"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Lý thị hét chói tai, nhưng chủ yếu là muốn phô trương thanh thế.
"Yên tâm, chưa xử lí xong Trương tài chủ thì bà sẽ không có việc gì cả."
Lý thị nuốt nước miếng, quay đầu trừng mắt với Tô Thanh: "Đồ sao chổi nhà ngươi, chẳng lẽ chỉ biết nhìn không quản nàng ta sao?"
Mộc Vân Dao run lên, vội quay đầu nhìn về phía Tô Thanh, lệ khí trong lòng
nàng quá nặng, quên mất cảm nhận của mẫu thân, mẫu thân sẽ trách mình
sao?
Nhìn ánh mắt cầu xin của Mộc Vân Dao, Tô Thanh như thể hóa
thành nước: "Lòng dạ Dao nhi lương thiện, đều do bà bức bách con bé. Dao nhi đừng sợ, mẫu thân giúp con chống, mặc kệ con làm cái gì, mẫu thân
đều ủng hộ con."
Mộc Vân Dao nhào vào lòng Tô Thanh, cọ cọ vào
ngực, ôm ấp ấm áp, mềm mại giống như bao lấy nàng: "Mẫu thân, có nương ở cạnh thật tốt."
"Hài tử ngốc."
... ...... ......
Dương thị từ trong nhà Lý thị khóc đi ra, khiến không ít người chú ý, hỏi
nguyên do thì đối với Lý thị chán ghét càng nhiều. Trong thôn không phải không có bà bà khó ở chung, nhưng khó ở chung như Lý thị thì chỉ có
một.
Phía bên Trương tài chủ, Trương Vĩnh An sốt ruột đến khó
chịu, hắn đã sớm cùng Lý thị nói rõ, muốn mua Tô Thanh cùng Mộc Vân Dao
về, thế mà khi thức dậy thì nghe tin nhà Mộc gia cháy, Lý thị bị gãy
chân, vì vậy kế hoạch của hắn bị ngâm nước nóng* rồi!
*bị nhỡ, không đúng hẹn.
Đi vòng quanh nhà, quản gia Đinh Sơn đi đến, trong tay còn cầm một tờ giấy: "Lão gia, ngài mau xem đi, mau xem đi."
"Đêm nay giờ tý, trong nhà ở thôn tây, phần thưởng là hoa quế trắng*.... Hoa quế trắng là có ý gì?" Trương Vĩnh An nhíu mày.
"Hoa quế trắng... trắng... bạch tô.... A, là Tô! Người họ Tô, hoa quế bạch
tô không phải nói về chữ Tô sao! Lão gia, bức thư này không lẽ là do Tô
Thanh nương tử đưa tới đi."
*bạch tô: Thứ cây đậu to, hoa trắng.
Nghe thấy là Tô Thanh, Trương Vĩnh An lập tức cười to: "Tất nhiên phải." Cứ
nghĩ đến Tô Thanh bộ dáng mềm mại ôn nhu, Trương Vĩnh An sắp chảy rớt
nước miếng, còn có Mộc Vân Dao, một thân nhu nhược, quả thực so với đậu
hủ non còn yếu ớt hơn, làn da nhẵn mịn.
"Giờ tý, giờ tý, chuẩn bị quần áo tốt nhất đem ra cho lão gia, đêm nay lão gia ta muốn thiết ngọc thâu hương*!"
*vụng trộm với người đẹp.
Mộc Vân Dao cẩn thận đem dược liệu nghiền thành bột phấn, sau đó cẩn thận bao vào khăn tay.
"Dao nhi, con đang muốn làm cái gì?" Tô Thanh nhìn thảo dược trên mặt đất, đều là những thứ nàng chưa thấy qua.
"Mẫu thân, con đói bụng, nương đi làm ít đồ ăn cho con đi." Mộc Vân Dao ôm
lấy thắt lưng của Tô Thanh, chui vào lòng ngực nương, cọ cọ, làm nũng
nói.
"Được, mẫu thân liền đi làm."
Lý thị cả người nóng
như lửa đốt, giọng khàn khàn: "Tô Thanh, cho ta miếng nước!" Nói xong
còn liếc nhìn Mộc Vân Dao không phản ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thanh bưng chén nước ấm đi qua, đang chuẩn bị đưa cho Lý thị, lại bị
Mộc Vân Dao chặn lại, cướp đi: "Mẫu thân, làm sao nương biết con khát,
mau đi nấu cơm nha, con sắp chết đói rồi."
"Mộc Vân Dao, ngươi muốn chết khát tổ mẫu mình như vậy à?
"Muốn uống, tự mình đi lấy a!" Mộc Vân Dao trong lòng lóe ra nỗi hận khắc
cốt, nếu không phải bà ta, mẫu thân mình sao chết thê thảm như vậy! Hơn
nữa, nàng bị gãy chân, Lý thị cũng đối đãi với nàng như vậy, mặc cho
nàng cầu xin, cũng không đưa chút nước cho nàng, ngay cả cơm đều ôi
thiu, hơn nữa, nàng còn ném cơm xa xa rớt trên mặt đất, làm cho nàng
giống như con chó bò tới ăn. Nàng bây giờ còn nhớ rõ tiếng cười đắc ý
của bà ta.
"Ngươi..." Lý thị muốn há mồm mắng, lại thấy được ánh mắt mang ý cười của Mộc vân Dao nhìn qua, nhất thời nuốt xuống.
Mộc Vân Dao cười lạnh, đối phó với người như Lý thị, ngươi cần so với bà ta càng ác độc càng tốt. Nàng cẩn thận nghiền thuốc bột, trong mắt yên
tĩnh.
Năng lực phân biệt thảo dược là sau khi vào Tấn Vương phủ,
đi theo Độc nương tử học. Khách trong Tấn Vương phủ rất nhiều, nhưng
phái nữ chỉ mình nàng ta, nàng ta thường hát một thủ khúc, nhưng thích
hợp với tâm tình hiện tại của nàng:
"Khuyên quân một ly rượu, mãn ẩm nhất giang lo.
Đối quân một tiếng cười, mỉm cười ôn nhu đao.
Nếu như mặt phù dung lệ nhiều điểm, nửa đêm quân nhập Hoàng Tuyền.
Quân nhập Hoàng Tuyền đừng kêu oan, phía sau bạch cốt cao như núi;
Ngày xưa thù hận hôm nay báo, chớ sử oan hồn nửa đêm cười."
*Tạm hiểu là đưa vua ly rượu, vua uống khiến giang sơn lo; đối với vua cười, nụ cười ôn nhu nhưng sắc bén như đao; vua xuống âm phủ đừng oán trách,
sau lưng đã có núi xương trắng; thù xưa thì hôm nay báo, chớ để oan hồn
nửa đêm cười..."
Tối nay, nàng cũng muốn đưa người nhập Hoàng Tuyền.