Di Cảnh Uyển , nhà họ Lê . Chu Mỹ Cầm tắm rửa xong cầm di động đi ra ,
nhìn nhìn di động vẫn không thấy có tin gì , trên mặt lộ vẻ sốt ruột .
Lê Gia Thành đang đọc sách , liếc mắt một cái , “ Gần đây em cầm di động
không rời thân , có bận rộn đến vậy sao ? ” Gần đây ăn cơm tắm rửa bà ta đều cầm di động trong tay , trước kia cũng không thấy bà ta như vậy .
Nụ cười nơi khóe miệng của Chu Mỹ Cầm cứng đờ , “ Đang đợi một email quan trọng của phòng kế hoạch , không thể trì hoãn . ”
Tính thời gian thì hiện tại chắc những người đồng sự Vương thuê đã xong việc , vì sao còn chưa gọi tới báo chứ ?
Từ sau chuyện ở khách sạn kia , mỗi ngày bà ta đều lo lắng đề phòng , không có buổi tối nào được ngủ ngon giấc .
Đang do dự có nên gọi điện cho đồng sự Vương hỏi thăm tình huống hay không , di động đột nhiên rung lên , bà ta vội vàng cầm lên xem , sắc mắt nháy
mắt biến đổi.
“ Em . . . Em tới phòng làm việc gọi cuộc điện thoại . ” Chu Mỹ Cầm nói
xong , vội vàng rời khỏi phòng ngủ đi vào phòng làm việc , sau khi khóa
cửa mới mở tin nhắn ra .
Tin là do Mộ Vy Vy nhắn tới , nội dung là một bức ảnh .
Bà ta vừa mới nhìn xong thì Mộ Vy Vy gọi tới . “ Bà Lê , bà đã nhìn thấy bức ảnh chưa ? ”
“ Mộ Vy Vy , rốt cuộc cô muốn thế nào ? ” Chu Mỹ Cầm tức giận đến run rẩy cả người .
Không phải lúc này bọn họ đã xử lý cô xong rồi sao , vì sao cô còn có thể gửi ảnh tới uy hiếp bà ta nữa ?
“ Tôi chẳng muốn thế nào cả . ” Vy Vy không chút để ý cười cười , giọng
nói đột nhiên lạnh lẽo . “ Nhưng nếu bà lại thuê người đến tìm tôi thì
tôi sẽ tung mấy tấm ảnh này lên mạng , độ nóng thế này , nói không chừng bà còn hot hơn cả con gái mình đấy . ”
“ Mộ Vy Vy , cô dám ? ”
“ Nếu không tin thì bà có thể thử xem . ” Vy Vy lạnh lùng nói .
Chu Mỹ Cầm hít sâu mấy hơi , bắt buộc mình bình tĩnh , “ Bao nhiêu tiền ,
phải bao nhiêu tiền cô mới bằng lòng đưa mấy bức ảnh đó cho tôi ? ”
“ Chỉ cần bà an phận một chút , không tìm tôi gây phiền phức , tôi sẽ tạm thời giữ mấy tấm ảnh này hộ bà , nếu không . . . ” Vy Vy lạnh lùng cười rồi cúp máy .
Bàn tay cầm điện thoại của Chu Mỹ Cầm run rẩy giống như hận không thể bóp nát cái điện thoại .
Bà ta đang định gọi điện hỏi Vương Vệ Đông vì sao không làm tốt chuyện ,
Vương Vệ Đông đã gọi tới trước , vừa mở máy liền thấy ông ta giận dữ
mắng , “ Chu Mỹ Cầm , mẹ kiếp nhà bà , bà muốn hại chết ông đây sao ? ”
“ Vương Vệ Đông , tôi còn muốn hỏi ông đấy , vì sao Mộ Vy Vy lại còn sống , vì sao cô ta có thể cầm ảnh chụp tới uy hiếp tôi ? ” Chu Mỹ Cầm
nghiến răng nghiến lợi chất vấn .
“ Bà còn có mặt mũi hỏi tôi vì sao à ? Hai cô gái bà nói phải bắt kia ,
một người là cháu gái của bộ trưởng Minh , bà muốn chết cũng đừng kéo
ông đây theo . ”
Vương Vệ Đông vừa mới biết người bị bắt cóc là người nhà họ Minh , mà những người ông ta thuê đều bặt vô âm tín .
Không chừng bước tiếp theo người nhà họ Minh sẽ tìm đến ông ta , mà tất cả
chuyện này đều là Chu Mỹ Cầm làm hại , hiện tại đến ý nghĩ muốn bóp chết bà ta ông ta cũng có . Vương Vệ Đông mắng xong , phẫn nộ cúp máy .
Chu Mỹ Câm xóa tâm ảnh kia đi , một buổi tối không hề chợp mắt . Sáng sớm
hôm sau bà ta đang định liên hệ với Vương Vệ Đông để gặp mặt , thương
lượng phải giải quyết chuyện này thế nào .
Nhưng mà không gọi được cho ông ta , bà ta chỉ có thể gọi tới công ty của
Vương Vệ Đông , thư ký nghe máy . “ Phó tổng giám đốc Chu , hôm qua đồng sự Vương bị tai nạn giao thông , còn đang ở bệnh viện cấp cứu , tạm
thời không tiện liên lạc với bà . ” Chu Mỹ Cầm kinh hãi không thôi cúp
máy , chẳng lẽ . . . Vương Vệ Đông bị thế là vì chuyện tối hôm qua sao ?