Trong nhà tù âm u
lạnh lẽo, khí lạnh như bình thường kim đâm liên tiếp chui vào xương cốt. Mộc Vân Dao ngồi trên cỏ khô, cánh tay nàng chảy đầm đìa máu tươi, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt nụ cười.
“Tổ mẫu, ở trên công
đường, ngươi phải biết mở miệng nói như thế nào. Nói sai rồi, ngươi liền chết cùng Trương tài chủ, nói đúng thì khiến một mình hắn chết, đơn
giản như thế, ngươi sẽ không chọn sai chứ nhỉ.”
Rõ ràng là tiếng nói uyển chuyển như Dạ Oanh, nhưng nghe vào tai Lý thị, lại cảm giác giống như ác quỷ nói vào ban đêm.
“Mộc Vân Dao, người là ngươi giết, Huyện thái gia nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng*, tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
*chân tướng: bộ mặt thật, bản chất thật được che giấu đi.
“A, ngay cả lão thiên gia* có đôi khi lầm lẫn, càng đừng nói là người. Bằng không, nhiều năm như vậy, ngươi ngược đãi ta cùng mẫu thân, vì sao lão
thiên gia không có mở mắt, cho ngươi xuống địa ngục sớm một chút đâu?
*lão thiên gia: ông trời.
“Ngươi....người chính là đồ ác quỷ, ác quỷ đòi nợ! Huyện thái gia nhất định điều tra rõ chân tướng, sau đó chém đầu người, băm cho chó ăn!”
Lý thị kéo
cái chân bị gãy, dùng sức lết qua góc sáng sủa, tựa như có thể cách xa
Mốc Vân Dao một ít. Mộc Vân Dao cười nhẹ, chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt Lý thị, vươn hai tay, đôi tay kia tuy rằng bị thương, nhưng vẫn như trước trắng nõn nà, mềm yếu như không xương.
“Tổ mẫu, người càng nguyện ý tin tưởng hai mắt của mình, người đúng là ta giết, ai sẽ tin
rằng ta có thể giết được một đại nam nhân cao lớn đâu?”
Cả người
Lý thị run rẩy, rùng mình kêu lên một tiếng, dứt khoát đem Mộc Vân Dao
đè trên mặt đất. Nha dịch vừa lúc đi tới, thấy một màn như vậy, cầm lấy
gậy trong tay đối với Lý thị vẫy vẫy, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
“Đến trong lao còn không an phận, có phải tìm đánh hay không? Huyện thái gia muốn thăng đường thẩm vấn án giết người chôn xác, đi thôi.” Lão ác phụ* này, đến trong ngục còn không quên khi dễ cháu gái chính mình, gãy chân là xứng đáng!
*Lão ác phụ: bà già độc ác (trong convert thì viết lão chủ chứa nha).
Lý thị ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Vân Dao đối diện, trên hai tròng mắt
trong treo nhưng lạnh như Hàn Đàm*, không khỏi hối hận, ruột chuyển
xanh*, sớm biết nha đầu kia tà môn* như thế, nàng nên sớm bóp chết nó!
*Hàn Đàm: đàm là đầm (hồ), hàn là lạnh -> Hồ lạnh.
*ruột chuyển xanh: ý nói hối hận đến ói mật (mật màu xanh thì phải).
*tà môn: tà là hại người, môn là cửa -> ý nói là ma quỷ hại người.
Trong lòng Mộc Vân Dao cười lạnh 1 tiếng, đứng lên theo cước bộ* nha dịch
hướng về công đường mà đi, suy nghĩ lại, chậm rãi hồi tưởng, đem chuyện
xảy ra đã nhiều ngày gom lại nghĩ.
*cước bộ: bước chân.
Bốn ngày trước, Mộc Vân Dao mở to mắt liền ngây ngẩn cả người, nhìn căn
phòng nhỏ, cách đó không xa có bàn ghế, bộ trà thô sơ đặt trên mặt bàn,
đơn giản mà sạch sẽ, góc tường dựng một tủ gỗ quần áo, trừ mấy đó ra,
cũng không còn vật gì khác...
Đây là phòng nàng ở trước khi mười ba tuổi!
Nàng nghiêng người tựa vào giường, một phụ nhân* có dung mạo xinh đẹp đang
cúi người ngồi rơi lệ*, tóc đen như mây, dáng người ốm yếu, một thân bố y la quần* như vậy vẫn không che được phong tư, đúng là mẫu thân của
nàng, Tô Thanh.
*phụ nhân: người có chồng.
*rơi lệ: khóc (tính ghi khóc mà đọc không hay)
*bố y la quần: áo vải, quần lụa.
“Mẫu thân...”
“Dao nhi, ngươi tỉnh rồi, vết thương sau đầu còn đau lắm không?”
Tô Thanh vội vàng đỡ lấy nàng, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
“Đều do mẫu thân, là ta không có bảo vệ ngươi tốt, nãi nãi, nãi nãi nàng sao nỡ xuống tay nặng như vậy.”
Mộc Vân Dao cảm giác được cái gáy đau đớn, tay sờ lên, đau đến nhắm mắt,
nàng bỗng nhiên nghĩ tới, hiện tại là thời gian phụ thân nàng mất được
hai tháng, tổ mẫu đến nhà nháo loạn, nàng tiến lên nói hai câu đã bị
đánh một gậy, mất gần nửa cái mạng.
“Mẫu thân, mẫu thân!”
Mộc Vân Dao nhào vào trong lòng Tô Thanh, trong lòng thật vui sướng, làm
cho nàng không nhịn được rơi lệ, nàng đã trở về, về thời điểm trước các
ác mộng còn chưa bắt đầu, mẫu thân còn sống, tất cả đều còn cơ hội vãn
hồi*.
*vãn hồi: ý nói còn có thể thay đổi.
Tô Thanh sửng sốt, lập tức ôm chặt nàng, giống như ôm bảo bối thất lạc mới tìm thấy, khóc không thành tiếng: “Dao nhi”
Mộc Vân Dao căng thẳng mà cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho nàng tin tưởng hết
thảy đều không phải là ảo giác. Nếu đây là một giấc mộng, nàng vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, vì thế, nàng nguyện ý trả bất kì đại giới*.
*đại giới: sự trả giá lớn khi cưỡng cầu một điều gì đó.
Bỗng nhiên, một tiếng nói chói tai chửi bậy vang lên tiến dần đến:
“Tô Thanh ngươi giỏi lắm, quả nhiên là cái lòng dạ đen tối, ta chẳng qua
lấy lại gì đó thuộc về con ta, liền chọc cho ngươi tùy ý nói nhiều lời,
làm cho người trong thôn nói nhàn thoại*? Hừ, ta nói cho người biết,
nương* muốn gì đó của con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thời điểm con
ta còn sống, người không thể cho Mộc gia ta sinh hạ hậu thế, hiện tại
hắn đã chết, ngươi còn muốn chiếm con ta gì đó, lòng dạ quả thực đen
tối, tán tận lương tâm mà!”
*nhàn thoại: chuyện được người bàn tán khi rảnh rỗi.
*nương: mẹ (giải thích cho vài bạn không biết nha).
Nghe lời nói này, Mộc Dao cảm giác đầu vang lên một tiếng, giống như có ngàn vạn kinh lôi* liên tiếp giáng xuống ở trong đầu, làm cho nàng giận đến
phát run, Lý thị, đây là tiếng nói tổ mẫu nàng, Lý thị! Mặc kệ qua bao
nhiêu tuổi, tiếng nói này như một đạo ma chú, làm cho nàng nghe được
không nén được đáy lòng phát lạnh.