Chuyện xảy ra ở cô nhi viện đã thành nỗi lo lớn nhất của Lâm Nhược Tranh hiện giờ, giống như ôm một quả bom bên mình mà không biết nó sẽ phát
nổ. Liệu bà có nên nói hết sự thật với Trình Tố Vi trước hay không? Nếu
để Hứa Vĩ Thành cho cô biết thì nhất định cô sẽ càng thất vọng và đau
lòng vì không phải chỉ là trẻ mồ côi mà còn là vì bị cha mẹ lừa dối suốt mấy năm trời, bà nên làm sao mới đúng đây?
Lâm Nhược Tranh mệt
mỏi ngồi trên sofa, cúi gầm mặt một cách chán nản, chôn mặt vào giữa hai bàn tay. Bà đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa thể đưa ra được quyết
định.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo
đã cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của Lâm Nhược Tranh, bà cầm điện
thoại đang để trên bàn lên, một tay vuốt vuốt mặt một lần mới nhận cuộc
gọi.
- Ai vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người phụ nữ đang run rẩy vì lo lắng.
- Phu nhân, là tôi đây ạ! Tôi đã tìm hiểu được lí do tại sao hôm đó tiểu
thư ngất đi rồi, tôi nghĩ phu nhân nên xem trực tiếp thì hơn.
Đó
là một người hầu mà bà đã đưa vào Vịnh Uyên Ương để dò hỏi chuyện gì đã
xảy ra với Trình Tố Vi đêm cuối cùng cô ở lại đó, và lí do cô li thân
rồi đến li hôn với Tô Vận. Sẽ không phải tự nhiên mà cô lại kì lạ như
vậy, nhất định là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó mà cô lại không nói với bà.
- Được rồi, gửi qua cho tôi đi.
Sau khi cúp máy
bà cũng nhận được tin nhắn của cô người hầu đó, là một bức ảnh. Bà tò mò mở ra xem. Trong phút chốc bà hoàn toàn đứng hình, hai mắt nhìn chằm
chằm vào nội dung trong tấm ảnh đến khi.
Choang!
Điện
thoại trên tay bà rơi phịch xuống dưới chân, bà vẫn ngồi như người đã
mất hết hồn vía. Tô Vận, Tô Vận lại là con ruột của bà? Đó là đứa con bà tưởng rằng đã chết từ hai mươi tám năm trước sao? Là đứa con ruột duy
nhất của bà trong cả cuộc đời này? Là hắn ư? Người mà bà đã xem như kẻ
thù của mình, người mà biết bao nhiêu lần bà xu đuổi bắt hắn rời xa
người hắn yêu…đó lại là con của bà!
- Tô thiếu, những gì cậu đã làm với Vi Vi đủ để Trình gia xem cậu là kẻ thù rồi! Tại sao cậu không biến mất đi chứ?
- Tô thiếu, tất cả những gì cậu có thể làm cho người cậu yêu chính là đem đến đau khổ cho họ. Người như cậu lẽ ra cậu không nên được sinh ra!
Bây giờ nghĩ lại những lời cay nghiệt mà chính miệng bà đã nói với hắn,
lồng ngực bà đau thắt dù cả hai tay đều đã ấn chặt nhưng bà cũng đau đến không thể không thở nổi. Bà đã nói với chính con ruột của mình những
lời đó sao? Đó hoàn toàn không phải lời mà một người mẹ có thể nói được.
Nhớ lại lần trước khi hắn đưa bà đến bệnh viện và còn truyền máu cho bà
nữa, tại sao bà không nhận ra từ sớm chứ? Hắn đã biết được thân phận của mình, biết rõ bà là mẹ của hắn nên hắn mới biết bia mộ kia và có mặt ở
đó khi bà gặp tai nạn, và cũng vì đã biết hết nên hắn mới cố gắng tìm cơ hội được gặp mặt bà. Vậy mà bà vẫn liên tục ép hắn buông tay người hắn
yêu!
Bà đúng là một bà mẹ tồi mà!
Lí do hắn và Trình Tố Vi li hôn hóa ra là vì như vậy? Hắn đã chịu đựng tất cả, chấp nhận bị hiểu lầm để bảo vệ Trình Tố Vi. Còn bà không những không bảo vệ đứa con của
mình ngược lại còn đay nghiến hắn liên tục.
- Không phải cậu đã lớn lên rất tốt ở Tô gia rồi sao? Cậu có gì thiệt thòi chứ?
Làm sao bây giờ đây? Bà phải làm sao bây giờ đây? Tô Nhiếp Minh không hề
yêu thương con của bà, bà biết rõ như vậy nhưng lại nói với hắn những
lời đó? Con trai bà đã cô đơn và sợ hãi biết bao nhiêu suốt hai mươi năm qua chứ?
Bà đã không thể nhịn được nữa mà gào khóc nức nở, vừa khóc vừa tự đánh vào ngực trái của mình, luôn miệng tự trách.
- Là tại mẹ, là tại mẹ không tốt! Con trai của mẹ.
Chính tiếng gào khóc của bà đã gọi Trình Sở Uy đang trong thư phòng phải chạy ra xem. Nhìn thấy vợ mình đang tự đánh bản thân như mất hết lí trí, ông hoảng hốt đến bên cạnh bà và ngăn bà lại.
- Nhược Tranh, bà đang làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Là chuyện gì vậy? Mau nói tôi biết đi!
Không ngờ khi nghe giọng của chồng và nhìn thấy ông đang ngồi trước mặt thì
bà lại dùng ánh mắt căm phẫn trả lại ông, vô thức hỏi.
- Sở Uy, ông căm ghét Tô Nhiếp Minh lắm sao?
Trình Sở Uy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nghe bà hỏi vậy thì ông cũng thừa nhận, chân thành nói với bà.
- Những gì ông ta làm với bà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa quên, tôi hận
không thể giết chết ông ta. Nhưng tại sao đột nhiên bà lại hỏi vậy? Có
phải ông ta lại đến làm phiền bà không?
Từ chân thành đến căm phẫn, sau lại chuyển sang lo lắng. Ông nắm chặt tay bà trong sự sốt ruột đến không thể ngồi yên nữa.
Trái tim Lâm Nhược Tranh đã sớm vỡ vụn rồi, bà vẫn đang thầm cầu nguyện suy
đoán của mình là sai, vẫn thầm cầu mong ông sẽ phủ nhận tất cả.
- Ông căm ghét ông ta không phải là vì tôi yêu ông ta sao? Ông căm ghét
ông ta cũng chẳng sao nhưng con của tôi có tội gì chứ? Tại sao ông lại
có thể tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy?
Bà ngẩng đầu lên trực
tiếp đối diện với Trình Sở Uy trước vẻ mặt đầy bối rối của ông mà hỏi.
Từng câu từng chữ là từng giọt nước mắt lăn dọc hai bên má.
- Ông nói ông làm tất cả vì tôi, không phải ông chỉ đang vì bản thân ông sao? Ông sợ tôi sẽ lưu luyến Tô Nhiếp Minh nên ông đem con của tôi cho ông
ta và nói dối tôi là con tôi đã chết! Trình Sở Uy, ông, sao ông có thể
làm vậy với tôi chứ?
Nói đến đây cổ họng bà đã nghẹn cứng, lồng
ngực đau thắt. Bà không để Trình Sở Uy có cơ hội giải thích, giọng bà
nức nở đến xót xa, từng chữ một thốt ra giống một đứa trẻ bị ấm ức.
- Con của tôi, tôi đã không nhân ra nó, tôi lại đối xử với nó như kẻ thù
của mình. Tôi không dám tưởng tượng thằng bé đã tổn thương như thế
nào….nó…nó đã biết tôi là mẹ của nó, nó đã tìm cơ hội để được ở gần tôi, nhưng tôi, tôi. Trình Sở Uy, sao ông có thể tàn nhẫn với mẹ con tôi như vậy?
Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc thật rồi sao?
Trình Sở Uy bất lực nhìn vợ mình đau đớn gào khóc, đây cũng chính là lí do mà ông giấu chuyện này suốt hai mươi tám năm qua, ông rất sợ bà sẽ đau như lúc này, sợ bà sẽ xa lánh ông và ghét ông như bây giờ, bà sẽ không thể
ngồi yên nữa mà chạy ngay đi tìm con ruột của mình.
Trong lúc kích động, ông đứng phắt dậy và hét lên.
- Vậy còn Vi Vi? Bà cần đứa con của Tô Nhiếp Minh mà không nghĩ đến Vi Vi sao?
Những lời này của ông càng làm cho Lâm Nhược Tranh không thể kìm nén được cơn thịnh nộ của mình, bà cũng đứng lên và gào lớn vào mặt ông.
-
Đừng lấy Vi Vi làm cái cớ nữa! Hai mươi mấy năm qua ông luôn lấy con bé
làm lá chắn cho mình, ông không muốn tôi tìm lại con của tôi vì ông ích
kỷ mà thôi. Trình Sở Uy, dù là ba mươi năm trước hay bây giờ ông vẫn
luôn đố kỵ với Tô Nhiếp Minh, nếu ông thật sự không thể buông bỏ thù thù hận trong lòng thì ngày đó ông đừng xin tôi cho ông cơ hội làm gì.
Nói xong, bà dứt khoát bước ra khỏi phòng khách, trên gương mặt đẫm lệ vẫn còn hiện rất rõ sự đau buồn lẫn tức giận.
Trình Sở Uy thấy bà bỏ đi như vậy liền gọi lớn tên bà và hỏi.
- Nhược Tranh, bà đi đâu đấy?
Lâm Nhược Tranh quay mặt lại, vẫn biểu cảm tức giận đó mà trả lời ông.
- Tôi đi tìm con của tôi, lần này tôi nhất định sẽ không để ông có cơ hội chia rẽ mẹ con tôi nữa đâu.
Nói xong, bà liền quay đầu, thẳng bước ra khỏi cửa lớn. Để lại Trình Sở Uy
đứng chôn chân tại chỗ không biết nên làm gì tiếp theo.
………………………………..
Lịch trình hôm nay của Tô Vận hết cả buổi chiều ở sân golf.
Đối tác của Tô thị hôm nay là một vị giám đốc rất khó tính của công ty xây
dựng GITO, ông ta nổi tiếng là một người kiệm lời và vô cùng kiệm lời,
nhiều công ty đã bỏ cuộc giữ chừng sau khi không thể vượt qua được bài
kiểm tra sơ loại của ông ta.
- Tô tiên sinh, tôi đã kiểm tra rất
kỹ rồi, sau buổi gặp mặt này Lệ tổng không còn cuộc hẹn nào nữa, cho nên anh có thể nhân cơ hội này ký được hợp đồng với ông ta.
Trước khi đến đây Tô Vận cũng đã tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến vị Lệ tổng này, đúng là một kẻ khác thường đấy!
Tô Vận vừa ra khu vực hẹn vừa nghe Hàn Tiềm báo cáo, hắn không nói gì mà
chỉ gật đầu. Nhưng sau đó có vẻ như hắn đã nhìn thấy gì đó nên dừng lại
để nhắc.
- Đảm bảo sẽ không có bất kỳ kẻ nào để quấy rầy tôi và Lệ tổng đấy.
Kẻ mà hắn nhìn thấy chính là Tô Nhiếp Minh. Không biết ông ta đến đây với
mục đích gì nhưng chắc chắn cũng để phá hỏng cuộc đàm phán giữa hắn với
công ty đối tác này.
Hắn chỉ nhìn qua rồi phớt lờ mà đi tiếp.
Nhưng Tô Nhiếp Minh lại không như vậy, ông ta chính là đang đợi hắn để
trực tiếp nói chuyện nên đã chủ động đến chặn trước mặt hắn. ngôn tình sủng
- Hy vọng con sẽ đem lại được tin tốt cho Tô thị. Lệ tổng thường rất quan tâm đến đời sống cá nhân của đối tác đàm phán đấy, chắc là ông ta cũng
biết chủ tịch Tô thị yêu chính em gái của mình rồi.
Đây chẳng
phải lần đầu tiên Tô Nhiếp Minh khiêu khích châm chọc Tô Vận nên hắn
cũng chỉ toàn bỏ ngoài tai, coi như chưa thấy gì mà đi lướt qua mặt ông
ta.
Thấy hắn không hề để mình vào mắt nên Tô Nhiếp Minh rất bất mãn, xoay người lại nhìn hắn đang đi mà hỏi lớn lần nữa.
- Con đã gặp mẹ rồi chứ? Mẹ con chắc rất vui khi tình cảm hai đứa con của mình lại sâu đậm như vậy.
Đúng như mong muốn của ông ta, sau khi ông ta nói xong thì Tô Vận cũng quay
đầu lại, hắn vừa định đáp trả thì một giọng khác truyền đến lại tiếp tục đặt nghi vấn.
- Hóa ra không phải tin đồn nhỉ? Xem ra Tô tổng đây có một câu chuyện khá thú vị thì phải!
Đó chính là giám đốc Lệ của GITO, có lẽ ông ta cũng đã biết chuyện liên quan đến Tô Vận và Trình Tố Vi từ trước rồi.
Thì ra đây là điều mà Tô Nhiếp Minh muốn, khiến hắn mất đi ấn tượng tốt ban đầu với đối tác mới, vừa là tên bệnh hoạn loạn luân với em gái vưa là
đứa con trời đánh, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ biến Tô Vận thành tên rác
rưởi trước mặt giám đốc Lệ rồi.
Nhưng vị giám đốc đó lại chỉ nói
mỗi một câu không đầu không đuôi rồi đi đến khu vực nhận gậy nên cả Tô
Vận và Tô Nhiếp Minh đều không thể hiểu được ẩn ý của ông ta, bên nào
đang chiếm được thế chủ động?
……………………………………
Việc duy nhất mà Trình Tố Vi có thể làm từ sau khi li hôn với Tô Vận chính là tập
trung hết mọi sức lực, tâm tư và thời gian vào những bức tranh, cô cũng
hy vọng sẽ không bị cả Hứa Vĩ Thành đến quấy rầy nữa, vì nếu anh đến thì sẽ lại xảy ra chuyện như hai ngày trước, đó là Tô Vận cũng đương nhiên
xuất hiện trước mặt cô, mới thoát khỏi được hắn cô không muốn lại có
thêm răc rối nữa. Vả lại, cô đang rất đau đầu vì không biết nên từ chối
Hứa Vĩ Thành tiếp như thế nào nữa, thật lòng mà nói thời gian gần đây
chẳng hiểu sao tình cảm của anh hay sự theo đuổi của anh đã khiến cô có
cảm giác rất áp lực.
Nhưng dù thế nào vẫn là cùng sống chung một
hành tinh nên chắc chắn là không thể tránh được rồi, cô vừa mới suy nghĩ thôi thì Hứa Vĩ Thành đã đến tận công ty để đón cô rồi.
Nhìn thấy anh, Trình Tố Vi lại không hề thoải mái mặc dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên.
- Vĩ Thành, anh có vẻ có rất nhiều thời gian rảnh nhỉ? Lúc nào anh cũng đến đón em như vậy mà không cần làm việc sao?
Cô cười lịch thiệp, giọng nhẹ nhàng hỏi Hứa Vĩ Thành đang đứng dựa người
vào xe của mình, hai tay anh thì đút vào túi áo khoác ngoài, phong thái
vô cùng ưu nhã lãng tử.
- Anh là ai chứ? Sức hút của anh chính là có thể cân bằng giữa tình yêu và công việc đấy.
Trình Tố Vi cười cười, thở dài một hơi và cố gắng nói rõ với anh lần nữa.
- Vĩ Thành, anh không cần làm vậy đâu. Em không muốn anh thất vọng đâu
nên từ giờ anh đừng như vậy nữa. Hiện tại em chỉ muốn tập trung vào hội
họa thôi.
Đây có lẽ là lần thứ bảy bảy bốn chín mà cô nói những
câu tương tự này với Hứa Vĩ Thành rồi, anh cũng đã nghe đến bảy bảy bốn
chín lần nhưng khả năng nghe hiểu cũng như tiếp thu của anh chỉ mới bằng không thôi hay sao đấy.
- Vi Vi, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn đợi em, dù là em thật lòng muốn tập trung vào hội họa hay em
vẫn chưa quên được Tô Vận thì anh cũng đều sẽ đợi em. Vì vậy nên Vi Vi
à, em đừng có đuổi anh nữa được không?
Chắc là không được rồi,
tình trạng này cứ kéo dài thì chắc Trình Tố Vi sẽ sớm phát điên vì áp
lực mất thôi. Có lẽ là cách mềm dẻo bằng lời lẽ này chẳng có tác dụng gì với anh đâu, cô nên dùng cách khác thôi. Từ thái độ dịu dàng cô đã
chuyển hẳn sang thái độ gắt gọng, khó chịu từ chối anh lại lần nữa.
- Vĩ Thành, nếu anh vẫn còn như vậy thì em e là chúng ta đến làm bạn cũng không thể nữa đâu. Anh có thể dừng lại không? Tình cảm của anh đối với
em không phải chỗ dựa tinh thần đâu mà chính là gánh nặng đấy, cho nên
làm ơn đừng gây thêm áp lực cho em nữa.
Nghe chính miệng cô nói
những lời này, Hứa Vĩ Thành không thể nào mà không cảm giác đau lòng
được. Nhưng thay vì tức giận hay như kẻ thất thần thì anh lại vô cùng
bình thản, cứ như chưa hề nghe gì mà đi đến kéo tay cô.
- Đi thôi, anh đưa em về nhà.
Cô đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn cố tình phớt lờ đi thì nên làm như
thế nào nữa đây, đúng là khiến người khác phát điên mà. Dùng hết sức để
giãy giụa, cô hất mạnh tay anh ra. Cũng vì vậy mà túi xách của cô rơi
xuống, tất cả đồ cá nhân cũng văng ra hết, cuốn album ảnh của Lâm Nhược
Tranh mà cô còn giữ cũng bị văng ra một cách tan tành, một vài bức ảnh
trong đó rơi ra.
Nhìn một đống hỗn độn dưới chân, Trình Tố Vi
trừng mắt nhìn Hứa Vĩ Thành rồi cúi xuống nhặt từng món đồ bỏ lại vào
trong túi, khi nhặt quyển album lên, cô phát hiện ra một tấm ảnh được
giấu phía sau một tấm ảnh khác. Cô khó hiểu lấy tấm ảnh đó ra xem kỹ
hơn.
Cái gì đây? Bức ảnh này là của cha mẹ cô chụp ở cô nhi viện
“Ước mơ”? Mẹ cô còn đang bế một đứa bé trên tay nữa. Nhưng mà đây không
phải là cô nhi viện mà hôm trước Hứa Vĩ Thành dẫn cô đến sao? Tại sao
cha mẹ cô lại đến đó và đứa bé này là ai?
Hứa Vĩ Thành đã nhìn
thấy tấm ảnh mà Trình Tố Vi đang cầm rồi, cũng nhìn thấy vẻ mặt đang
hoang mang của cô. Không những không lo lắng mà anh còn có vẻ rất đắc ý, đi đến giành lấy tấm ảnh trên tay cô, nhìn một lúc thì anh lắc đầu, tặc lưỡi hỏi.
- Em có vẻ kinh ngạc vậy? Không lẽ bác gái vẫn chưa nói gì với em sao?
Anh vừa ngắm nghía bức ảnh vừa lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lại nhìn vẻ mặt đang hoang mang của cô.
- Chuyện gì vậy? Vĩ Thành, anh đang nói gì thế?
Hứa Vĩ Thành đưa bức ảnh lên trước mặt cô, giương nhẹ khóe môi và bắt đầu giải thích bằng mấy câu hỏi.
- Không phải em đang rất thắc mắc tại sao cha mẹ em lại chụp bức ảnh này ở cô nhi viện sao? Đứa trẻ trong bức ảnh này là ai? Tại sao anh lại đưa
em đến cô nhi viện đó? Đây đều là những câu hỏi em đang muốn tìm đáp án
đúng chứ?
Đặt ra hàng loạt các nghi vấn như vừa đọc được suy nghĩ của Trình Tố Vi xong, anh ngưng một lát rồi mới vào câu chuyện thật sự.
- Vậy thì anh sẽ cho em đáp án, đứa bé trong hình và đứa bé trong câu
chuyện em đã nghe lúc ở cô nhi viện chính là em đấy. Anh nói vậy chắc em cũng đã hiểu rồi nhỉ? Vi Vi, anh cũng rất tiếc khi phải nói với em
chuyện này, em được hai bác nhận nuôi trong cô nhi viện.
Nhiêu
đây thôi cũng đủ khiến cho Trình Tố Vi chịu một cú sốc trời giáng rồi,
sắc mặt cô trắng bệch cắt không còn giọt máu, hai chân run rẩy sắp không còn đứng vững nữa, khó khăn lắc đầu tronng vô thức, hai tai ong ong
chẳng còn nghe thêm được những câu sau nữa, khung cảnh trước mặt cô bây
giờ mờ ảo như đang trong giấc mơ và còn nghiêng qua nghiêng lại.
Hứa Vĩ Thành nhìn cô như vậy cũng bắt đầu lo lắng nên không nói thêm nữa,
Anh đi đến đỡ cô trong vòng tay của mình, có chút sốt ruột gọi cô.
- Vi Vi, em vẫn ổn chứ?
Cũng vì được anh đỡ lấy nên Trình Tố Vi mới dần lấy lại chút tinh thần, đôi
mắt đẫm lệ ngước nhìn người đàn ông qua màng nước mỏng. Dù chưa hoàn
toàn lấy lại được thăng bằng nhưng cô vẫn không muốn nhận sự giúp đỡ
này, cô đẩy anh ra, khó khăn nói.
- Đủ rồi, mặc dù em không biết
tại sao anh lại nói với em những chuyện này nhưng Vĩ Thành, nhưng em hy
vọng hôm nay sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Cảm ơn anh đã đến
đón em, em có thể tự về được.
Nhưng Hứa Vĩ Thành đương nhiên không để cô tự đi về rồi, anh cao giọng gọi cô lần nữa.
- Không phải em đã rất đau khổ khi phải rời xa Tô Vận sao? Em li hôn với
hắn vì đang nghĩ rằng hai người là anh em không phải sao? Anh cho em
biết chuyện này để em có thể quay về với anh ta đấy! Chẳng lẽ em không
muốn?
Nghe anh nói ra lí do của mình thì cô càng thêm bài xích hơn, cười giễu cợt.
- Anh nói vậy em sẽ hiểu lầm rằng anh đang giúp em và Tô Vận đấy. Em
không biết anh lại cao thượng như vậy đâu! Không phải anh chỉ muốn em và anh ta chia tay càng sớm càng tốt sao? Hứa Vĩ Thành, anh biết rõ bí mật của Trình gia như vậy chắc cũng đã tốn rất nhiều công sức rồi nhỉ? Anh
tìm hiểu đến mức này lại bảo là muốn giúp em quay lại với Tô Vận?
Dứt lời, cô lại tặng anh thêm một nụ cười mỉa mai rồi đi thẳng về phía xe của mình.
Hứa Vĩ Thành đứng nhìn bóng lưng cô đã biến mất sau cửa xe, ánh mắt chuyển
dần sang tàn độc, lắc lắc đầu cười đầy mưu mô rồi cũng lên xe rời đi.
Sau khi đi được một đoạn Trình Tố Vi mới dám bỏ xuống bức tường phòng vệ từ nãy đến giờ. Cô dừng xe bên lề đường, thở lấy thở để sau khi phải gồng
mình tỏ ra rất ổn trước mặt Hứa Vĩ Thành, người đó bây giờ đã khác rất
nhiều so với lúc trước, những gì cô vừa nhìn thấy là một Hứa Vĩ Thành
đầy mưu mô, thanh mai trúc mã ôn nhu của cô đã biến mất rồi. Dù chưa rõ
mục đích của anh là gì khi cho cô biết sự thật này nhưng chắc chắn một
phần nào đó là muốn cô suy sụp nên cô nhất định không thể để anh đạt
được mục đích được.
Hít thở một hơi thật sâu, cô lấy tấm ảnh vừa
rồi ra xem lần nữa, cảm giác sợ hãi vẫn bao trùm lấy cô như lúc nãy. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt vừa tuôn ra khỏi khóe mặt, cô lấy điện
thoại gọi cho mẹ. Ngay giây phút này cô chỉ muốn hỏi bà tại sao lại giấu cô chuyện này và cha mẹ ruột của cô là ai?