Vài lần NG đã khiến trường quay rơi vào cục diện bế tắc .
Để việc quay phim thuận lợi tiến hành , Vy Vy cắn răng , ôn tập một lần lời thoại trong kịch bản .
“ Vậy tôi thử một lần . ”
Nói xong , nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Phó Thời Dịch bên cạnh .
Mẹ kiếp nhà anh , anh Ng thì thôi đi , còn liên lụy cô phải diễn cảnh tình cảm với Lê Hinh Nhi .
Phó lão tam , đợi đấy cho tôi !
Vy Vy bước tới , sau khi làm xong công tác chuẩn bị liền nói , “ Đạo diễn , có thể bắt đầu rồi . ”
Chuẩn bị hoàn tất , đạo diễn hít một hơi thật sâu rồi hô to , “ Action ! ”
Trong căn phòng yên lặng , ngọn đèn dầu lay động . Cố Trường Phong thu thập
bọc hành lý , đang chạm tới một bộ quần áo thì dừng lại một chút , khóe
miệng hiện lên ý cười , đưa tay sờ lên chỗ may vá trên quần áo .Chiếc áo này bị rách khi luyện công , Lâm Thanh Tuyết đã giúp hắn vá lại .
Hắn thu thập xong tay nải , lấy kiếm chuẩn bị rời đi trong đêm . Vừa mở cửa phòng , liền đụng phải Lâm Thanh Tuyết vội vàng tìm tới , đáy mắt xẹt
qua một tia kinh hỉ khó nén , tay nắm kiếm hơi siết chặt .
Cố Trường Phong trầm mặc nhìn nàng ta hai giây , bước ngang qua nàng ta , “ Sư muội , bảo trọng ! ”
Lâm Thanh Tuyết xoay người gọi hắn , “ Sư huynh , tại sao . . . tại sao lại làm như vậy ? ”
Hiện giờ , ngay cả sư phụ và các sư huynh muội khác đều hiểu lầm hắn cướp đi tàng bảo đồ , chỉ có nàng ta biết , bảo đồ thật sự vẫn nằm trong tay
nàng ta .
Cố Trường Phong đưa lưng về phía nàng ta , nói , “
Vì để phái Huyền Nguyên không lọt vào họa diệt môn , vì Trung Nguyên
không bị thiết kỵ của Mông Cổ xâm lược , vì . . . ”
Câu cuối cùng “ vì muội ” mãi vẫn không thốt lên được thành lời , nghẹn ở cổ họng , đè nén vào nơi sâu nhất ở đáy lòng .
Lần này đi , hắn sẽ trở thành phản đồ của sư môn , trở thành đối tượng bị
giang hồ đuổi giết , sợ là , khó có thể sống mà quay lại .
Hắn
nghiêng đầu , nhìn thoáng qua bóng dáng Lâm Thanh Tuyết được ngọn đèn
chiếu rọi , quay đầu , kiên quyết bước vào mảnh trời tối đen âm u .
Gương mặt cứng nhắc vài tiếng của đạo diễn rốt cuộc lộ ra vài phần ý cười , “ Nhìn thấy chưa , đây mới là Cố Trường Phong , là Cố Trường Phong thầm
mến Lâm Thanh Tuyết . ”
Cố Trường Phong là cô nhi được phái |
Huyền Nguyên nhặt về , mà Lâm Thanh Tuyết là quận chúa có xuất thân
hoàng tộc , nàng ta xinh đẹp cơ trí , không thua đấng mày râu .
Hắn yêu thầm nàng ta , nhưng nàng ta đối với Cố Trường Phong mà nói chính
là bông hoa trên núi tuyết , cao tới mức không thể với tới .
Hắn trân trọng từng món đồ nàng ta đưa hắn , hắn nguyện ý vì nàng ta mà tự mình chịu chết .
Cuối cùng , nghĩ rằng quay đầu nhìn nàng ta một cái , lại chỉ có thể nghiêng đầu nhìn bóng dáng nàng ta .
Cái gì gọi là yêu trong lòng khó mà nói ra , chính là đây .
Hơn nữa , rõ ràng là phụ nữ mà diễn cảnh tình cảm của một người đàn ông với một người phụ nữ lại làm cho người ta không nhìn ra đang diễn hay xấu
hổ .
Hai diễn viên chính mà có một nửa tài năng của cô thì ông ta có nằm mơ cũng Cười tỉnh .
Phó Thời Dịch nhìn đến trợn mắt há hốc mồm , khiếp sợ nhìn Vy Vy vừa diễn xong đi tới .
Anh ta tự nhiên biết rõ ân oán của cô và Lê Hinh Nhi , hơn nữa , một người
phụ nữ như cô lại có thể diễn vai đàn ông , diễn cảnh tình cảm với người phụ nữ mình ghét mà có thể diễn thâm tình như thế , thực sự . . . doạ
anh ta rồi .
So với Phó Thời Dịch khiếp sợ hơn chính là Lê Hinh Nhi , bạn diễn của cô .
Để cô ta và Mộ Vy Vy diễn thử cảnh này , nội tâm cô ta đương nhiên là cự tuyệt .
Nhưng mà , khi đẩy cửa nhìn thấy cô diễn vai Cố Trường Phong . Cả người cô ta giống như bị một lực lượng vô hình ảnh tưởng , tự động nhập vào vai
diễn Lâm Thanh Tuyết .
Mộ Vy Vy có kỹ năng diễn xuất cao như vậy sao ?
Không , không thể nào . Cô là một người vừa vào nghề , là người mới căn bản
chưa từng học diễn xuất , làm sao có thể so sánh với người đã vào nghề
một năm như Cô ta chứ ?