Tô Thanh nghe thấy
thế liền kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống, với lấy quần áo Lý thị mà cầu
xin: “Nương, Dao nhi là cốt nhục duy nhất của Mộc Thành, con có thể nhập Trương phủ, nhưng nàng phải ở lại Mộc gia!”
Tô Thanh biết bà bà
đã chán ghét nàng từ lâu, nay Mộc Thành đã không còn, bà chướng mắt nàng nên sẽ không cho nàng lưu lại, nhưng Vân Dao không thể nhập Trương phủ. Trương phủ là cái hố lửa, Trương tài chủ tuổi đã cao, lại yêu thích nữ
hài tử, mấy năm nay không biết giày xéo bao nhiêu người, nếu Dao nhi đi
qua, hậu quả không nghĩ cũng biết không thể chịu được, đã không có Mộc
Thành, nàng cũng không muốn sống nữa, có thể chết sớm, vừa có thể chứng
minh trong sạch bản thân!
Mộc Vân Dao bắt gặp ánh mắt nàng, nháy
mắt liền hiểu được nàng đây là muốn chết, vội vàng bổ nhào trước mặt
nàng, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Nương...”
Tô thị ôm lấy nàng, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Dao nhi, đáng thương Dao nhi của ta...”
Mộc Vân Dao đỏ mắt quay đầu nhìn Lý thị, trong lòng vô tận hận ý, hung ác
nhìn như có thể cắn bà ta rớt một miếng thịt vậy. Đời trước, Lý thị nói
phải bán nàng đổi bạc, bức bách mẫu thân chịu khuất nhục vì nàng mà đồng ý đi Trương phủ, kết quả khi mẫu thân bước vào Trương phủ, nàng cũng bị trói lại đưa vào. Cái súc sinh Trương tài chủ kia, không chỉ làm nhục
mẫu thân, còn muốn xuống tay với nàng. Mẫu thân vì bảo hộ nàng, dùng
mảnh sứ vỡ làm Trương tài chủ bị thương, nhưng lại bị tra tấn đến chết.
May mắn thay, nàng trốn thoát được, một chân bị gãy, nhưng đã mở ra
tương lai bi thảm khi nàng còn sống ở đời trước. Về sau, nàng không biết hối hận bao nhiêu lần, mỗi lần đều thề, nếu được trùng sinh, nàng sẽ
giết Lý thị, tuyệt đối không cho mầm tai họa này đẩy mẹ con nàng vào hố
lửa!
Nghe được Tô Thanh đáp ứng, Lý thị cười một tiếng, ánh mắt
tràn đầy hèn mọn, phun một ngụm nước miếng trên làn váy Tô Thanh: “A,
sớm đáp ứng rồi mà còn hại ta phí võ mồm, quả nhiên là cái tiện phụ,
phía trước còn trang* tam trinh ngũ liệt, đã là kỹ nữ còn muốn lập đền
thờ trinh tiết...”
*trang: giả vờ.
Lý thị nói thống khoái, bà không quen nhìn Tô Thanh bộ dáng nhu nhược thanh cao, nay tra tấn
nàng ta như vậy, cảm thấy cả cơ thể thư thái*.
*thư thái: thoái mái, dễ chịu.
Tô Thanh khóc như đứt từng khúc ruột, không đứng dậy nổi. Từ khi nàng gả
lại đây, bà bà đã không thích, tưởng rằng cung kính nhiều năm thì có thể đổi đến một hảo tự*, nhưng không ngờ, bà bà chưa bao giờ coi mình là
người!
*tự: chữ.
Mộc Vân Dao đỏ cả mắt, hận ý trong lòng tuôn ra mãnh liệt: Người vũ nhục mẫu thân nàng, phải chết!
Lý thị như bị ánh mắt nàng làm đâm một cái, không khỏi thấy lạnh, phục hồi tinh thần lại thấy vô cùng tức giận: “Ngươi cái quỷ đòi nợ, ngươi lại
dám nhìn ta như vậy! Nương người là tiện phụ, ngươi cũng là dã loại*
chui đâu ra, cút, tất cả đều cút cho ta, cút đến Trương phủ mau!”
*dã loại: con hoang.
Tô Thanh đè đầu Mộc Vân Dao xuống: “Dao nhi, mau dập đầu, cúi xin tổ mẫu ngươi, cho ngươi lưu lại...”
Mộc Vân Dao tụt xuống giường, bước nhanh đến tủ quần áo, từ khuôn châm
tuyến* lấy ra một cây kéo, hướng Lý thị vọt qua: Lão thái bà này dám hủy mẫu thân yêu thương nhất của nàng, hủy cuộc sống của nàng, giờ nàng
muốn giết bà ta, giết chết bà ta!
*khuôn châm tuyến: hộp kim chỉ.
Lý thị sửng sốt, không nghĩ trước giờ con nhóc không dám cãi bà nhưng lại
đột nhiên làm khó dễ. Đến khi Mộc Vân Dao vọt tới trước mặt, kéo sắc
chói lóa đâm đến, mới hét một tiếng, tát mạnh Mộc Vân Dao một cái.
Mộc Vân Dao dùng hết khí lực, trong nháy mắt, nàng thật muốn giết Lý thị.
Tiếc là nàng còn nhỉ, trên người lại bị thương, căn bản không có bao
nhiêu khí lực, chỉ làm rách áo bông, trầy xước nhẹ trên cánh tay Lý thị, liền bị Lý thị tát một cái văng ra ngoài.
Lý thị thất thanh la nhức tai, cầm tóc Mộc Vân Dao, kéo lại tát mấy cái vào mặt nàng:
“Tiểu tiện nhân, ngươi nên bị chém ngàn đao, ta là tổ mẫu ngươi, người cũng
dám lấy kéo đâm ta, hôm nay ta liền đánh chết người, đồ quỷ đòi nợ!”
“Nương, nương, ngài đánh ta, đánh ta đi, tha cho Dao nhi, nàng chỉ là một đứa
nhỏ!” Tô Thanh vội vàng lao tới, đem Mộc Vân Dao hộ trong lòng.
Lý thị lòng tràn đầy tức giận, nhìn phía Tô Thanh đi tới, cầm theo cái chổi, hướng hai mẹ con nàng đánh xuống.
Mộc Vân Dao cắn răng, miệng toàn mùi máu tươi, nàng đẩy Tô Thanh đang che
chắn ra, hung ác trừng mắt nhìn Lý thị: “Ngươi đánh, có bản lĩnh thì
đánh chết ta ngay bây giờ, nếu ngươi đánh ta không chết, ngày sau ta
liền giết chết ngươi! Lão ác phụ, ngươi tạo nghiệt hôm nay, ông trời
không mù, luôn tìm ngươi đòi lại!”