Hứa Niệm Hi tỉnh lại một lần nữa, cảm giác đầu tiên chính là eo vô cùng đau, cô một chút cũng không muốn nhúc nhích.
Thoáng xoay đầu, trong mắt mơ hồ thấy khuôn mặt anh, cánh tay dài vẫn đặt trên eo, tư thế hai người vẫn giống hôm qua, toàn thân kề sát. Tư thế này
khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, thiên thần nhỏ trong đầu bắt đầu kêu gào
muốn tách ra, chỉ là hành động nhỏ cũng lại khiến anh bừng tỉnh.
Nhìn anh chậm rãi mở mắt, ánh mắt anh dừng ở trên người cô, Hứa Niệm Hi có chút xấu hổ, theo bản năng vươn tay vẫy vẫy với anh.
“Buổi sáng tốt lành……”
Cô chỉ đơn thuần chào hỏi, lại hoàn toàn không biết hành động của mình
trong mắt người khác đến tột cùng là cảnh đẹp như thế nào.
Phó
Ninh Xuyên mới vừa tỉnh không lâu, vốn còn muốn nhắm mắt lại nghỉ thêm
một lát nữa, lại không nghĩ tới ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực sẽ
không an phận như thế, anh đành phải mở mắt nhìn cô.
Nhưng cô cư nhiên vươn tay……
Trong mắt anh, hai vai trắng nõn lộ ra bên ngoài, ngón tay nhỏ dài hướng anh
vẫy vẫy, nhìn xuống một chút nữa, anh thấy rõ ràng vết ngân hôn do đêm
qua kích tình, tươi đẹp mà nở rộ ở trên người cô.
Phó Ninh Xuyên
tự nhận tự chủ của anh rất tốt, nhưng khi nhìn thấy cảnh sắc này thì mấy thứ kia hoàn toàn bị vứt lên chín tầng mây, anh đứng lên, lần nữa đem
cô đè ở dưới thân.
“Lại làm thêm một lần.”
******
Đứng trước bồn rửa tay để đánh răng, Hứa Niệm Hi không thể không chống tay ở bên hông. Cô sống đến bây giờ còn chưa từng bị đau eo như vậy, nếu
không phải ngày hôm nay phải về nhà, cô thật muốn nằm lì trên giường cả
ngày.
Nghĩ đến đây, trong đầu mơ hồ hiện ra một ít đoạn tối hôm
qua cùng với sáng sớm hôm nay, anh nằm ở trên người cô, mạnh mẽ hữu lực
công kích, thanh âm trầm thấp, nhẹ nhàng, những cảnh này khiến gò má cô
lại hồng lên một lần nữa.
Nghĩ bậy cái gì chứ……
Vỗ vỗ trán, Hứa Niệm Hi nhắm mắt cố gắng làm bản thân tĩnh tâm, động tác đánh răng càng nhanh hơn.
Lúc rửa mặt, cô đang nhắm hai mắt xoa mặt, đột nhiên cửa buồng vệ sinh bị
mở ra, cô quay đầu lại, nhưng sữa rửa mặt dính trên mặt khiến cô không
mở mắt ra được.
“Em cứ tiếp tục đi.” Phía sau truyền đến thanh âm nhàn nhạt, Hứa Niệm Hi biết là Phó Ninh Xuyên, cũng không kinh ngạc
nhiều lắm liền tiếp tục rửa mặt, chỉ là trên eo mẫn cảm đột nhiên có
thêm một đôi tay, cô đột nhiên run lên.
“Đừng nhúc nhích.” Trong
bóng tối cô nghe thấy thanh âm của anh truyền đến, rồi sau đó đôi tay
kia ở trên eo nhức mỏi của mình mát xa, kỹ thuật thực không tồi, Hứa
Niệm Hi nháy mắt liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô súc miệng
rửa mặt xong, cảm giác được hai tay của anh đã rời khỏi người, cô sờ
soạng lấy khăn lông, đột nhiên lòng bàn tay bị nhét vào một cái khăn.
“Cơm trưa đã làm xong, anh chờ em ở bên ngoài.”
Cửa bị đóng lại.
Hứa Niệm Hi lau khô mặt.
Gương bị hơi nước làm mờ ảo, tay cô chậm rãi trượt xuống đặt trên eo, trong
mắt hiện lên ý cười đến chính cô cũng không phát hiện.
******
Lúc ăn cơm trưa, Hứa Niệm Hi thấy anh vẫn luôn xem di động, nhưng cũng
không thấy anh có bất kì động tác gì, chỉ xem xong rồi để xuống, cô thấy có chút kỳ quái, nhẹ giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Anh ngước mắt nhìn cô một cái, gắp một miếng măng bỏ vào trong bát cô.
“Đều là tin nhắn của mẹ.”
Hứa Niệm Hi thanh một tiếng, nghe anh tiếp tục nói.
“Mẹ chờ không nổi nữa, muốn chúng ta nhanh lên một chút.”
Cô gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
“Chút nữa có thể cùng em đi một nơi này trước?”
Anh nhìn cô.
“Cái này…… Dù sao cũng là sinh nhật mẹ, em cũng không thể đi tay không.”
Anh đạm mạc nói: “Anh đã chuẩn bị tốt lễ vật.”
“Vậy thì chuẩn bị nhiều hơn một cái a!” Cô bĩu môi, “Dù sao cũng là cùng nhau đưa, nhưng tóm lại là em muốn tự mình chọn.”
Nói xong cô nhìn anh không chớp mắt, anh cũng không có ý kiến gì, rất nhanh liền đáp ứng. Hai người ăn cơm xong, sau thu thập xong xuôi liền xuất
phát, dừng lại trước một cửa hàng.
“Mẹ thích mã não đúng không?”
Cô hơi nghiêng đầu ra ngoài, đôi mắt to vẫn chú ý chung quanh cửa hàng,
“Lễ vật anh chuẩn bị không phải là cái này chứ?”
Thấy anh lắc đầu, Hứa Niệm Hi yên lòng, rất nhanh liền tìm được một cửa hàng, đi vào chọn lựa.
******
Vệ Gia Lam hôm nay cố ý dậy từ rất sớm, đứng trước tủ quần áo chọn nửa
ngày, mới chọn được một cái váy dài màu lục mặc vào. Sau khi ăn cơm
xong, cô ta cũng đi ra ngoài.
Chọn cửa hàng phụ cận tốt nhất, Vệ
Gia Lam mắt nhìn thẳng, tiến vào cửa hàng mà trước kia cô ta thường
xuyên chọn trang sức, tầm mắt lạnh lùng đảo qua từng cái lắc tay vòng cổ trên quầy hàng.
Rất nhanh liền chọn được một cái, là lắc tay chế tác từ mã não cao cấp, Vệ Gia Lam mua xong cảm thấy mỹ mãn mới đi ra ngoài.
Hôm nay là sinh nhật Cúc Thanh Bình, Vệ Gia Lam vẫn luôn ghi tạc trong
lòng, cô ta cố tình chọn đồ Cúc Thanh Bình thích nhất, chính là vì muốn
lấy lòng bà, hy vọng Cúc Thanh Bình sẽ ở trước mặt Phó Ninh Xuyên nói
tốt giúp cô ta.
Phó Ninh Xuyên rất tôn trọng mẹ, lời Cúc Thanh
Bình nói tuy không thể nói là trăm phần trăm hữu dụng, nhưng nhất định
sẽ có ảnh hưởng.
Cúc Thanh Bình mấy năm trước rất thích cô ta,
hiện tại chắc chắn vẫn thích cô ta, chờ cô thu phục Cúc Thanh Bình, còn
sợ Phó Ninh Xuyên không ngoan ngoãn trở về hay sao?
Mang theo nụ cười đắc ý, Vệ Gia Lam ngồi lên một chiếc taxi.
******
Gửi cho con trai không ít tin nhắn, Cúc Thanh Bình cùng Phó Thừa Nghiệp
đang ngồi ở trên sô pha xem TV, nhưng tầm mắt vẫn luôn cố ý vô tình nhìn về phía cửa lớn.
Có cảm giác hai đứa nó chắc cũng sắp tới, Cúc
Thanh Bình tâm tư không đặt trên TV, cả người vui vẻ rạo rực nhìn chằm
chằm cánh cửa.
Chuông cửa đích xác rất nhanh vang lên, nhưng lại
không phải hai người mà bọn họ đợi kia, Cúc Thanh Bình cứng đờ nhìn Vệ
Gia Lam đứng ở trước cửa, sau một lúc lâu cũng không có hồi thần.Nhưng
may mắn là Phó Thừa Nghiệp phản ứng rất nhanh, cười nói: “Gia Lam tới.”
Khuôn mặt Vệ Gia Lam biểu lộ ý cười, đôi tay đem lễ vật cho Cúc Thanh Bình:
“Chúc dì sinh nhật vui vẻ, Gia Lam vừa mới trở về, liền tới chúc mừng
sinh nhật dì đây.”
Cúc Thanh Bình vẫn không hề phản ứng lại, Phó
Thừa Nghiệp bên cạnh nhịn không được vội vàng lặng lẽ đẩy đẩy, bà phục
hồi tinh thần, tiếp nhận lễ vật.
“Cháu đến là được rồi, còn mang
lễ vật làm gì?” Cúc Thanh Bình cười để cho Vệ Gia Lam vào nhà, “Dì còn
không biết tâm ý của cháu hay sao?”
“Không thể được nha! Hôm nay
là sinh nhật dì, Gia Lam đương nhiên phải đưa lễ vật.” Vệ Gia Lam tiến
vào liền ôm lấy cánh tay Cúc Thanh Bình, giống như mấy năm trước ngoan
ngoãn làm nũng. Cúc Thanh Bình cười cũng không trả lời, đáy lòng bà vẫn
rất thích Vệ Gia Lam, chẳng qua……
Nghĩ đến chốc nữa con trai cùng con dâu liền trở về, nếu đụng vào……
Giống như nhìn ra Cúc Thanh Bình đang lo lắng, Vệ Gia Lam bất động thanh sắc nói chuyện linh tinh, dời đi sự chú ý của bà.
Mà Phó Ninh Xuyên cùng Hứa Niệm Hi không lâu sau cũng về tới nhà, Phó Ninh Xuyên vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng cười của Vệ Gia Lam cùng Cúc
Thanh Bình, lông mày nhướng lên.
“Niệm Hi đã về rồi!” Cúc Thanh Bình thấy con dâu tới, đứng lên nghênh đón.
Hứa Niệm Hi đương nhiên cũng thấy Vệ Gia Lam, âm thầm nhíu mày, cô lấy từ
trong tay Phó Ninh Xuyên hai cái túi, đưa tới tay Cúc Thanh Bình.
“Mẹ sinh nhật vui vẻ, đây là lễ vật con cùng Ninh Xuyên mua, hy vọng mẹ thích.”
Cúc Thanh Bình cười không khép miệng được, ngoài miệng vẫn nói như lúc
trước nói cùng với Vệ Gia Lam, Hứa Niệm Hi cười cười không nói tiếp.
Mấy người cùng nhau ngồi ở trên sô pha, Phó Ninh Xuyên không ngồi bên người Cúc Thanh Bình, mà cùng Hứa Niệm Hi cùng nhau ngồi ở sô pha đơn bên
cạnh, cánh tay đặt ở bên hông cô.
Lúc này Hứa Niệm Hi bồi Cúc
Thanh Bình cùng Phó Thừa Nghiệp nói một ít chuyện phiếm, Phó Ninh Xuyên
chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nghe, Vệ Gia Lam phát hiện cô ta thành người dư thừa, cô ta cắn môi.
Tinh mắt phát hiên chén trà của Phó Thừa Nghiệp đã hết, Vệ Gia Lam lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn đi qua rót.
Phó Thừa Nghiệp cả kinh, không nghĩ tới Vệ Gia Lam cẩn thận như thế, đôi tay thoáng run: “Để chú tự rót được rồi.”
Vệ Gia Lam lắc đầu, nở nụ cười tuyệt đẹp:
“Gia Lam cũng chỉ tiện tay thôi ạ, hơn nữa Gia Lam cũng đã lâu như vậy không gặp chú, giúp chú châm trà một chút có gì đâu ạ.”
Phó Thừa Nghiệp được dỗ đến vui vẻ, cũng không hề che đậy tâm tình. Phó
Ninh Xuyên vẫn luôn yên lặng nhìn, một lời cũng chưa nói.
Trong
nhà, bảo mẫu đã làm cơm chiều, mấy người an vị tiếp tục nói chuyện
phiếm, Phó Ninh Xuyên lẳng lặng nhìn Vệ Gia Lam sử dụng đủ các loại xun
xoe, anh bất động thanh sắc nhíu mi.
Xem ra người này vẫn không tính dừng tay.
Vừa lúc thất thần, cửa lớn lại bị mở ra, Phó Ninh Xuyên liếc mắt nhìn, là Phó Nhất Phong về nhà.
Vẫn như lúc trước, Cúc Thanh Bình cười tiến lên nghênh đón, Vệ Gia Lam ngồi ở tại chỗ cúi đầu, cắn môi có chút hoảng hốt.
Phó Nhất Phong ở lại, còn ngồi ngay bên cạnh cô ta, Vệ Gia Lam thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở mang tính xâm lược kia vây quanh cô ta, hô hấp bắt đầu có chút khó khăn.
Không biết vì sao, không khí đột
nhiên bắt đầu trở nên có chút quỷ dị, Cúc Thanh Bình nhìn mọi người đều
im lặng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Thật vất vả chờ tới thời
điểm ăn cơm, Cúc Thanh Bình gọi mọi người đến bàn ăn cơm. Vệ Gia Lam tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, không biết bên cạnh đột nhiên tối sầm, lại là Phó Nhất Phong.
“Thế nào? Không muốn nhìn thấy anh?” Cố tình
nghiêng người vào tầm mắt cô ta, Phó Nhất Phong nhẹ giọng hừ lạnh, “Thật có bản lĩnh, em lại dám trực tiếp tới cửa.”
Vệ Gia Lam bị chọc
đúng tâm tư, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta rũ xuống mắt liều mạng làm
bản thân bình tĩnh, không đi cãi nhau với kẻ điên này.
Trong lúc
ăn cơm, mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm, Vệ Gia Lam một câu cũng không chen vào được, dứt khoát chỉ mỉm cười nhìn lén Phó Ninh Xuyên.
Nhưng cô ta lại thấy cảnh anh luôn gắp đồ ăn cho Hứa Niệm Hi, ngọn lửa
ghen ghét trong lồng ngực giống như được châm ngòi nổ, càng cháy càng
lớn.
Cô ta cắn chặt môi dưới, sau một lúc không cam lòng, tính
toán mở miệng, đột nhiên lòng bàn tay tê rần, tay đặt ở đầu gối không
biết khi nào đã bị Phó Nhất Phong hung hăng nắm lại.
Cô ta hít một hơi, trừng mắt nhìn.
“Em cho rằng em có thể làm gì?”
Dùng sức thêm chút nữa, Phó Nhất Phong cười lạnh, “Anh khuyên em nhân lúc còn sớm từ bỏ đi!”
Vệ Gia Lam đau đớn, lại không cam lòng, cô ta liếc xéo anh ta, rút tay ra:
“Không cần anh lo!”
Nghe vậy Phó Nhất Phong nhướng mày, sắc mặt càng âm trầm, một lúc lâu sau
anh ta mới hừ một tiếng, gác đũa không nói một tiếng chạy lấy người.
******
Bởi vì Cúc Thanh Bình không thích ăn bánh kem gì đó, nên bọn họ cũng không
có mua, lúc này Hứa Niệm Hi đang ở trong phòng giúp Cúc Thanh Bình trải
giường, Phó Ninh Xuyên lên lầu lấy vài thứ.
Đang trải, tay đột nhiên bị đè lại, Hứa Niệm Hi ngẩn người:
“Mẹ, làm sao vậy?”
Cúc Thanh Bình cười tủm tỉm, vẫy tay ý bảo Hứa Niệm Hi tới gần chút, cô không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn tới gần.
Cúc Thanh Bình nhẹ giọng:
“Mẹ hỏi con, con cùng Ninh Xuyên, đã làm rồi chưa?”
Nghe vậy, gương mặt nháy mắt nhuộm một tầng đỏ ửng, Hứa Niệm Hi quả thực
không biết mình nên trả lời thế nào, nhớ tới tối hôm qua mới làm loại
chuyện này, mặt cô càng hồng đậm hơn.
Ngây ngốc một lúc lâu mới ngượng ngùng gật đầu, Hứa Niệm Hi không dám ngẩng đầu.
Nghe được đáp án khẳng định Cúc Thanh Bình cực kì vui vẻ, thanh âm đè thấp:
“Cuối cùng mẹ đã có thể chờ bồngcháu trai rồi, con cùng Ninh Xuyên phải càng nỗ lực, mau chóng có cháu trai cho mẹ nha!”
Hứa Niệm Hi bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi người đều hy vọng bọn họ nhanh
có con, có thể chạy còn có thể đi, tuy rằng cô cũng muốn, nhưng không
cần gấp như vậy a……
Gật gật đầu, cô bây giờ đã biến thành con đà điểu, không dám nói nữa.
Trong phòng khách vẫn vang lên tiếng nói cười, Vệ Gia Lam lại có cảm giác như mình đang ở trong hồ băng, tin tức quả thực giống như sét đánh giữa
trời quang.
Cô ta tuyệt đối không thể chờ Hứa Niệm Hi mang thai, cô ta nhất định trước khi Hứa Niệm Hi mang thai lấy lại hết thảy mọi thứ!