Sáng sớm hôm sau, Mộc Vân Dao liền tỉnh lại. Tối hôm qua, mẫu thân bị
kinh hách, lúc này vẫn còn đang ngủ. Nàng nhẹ nhàng xuống giường, không
muốn đánh thức nương.
Nhìn thấy Lý thị hai má đỏ lên, cau mày,
phát tiếng hừ hừ, đã muốn phát sốt. Mộc Vân Dao lạnh lùng thu hồi tầm
mắt, đi đến sài phòng* đeo sọt, ra cửa đi về phía sau núi. Nếu đã diễn
thì phải diễn cho trọn, nàng hận Lý thị, cũng không phải vì bà ta hủy
hoại thanh danh nàng.
*sài phòng: phòng chứa củi, phòng bếp.
Đời trước, nàng cái gì cũng mất, đời này, nàng phải được tốt nhất, kể cả thanh danh cũng vậy!
Hạ Yển thôn nằm ở rìa thành, dưới chân núi. Trên núi, cây mọc rậm rạp, mọc không ít thảo dược dại. Ngày thường, người trong thôn có người sinh
bệnh, sẽ lên núi hái một ít thảo dược nấu nước uống, đa số đều dần hết
bệnh. Vào mùa đông, gió lớn đập vào mặt người như kim đâm, chi chít khắp mặt. Tuy thế, Mộc Vân Dao vẫn không dừng bước tiến, khóe môi luôn mỉm
cười.
Trên núi, cây cối đa số đều héo rũ, muốn tìm thảo dược càng không dễ dàng, may mà mắt nàng tốt, rất nhanh tìm được cây kế cầm máu
và dây cà có tác dụng gây tê. Lấy xong, nàng tiếp tục đi về phía sau
núi. Phía sau núi có dòng nước chảy, hơn nữa, dòng nước này ấm áp quanh
năm, nàng muốn đi ven dòng tìm một con rắn, để làm lễ vật đưa cho Trương tài chủ, người muốn nạp mẫu thân nàng làm thiếp.
TẾ LỄ!
Vòng qua sườn núi, liền nhìn thấy màn sương mù mỏng đang bốc lên, Mộc Vân
Dao bước nhanh hơn, đặt sọt xuống, nâng nước ấm lên rửa mặt, cảm thấy
tâm tình thả lỏng rất nhiều. Cong môi, nhìn nơi nơi đánh giá, nơi này có ôn thủy*, chung quanh có nhiều cỏ cây còn xanh mướt, là nơi mà rắn rất
thì đào hầm ngủ đông.
*ôn thủy: nước ấm, nước nóng.
Xem kĩ từng ngọn cỏ ở nơi um tùm, nàng đạp lên tảng đá đi qua dòng suối nhỏ,
ngồi xổm xuống, xoay người đem nơi bụi cỏ mọc cao đẩy ra hai bên, liền
cảm giác trước mắt có vật sắc nhọn lóe lên, một lưỡi dao sắc bén đặt ở
cổ.
“Ngươi là ai?” Giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo, mỗi một chữ đều sắc bén như lưỡi dao.
Mộc Vân Dao cả người cứng ngắc, ớn lạnh cả sống lưng, khiến nàng xuất ra
một tầng mồ hôi lạnh: “Ta là thôn dân của Yển thôn dưới chân núi, lên
núi hái thuốc, không có ác ý gì.”
Lưỡi dao vẫn để ở cổ, một sự
đau đớn truyền đến, con ngươi Mộc Vân Dao co rút nhanh, vội nói: “Ta có
thuốc cầm máu!” Nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, người này hẳn là
bị thương không nhẹ, hy vọng hắn thấy sự hỗ trợ của nàng mà không động
thủ giết nàng!
Ngoài tiếng suối chảy róc rách từ trên cao xuống,
Mộc Vân Dao nghe tiếng tim mình đập rõ ràng. Một lúc lâu, trong bụi cỏ
cũng có động tĩnh, con dao được thu hồi, một gã nam tử ngồi dậy. Mộc Vân Dao không dám có dư thừa động tác, liền đem ánh mắt nhìn ra sau, vừa
thấy, trong lòng không khỏi kinh hãi!
Trước mắt là một nam tử
trên mặt dính đầy máu đen, nhưng vẫn không tổn hao phong thái tôn quý
bản thân, khuôn mặt tái nhợt, lông mày nghiêm nghị, cả khuôn mặt mỗi một đường nét đều như tỉ mỉ khắc ra, nhất là một đôi con ngươi đen mang
theo khí lạnh mãnh liệt như đầm nước lạnh giá, nhàn nhạt quét qua là lúc con ngươi ấy phát ra tia lạnh sắc nhọn giống như một cây kim bạc được
ngâm lạnh trong đêm. Riêng dụng mạo đã làm cho Mộc Vân Dao cực kỳ hoảng
sợ, không dám tin thân phận của hắn: Việt Vương! Đương triều tứ hoàng tử Ninh Quân Việt!
Tuy rằng chỉ thấy qua một lần, nhưng chỉ có
người đã gặp qua hắn, cho dù là thoáng nhìn, cũng có thể nhận ra, thật
sự là hắn, khí thế lãnh liệt trên người quá đặc thù*.
*đặc thù: riêng biệt.
Mộc Vân Dao không thể kìm chế cả người không run, trong lòng xuất hiện một
nỗi hận cùng sợ hãi lan ra, kết cục của cái chết không minh bạch của
nàng là ở Việt Vương phủ, đến chết cũng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện
gì, nhưng biết một điều là cùng Việt Vương có liên quan.
Ánh mắt Ninh Quân Việt nâng lên, con ngươi đen như một đầm lạnh: “Dược đâu?”
Mộc Vân Dao hoàn hồn, sau đó vội cúi đầu xuống: “Ở cạnh dòng suối nhỏ, ta
đi qua lấy.” Địch mạnh ta yếu, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ,
hơn nữa, bây giờ còn không thể gây nhiều chuyện, nếu là khiến Tô gia chú ý sớm, liền hỏng bét.
Ninh Quân Việt không lên tiếng, nhìn nàng
chậm rãi đứng dậy, khi đạp tảng đá đi qua dòng suối nhỏ không có đứng
vững, liền rơi xuống nước làm ướt làn váy.
Mộc Vân Dao cầm chặt
dây sọt, hít thở thật sâu mấy lần đem cảm xúc áp chế đi, không thể làm
cho Ninh Quân Việt nhìn ra manh mối, nếu không dựa vào tính tình hắn,
tuyệt đối sẽ không lưu lại người sống.
Mang theo thảo dược đưa qua, đôi mắt Mộc Vân Dao không dám nâng lên: “Đây là cây kế mà ta hái được, có thể cầm máu.”
Ninh Quân Việt nhìn thảo dược khô cằn, trong mắt hiện lên tia lạnh: Một nắm cỏ khô, chẳng lẽ để hắn trực tiếp ăn hết?