Tư Vấn Tình Yêu: Yêu Anh Đánh Mất Cả Chính Mình

Chương 3



Hai người đi chơi đến chiều mới chịu trở về, trên đường Thanh Dao còn ghé cửa hàng tiện lợi mua một lốc bia và mấy gói snack mang đi.

"Cậu mua bia làm gì, mình không uống đâu." An Nhạc nhăn mặt nói.

"Thỉnh thoảng buông thả một chút cảm giác cũng không tồi, không tin tối nay cậu thử xem. Đừng uống thường xuyên là được."

Giống như những gì Thanh Dao suy đoán, An Nhạc ngày thường ít chạm đến bia rượu nên tửu lượng rất kém, chỉ mới một lon mà đã bắt đầu huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất rồi.

"Cậu có biết không, loài mèo không thích người khác đi tè vào thau cát của nó. Nếu cậu làm như thế, nó sẽ cảm thấy tổn thương và giận cậu... Hức, cậu cầm điện thoại mình làm cái gì? Quay phim cái gì mà quay!"

Thanh Dao tiếp tục quay video, miệng cười khúc khích: "An Nhạc, mình mới phát hiện một điều, lúc say trông cậu ngốc kinh khủng."

"Say đâu mà say, mình chưa có say, còn uống nữa được. Bỏ điện thoại xuống, dô nè... dô..."

Danh Chấn đi làm về, thấy nhà cửa yên ắng không một bóng người, âm thầm cảm thấy vì An Nhạc mà lo lắng. Cô ấy rời khỏi từ hôm qua đến giờ, lúc đi cũng không mang theo quần áo vật dụng gì ngoài túi xách. Rốt cuộc cô ấy có thể đi đâu? Anh sợ An Nhạc nghĩ quẩn rồi làm chuyện dại dột, lập tức gọi điện cho cô.

Đầu dây bên kia, Thanh Dao đang cầm máy. Nhìn thấy cuộc gọi đến, cô nhìn về phía bạn thân đang say bí tỉ, sau đó quyết đoán nhấn nút từ chối. Suy nghĩ chốc lát lại soạn một tin nhắn gửi đi.

"Em rời thành phố vài ngày để suy nghĩ. Anh đừng lo lắng. Khi trở về em sẽ cho anh câu trả lời chính thức."

Vẫn quen với sự tranh cãi ầm ĩ của An Nhạc, lần này thấy cô hiểu chuyện như vậy, đột nhiên anh có chút đau lòng thay cô.

Cầm điện thoại trên tay, anh bấm tới bấm lui, nhập rồi xóa, xóa rồi nhập, cuối cùng gửi một tin hồi âm: "Vậy thì đi chơi vui vẻ, nhớ chú ý an toàn."

Nhìn tin nhắn, Thanh Dao cười nhạt, sau đó dứt khoát xóa đi.

"Cậu nói xem, trận sóng thần ở Indonesia năm 2004, mấy con cá bị cuốn lên ngọn sóng cao như vậy, tụi nó có bị chóng mặt không ha... Haizz, mình muốn đi tắm biển, tắm ở chỗ nào không bị sóng thần ấy."

Thanh Dao vẫn kiên nhẫn nghe bạn tốt nói nhảm, thỉnh thoảng còn đáp lời: "Vậy thì ngày mai đi."

"Hả, đi đâu?"

"Không phải cậu nói muốn đi tắm biển sao, ngày mai đi biển."

"Được, đi tắm biển, ha ha."

Nói là làm, ngày hôm sau, hai cô gái khăn gói lên đường rời thành phố rong chơi. Chuyến đi chơi này kéo dài nửa tháng. Thanh Dao đưa An Nhạc đi từ Bắc vào Nam, từ núi cao đến biển sâu. Hai người tham gia rất nhiều trò vận động cực hạn, lướt sóng, săn bắn, leo núi, nhảy bungee... cả hai cùng nhau dày vò khiến tinh thần cực độ căng thẳng, thân thể mệt mỏi rả rời, nhưng tâm hồn lại triệt để tự do.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại của An Nhạc luôn ở trong tình trạng tắt máy. Danh Chấn không tài nào liên lạc được với cô nên vô cùng lo lắng. An Nhạc không cha không mẹ, không người thân, bạn bè của cô là ai anh lại không rõ, muốn tìm cô nhưng chẳng biết phải đi chỗ nào để tìm. Nửa tháng qua, tâm của anh không lúc nào yên ổn. Nếu cô làm chuyện dại dột, có lẽ nửa cuộc đời còn lại anh phải sống trong sự sám hối.

“Anh gọi cho ai mà thất thần luôn vậy?” Thanh Trúc ôm lấy eo Danh Chấn từ phía sau, thỏ thẻ vào tai anh.

Danh Chấn giật mình, quay lại hỏi: “Sao em vào phòng làm việc anh mà không gõ cửa?”

Thanh Trúc vẫu môi: “Em gõ nãy giờ mà anh có nghe đâu. Khai thật xem, anh gọi cho ai mà chăm chú đến mức em vào cũng không hay biết.”

Danh Chấn thở dài, day nhẹ thái dương: “Là An Nhạc. Không biết cô ấy biến đâu mất mấy tuần nay, không cách nào liên lạc được.”

“Chắc là sợ ly hôn nến trốn mất không dám về luôn rồi chứ gì.”

“Anh sợ cô ấy lẩn quẩn trong lòng rồi làm ra chuyện dại dột thôi.”

Thanh Trúc thấy thế, an ủi anh: “Anh đừng lo lắng quá, cô ấy sẽ sớm về thôi.”

“Chỉ mong là như vậy. Sao em không làm việc, lên đây để làm gì?”

Thanh Trúc nhăn mặt nũng nịu: