể nhìn xuyên mạn sa của y,đôi mắt đó không khỏi mê hoặc,nàng hất
cánh tay y ra nhanh chóng thoát thân,tùy ý chỉnh lại y phục,nàng nở nụ
cười lạnh.
"Thật ngại quá"
Tiêu Duật Hành ý nghĩ chiếm hữu càng cao,hắn dịch chuyển cánh tay chậm một chút đã chạm đến nàng,không
ngờ tới bị nàng dùng dao cắt trúng,hắn nhăn đôi mi lại,nàng muốn đấu??
Tốc độ của Tiêu Duật Hành luôn khiến người khác kinh ngạc,hiếm khi có kẻ
bắt kịp,hai người trước mặt không phải nói,thân thủ có thể ngang tầm
nhau,hắn nghiến răng nhìn về chủ tọa,hành động này khiến Tiêu Nam Hiên
cảm thấy không có cảm giác an toàn,lập tức bên dưới võ đài rung
chuyển,Tiêu Nam Hiên phi thân ôm lấy nàng phi lên cao...đoàng...võ đài
bị nổ tung,Mạc Song,Ngôn Phong,Chỉ Hạc,Lục Nhi bốn người giật mình lập
tức đi ra,cả Long Ảnh,Vân Phi,Phi Điểu,Bác Nhã cũng lập tức đi ra,võ đài vừa nổ xong bên dưới liền nổ liên tục,không ít người bị cuốn vào thân
xác tan rã.
"Tiêu Duật Hành ngươi điên rồi sao"
Nàng ánh
mắt căm phẫn đánh úp đến,hắn không nhẫn nại ra đòn đánh trả,cả hai thanh kiếm chạm vào nhau,lực đạo hai bên không hề nhỏ,nàng dùng chân gạt chân hắn,nhận định được hắn nhẹ nhàng tránh né,chân đá vào không trung lộn
ngược trở về,Hạ Băng Liên lùi lại yên vị một chỗ,nhìn xung quanh xác
ngỗn ngan la liệt,một cỗ phẫn nộ truyền đến nàng,Tiêu Duật Hành.
"Tiểu thư người có sao không"
"Không sao,bọn chúng hành động rồi,tất cả không được mất cảnh giác"
Tiêu Duật Hành cười to,ánh mắt thú vị nhìn nàng,nữ nhân thông minh.
"Hạ Băng Liên,nàng cho rằng ta sẽ không nhận ra"
"Vậy thì sao,Tiêu Duật Hành"
Quả nhiên hắn cởi bỏ mạn sa,cả Tiêu Nam Hiên cũng vứt đi vật cản,tất cả lộ diện,nàng đưa ánh mắt căm thù nhìn về chủ tọa.
"Bao nhiêu năm qua chẵng lẽ gặp lại gương mặt này ông không có điều gì muốn nói sao"
Chủ tọa đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Duật Hành,hắn thật sơ xuất,xem nhẹ nàng.
"Đáng lí năm đó ta nên giết chết ngươi,Khương Thiên Mạc"
Tiêu Duật Hành mi tâm động đậy,ông ta vừa nhắc đến Khương Thiên Mạc.
"Ha ha,quả là phụ thân nhân từ,ta còn phải cảm ơn lòng tốt của phụ thân a~"
"Ngươi đã nhớ lại tất cả"
"Phải,ta làm sao quên được,kẻ khiến gia đình ta tan nát,Hạ Vũ Minh,ông chưa quên đâu nhỉ"
Ánh mắt nàng hiện rõ chán ghét,mọi người thất kinh nhìn Hạ Vũ Minh,bọn họ đang nói cái gì vậy.
"Hạ Vũ Minh việc này là sao,nàng ta rốt cuộc là ai"
"Thái tử,nàng là Khương Thiên Mạc công chúa Bắc Chu"
Tiêu Duật Hành kinh ngạc,nàng là công chúa Bắc Chu,đại loạn năm đó công chúa Bắc Chu không phải đã chết rồi sao,nếu vậy mẫu thân nàng là Thượng Quan Bảo Hiền.
"Ngươi dám gạt phụ thân ta,rõ ràng ngươi nói nàng ta đã chết"
"Thần không dám,chỉ là năm đó phu nhân của ta vừa sinh,đứa nhỏ không giữ
được,ta không còn cách nào khác đem Khương Thiên Mạc thế vào"
"Ha ha,là vậy sao,bao nhiêu năm qua ông ghẻ lạnh muội ấy cũng vì tam muội không phải nữ nhi ruột thịt của ông"
Một tràn tiếng cười hãi hùng vang to,người đến là Hạ Vũ Nham,hắn bao lâu
nay luôn nghĩ rằng phụ thân hắn tại sao lại ghét bỏ Hạ Băng Liên đến
thế,thì ra đây là lý do.
"Nhị ca/Nham nhi"
Hạ Băng Liên vốn dĩ nhận thấy có người theo dõi nàng,không ngờ đến lại là Hạ Vũ Nham.
"Hạ tướng quân,ông mưu đồ phản quốc,ta tuyệt đối không tha cho những gì ông đã làm"
"Ha ha vương gia,đến bây giờ ngài còn mạnh miệng như vậy sao"
"Tiêu Nam Hiên,độc trong người ngươi là do ta hạ,đáng tiếc chiến thần hôm nay phải bỏ mạng ở đây"
"Tiêu Duật Hành ngươi không phải là người,Tiêu Nam Hiên là đệ của ngươi mà"
Tiêu Nam Hiên sắc mặt tái đi,khẳng định đã bị bọn họ giở trò,nàng chạy đến lập tức nhét hai viên thuốc vào miệng Tiêu Nam Hiên.
"Hiên,ngươi thấy thế nào"
"Nàng lo lắng cho ta sao"
Đến lúc này y còn cười được,Tiêu Duật Hành toàn thân phát ra một cỗ khí
lạnh,từ trước đến giờ Tiêu Nam Hiên luôn là địch thủ của hắn.
"Ta và Tiêu Nam Hiên vốn dĩ không phải là huynh đệ,đáng lí phụ thân ta mới
là hoàng đế,không ngờ lại bị phụ thân của ngươi hãm hại tướt đoạt ngai
vàng,hắn để ta làm thái tử chẳng qua muốn che mắt thiên hạ mà thôi"
"Ngươi sai rồi,là phụ thân của ngươi tự nguyện"
"Tiêu Nam Hiên ngươi câm miệng,mọi thứ vốn thuộc về ta đều bị ngươi cướp lấy,ta thật sự thật chán ghét ngươi"
Hạ Băng Liên đứng nhìn,mọi việc đang dần lộ ra,nhưng còn chuyện đại loạn năm đó nàng vẫn chưa hiểu rõ.
Bùm!!! Mặt đất rung chuyển,tất cả phi thân lên trên....xoạt...vút...vút....Hạ
Băng Liên ánh mắt lóe lên,lập tức hô to: "Tất cả cẩn thận,mũi tên có
độc"
Nàng trong tay chiếc quạt ngọc thạch,dồn nội lực vào chiếc
quạt đánh bay kim độc,Tiêu Nam Hiên bỗng dưng ôm lấy nàng,thân người hắn bao bộc,mũi tên xẹt qua vai của hắn.
"Hiên"
"Ta không sao,nơi này nguy hiểm,nàng mau rời đi,bọn chúng chỉ nhắm vào ta thôi"
"Không,ta không đi,chàng phải đi cùng ta"
"Nàng..."
Nhìn ánh mắt nàng kiên quyết khiến Tiêu Nam Hiên không nói lên được lời nào chỉ khẽ gật đầu.
Phượng hoàng long phụng,một cặp trời sinh,cả hai liên thủ,nàng phòng vệ hắn
tấn công,mũi tên độc đích thị có người điều khiển,Hạ Vũ Nham tiến tới
nắm lấy vạc áo của Hạ Vũ Minh cầu xin.
"Phụ thân người mau dừng lại,người không thể giết bọn họ"
"Tránh ra,con thật nhu nhược,nó là kẻ thù của chúng ta,đợi sau khi lật đổ hoàng quyền chúng ta sẽ an toàn"
"Phụ thân người điên mất rồi,Cấm Quân là thứ người có thể đối phó hay sao"
Nhắc đến Hạ Vũ Minh sôi máu liền tát Hạ Vũ Nham một cái.
"Ngu xuẩn,ngươi muốn đứng về phe bọn chúng"
Nhận thấy sơ hở Hạ Băng Liên hơi thở lạnh dần,đánh một lực đạo truyền tới Hạ Vũ Minh.
"Mạc Song,Ngôn Phong,Chỉ Hạc,Lục Nhi các ngươi mau tiến về phía tây tiêu diệt những kẻ cản đường"
"Long Ảnh,Vân Phi,Phi Điểu,Bác Nhã bốn người các ngươi đi hổ trợ bọn họ"
Phu thê ăn ý,tám người đồng loạt dạ một tiếng liền thể hiện thực lực chính
thức,ngay lúc này nàng đang đấu tay đôi với Hạ Vũ Minh,công nhận mà nói
hắn không phải là kẻ tầm thường,từng đòn đánh của ông ta có thể xé rách
da thịt,thật là nực cười,cha con đánh nhau,nói thật bây giờ nàng chỉ xem hắn là kẻ thù,hắn từ trước giờ cũng chưa xem nàng là nữ nhi của mình,ra tay tàn độc như vậy chứng tỏ hắn có hận ý.
"Nói mau,tại sao lại hại mẫu thân ta"
"Hừ!ả chính là phản đồ,là tiện nhân,nói ra ngươi sẽ không tin mẫu thân ngươi
trước là người của Tà Giáo,ả lấy trộm tuyệt mật mang đến Bắc Chu cất
giấu,ả thà chết cũng không chịu nói ra kim thạch cất giấu ở đâu,cho nên
ta để tiện nhân đó toại nguyện tiễn một bước "
Hạ Băng Liên thật
sự tức giận,cả người tràn ngập sát khí,thân thủ hắc đạo của nàng bộc
phát khiến hắn kinh ngạc,thân thủ nhanh nhẹn,ra đòn kết liễu,Hạ Vũ Minh
tránh né cực khổ,không ngờ tới Hạ Băng Liên thân thủ cao cường.
Hạ Vũ Nham lặng người nhìn cảnh tượng hãi hùng,tam muội nhút nhát của hắn
bây giờ thật xa lạ,nàng không còn là Hạ Băng Liên tam muội của hắn nữa
rồi,hắn trơ người ra,một bên là phụ thân một bên là tam muội mà hắn yêu
nhất,ông trời tại sao lại bắt hắn lựa chọn.
Bên trên Tiêu Nam
Hiên đánh úp đến,Tiêu Duật Hành ngã ngửa ra sau tránh né,kiếm trong tay
hắn vung lên chém vào người y nhưng hắn đã quên chiến thần Đông Hán
không phải chỉ là cái tên,y điểm mũi chân đá gãy thanh kiếm,lực chân còn lại đá mạnh vào ngực hắn,Tiêu Duật Hành cả người bị đập vào sườn núi
miệng phun ra một ngụm máu rơi xuống,rất nhanh hắn được Trần Tôn đỡ lấy.
"Thái tử điện hạ ngài không sao chứ"
"Mau giết chết hắn,bất luận thế nào phải giết chết hắn,ta muốn hoàng đế đau khổ đến chết"
"Ngươi không phải luôn được phụ hoàng trọng dụng hay sao,năm đó phụ thân của ngươi rõ ràng không phải do phụ hoàng ta giết chết"
"Ngươi câm miệng,rõ ràng ta chính mắt nhìn thấy phụ hoàng ngươi ép phụ thân ta trao ngôi"
Trần Tôn xông lên,phía sau lại có Lý Thần Duệ,hắn từ khi nào biến mất bây
giờ lộ diện,Tiêu Nam Hiên xoay người để Trần Tôn tự đâm vào Lý Thần
Duệ,thoát hiện ở trên Tiêu Nam Hiên hai chân đè lên người bọn chúng ghì
xuống đất,tay điểm huyệt khiến cả hai không nhúc nhích được,Tiêu Nam
Hiên cười lạnh,chỉ dựa vào một chút võ công mèo cào này có thể đánh lại
hắn,đối với mẫu sư tử của hắn thì so ra còn kém xa,cú đánh của nàng còn
đau hơn như thế.
Tiêu Nam Hiên đứng dậy đột nhiên quỵ xuống,gương mặt bỗng chốc biến đổi,gân xanh nổi lên ghê gớm,Tiêu Nam Hiên thổ
huyết,thân người truyền đến cơn đau,thật đau,là độc tái phát.
"Ha ha,Tiêu Nam Hiên ngươi mấy năm qua chịu không ít đau đớn đâu nhỉ,Đoạn
Trường Thảo,Tuyệt Tình Thủy xung khắc nhau,ngươi chẳng bao lâu sẽ chết"
"Khốn kiếp"
Tiêu Duật Hành ngửa đầu cười to thu hút ánh nhìn của nàng,ánh mắt nàng lạnh
lại khi thấy Tiêu Nam Hiên đang run rẩy,nàng thừa biết chuyện gì xảy
ra,trong tâm nộ khí,lão già trước mắt thật chướng,tay nàng vung ra một
luồng bột trắng,hắn không kịp tránh liền hít phải,chẳng mấy chốc cơ thể
nặng trĩu,nhân cơ hội này nàng phi thân đến bên Tiêu Nam Hiên.
"Hiên chàng thấy trong người ra sao"
Tiêu Nam Hiên cánh môi nâng lên tạo nụ cười,trên trán của hắn đầm đìa mồ
hôi,khắp cơ thể như bị kiến đốt,Tiêu Nam Hiên phun ra ngụm máu đưa tay
ôm lấy ngực,hắn không thể nói cho nàng biết,nàng chính là người hắn yêu
thương,hắn không muốn nàng vì hắn mà bị thương.
"Hiên chàng mau nói đi,cơ thể chàng làm sao"
"Liên...Liên ta không sao,nàng đang quan tâm ta sao"
Tiêu Nam Hiên trong tình hình này vẫn nở nụ cười với nàng,tim nàng đau thắt
lại,tại sao lại cười chứ,nàng dựng người hắn dậy,biết được ý định của
nàng,Tiêu Nam Hiên hất cánh tay nàng ra hung hăng nhìn nàng,nữ nhân ngốc nghếch này,tại sao không nghĩ đến tính mạng của mình kia chứ.
"Nàng không được làm như vậy"
"Ta không quan tâm,chàng bắt ta đứng nhìn hay sao"
Nàng nhào đến ôm Tiêu Nam Hiên vào lòng,nàng gắt gao ôm hắn vào trong lòng
không buông,thật ra nàng đã sớm tha thứ cho Tiêu Nam Hiên,nàng chỉ là
đang đợi,đợi Tiêu Nam Hiên đến.
"Liên Liên nàng tha thứ cho ta chứ?"
"Ưm,ta tha thứ cho chàng,vì vậy hãy để ta,để ta chữa trị cho chàng"
Tiêu Nam Hiên mắt mở to,nàng ôm hắn là có mục đích,tay nàng đang vận công áp vào lưng hắn,Tiêu Nam Hiên sức lực không còn mạnh,cả thân người run
rẩy,gân xanh cứ hằn lên trong rất ghê gớm,tay hắn cố gạt nàng ra lại
càng bị nàng gắt gao ôm lấy.
"Hạ Băng Liên nàng mau bỏ ta ra có nghe không hả"
"Không,ta không bỏ,nếu hôm nay có chết ta chết cùng chàng"
Tiêu Duật Hành nhìn đến ngứa mắt,nữ nhân này lại biết dùng y thuật,hắn ôm cơ thể trọng thương đứng dậy,tay cầm lấy thanh kiếm,Tiêu Nam Hiên ánh mắt
hằn lên tia lửa,nữ nhân của hắn thật là ngốc nghếch.
"Tiêu Duật Hành ta không cho phép ngươi chạm vào nữ nhân của ta...hự..."
Tiêu Duật Hành tiến tới túm lấy nàng,thanh kiếm trong tay hắn giơ lên đâm vào ngực trái của Tiêu Nam Hiên.
"Tiêu Duật Hành tên khốn kiếp"
Nàng thúc khuỷu tay vào bụng hắn,chân một cước karate đá hắn văng ra xa,nàng thật sự nổi điên lên rồi,dám đụng vào người của nàng kẻ đó chán sống
rồi,Hạ Băng Liên xông thẳng đến đánh hai quyền đạo vào chỗ tử,ánh mắt
khiến Tiêu Duật Hành sợ hãi,đây chính là ánh mắt của ác quỷ.
"Ngươi một lần bức ta phải chết,ta đã nói nếu có gặp lại ngươi ta sẽ không để
ngươi sống yên ổn,hiện tại ngươi dám làm người của ta bị thương,ta càng
thêm khinh bỉ ngươi,Tiêu Duật Hành ngươi là đồ chó chết,ngươi phản bội
ta,hại ta chết đi sống lại,kẻ như ngươi không đáng sống"
Nàng
liên tục đánh khiến hắn không có cơ hội phản đòn,hắn chẳng hiểu nàng
đang nói cái gì,Hạ Băng Liên điên tiết thật kinh khủng,tám người hộ về
bọn họ vừa hoàn thành xong trở về liền gặp cảnh này.
"Môn chủ..."
Lục Nhi,Chỉ Hạc che miệng lại,Long Ảnh,Vân Phi tức tốc chạy đến đỡ lấy Tiêu Nam Hiên,sắc mặt của y càng ngày càng tệ khiến bọn hắn lo sợ.
"Vương gia người phải cố gắng lên"
Nghe tiếng nàng quay đầu trở lại,ánh mắt hốt hoảng nhanh chóng chạy đến bên cạnh y.
"Mau đỡ vương gia ngồi xuống"
Long Ảnh,Vân Phi biết nàng định làm gì,cho dù Tiêu Nam Hiên trách phạt,thậm chí có giết chết bọn hắn cũng cam lòng.
Hạ Băng Liên điều chỉnh hơi thở,nhớ lại cuốn sách cổ nàng xem qua lúc
trước,Đoạn Trường Thảo có thể loại bỏ nhưng Tuyệt Tình Thủy vẫn chưa
biết nên làm thế nào,nếu loại bỏ được một cái vậy thì có thể cứu lấy
Tiêu Nam Hiên,Hạ Băng Liên lấy trong người ra chiếc lọ nhỏ,nàng nắm hai
tay cầu nguyện,đây là thuốc giải nàng bào chế nhưng vẫn chưa thử,vốn dĩ
đợi đại hội kết thúc sẽ đưa hắn dùng,không ngờ mọi chuyện lại thành ra
thế này,nàng bây giờ chỉ có thể hy vọng vào chiếc lọ thuốc này,trước đó
đã cho Tiêu Nam Hiên dùng thuốc khắc chế,nếu dùng thêm cái này chắn chắn sẽ thành công.
"Ngôn Phong mau hỗ trợ ta"
Nàng đổ tất cả
thuốc vào miệng của y,vận công áp lên lưng,Ngôn Phong hàn khí phẫn nộ
lập tức hổ trợ,hắn không muốn nàng xảy ra chuyện.
Tiêu Nam Hiên
mơ hồ chau mày,hắn đau đớn đến rối trí,thân người nửa mê nửa tỉnh,khóe
miệng nôn ra máu đen,sắc mặt dần trở nên hồng hào,Long Ảnh vui mừng lên
tiếng.
"Vương gia vương gia có tiến triển tốt"
Nàng nghe
vậy dốc toàn lực ép đẩy cho máu đen nôn ra,mảnh đất nhanh chóng bị phủ
đen bởi máu,nàng buông tay thân người lảo đảo ngã xuống,mỗi lần truyền
công đều bị như thế,Hạ Băng Liên lần này không mất sức lực nhiều,tất cả
đều có Ngôn Phong hổ trợ.
Chậm một lát gân xanh trên mặt Tiêu Nam Hiên dần biến mất,tất cả thở phào nhẹ nhõm,may ra có tiểu vương phi ở
đây,tất cả nhanh chóng rời khỏi nơi này,Phi Điểu,Bác Nhã áp giải Tiêu
Duật Hành bị vương phi cho ăn hành đến bất tỉnh và Hạ Vũ Minh về thiên
lao Tiêu Dao Vương,ngày hôm đó Thiên Sơn Trúc,Long Sinh Nhai được huy
động xông vào tiêu diệt Tà Giáo,bọn chúng sẽ biết như thế nào là chọc
giận tiểu vương phi.