Khu vườn trong biệt thự này có rất nhiều loài hoa khác nhau đủ màu sắc
mới tạo nên một bức tranh thơ mộng đến nao lòng, mỗi ngày La Mục Nhiễm
đều được quản gia đẩy ra vườn ngắm những bông hoa xinh đẹp kia, nhưng
bây giờ bà ta đã có thể đi lại như trước rồi nên không cần đến xe lăn
nữa mà muốn tự ra vườn, còn đích thân chọn những bông hoa đẹp nhất để bỏ bình hoa trong phòng khách.
- Mẹ, con đã nói mẹ đừng nên ra ngoài quá lâu rồi mà.
Đang cắt mấy bông hồng mà nghe giọng của con trai, La Mục Nhiễm liền dừng tay và xoay người lại, tươi cười gọi.
- Vĩ Thành, con về rồi sao?
Đây chính là đứa con trai ruột của La Mục Nhiễm. Hai mươi tám năm trước, La Mục Nhiễm và Lâm Nhược Tranh cùng sinh tại một bệnh viện trong cùng một ngày một giờ. Không biết rốt cuộc là ai đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ vì khi đó đứa con thật sự do La Mục Nhiễm sinh ra đã không còn thở, vì
vậy mà bà ta nuôi con của Lâm Nhược Tranh mà luôn nghĩ rằng đó là con
ruột của mình. Còn về đứa trẻ kia, vì bị tráo đổi nên Lâm Nhược Tranh
nhận được tin con mình đã chết. Nhưng hóa ra đứa trẻ đó chỉ là bị ngưng
hô hấp tạm thời, người đã tráo đổi hai đứa trẻ kia giao đứa bé cho hai
người đàn ông đem đứa bé đã tắt thở kia đi chôn, lúc sắp bị chôn sống
thì đứa trẻ đột nhiên òa khóc lên. Hai tên đó hoảng sợ và lúng túng, đã
cố gắng liên lạc cho người thuê mình nhưng không được, trong đêm tối mưa tầm tã, không biết nên xử lý thế nào đã vô tình để đứa bé trước cửa
biệt thự của Hứa gia. Giống như đã có sự sắp đặt của Thượng đế, Hứa phu
nhân nhiều năm không thể sinh con mà sau khi nuôi đứa trẻ bị bỏ trước
cửa kia thì bà cũng hạ sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Thân phận của
Hứa Vĩ Thành như vậy mà nhiều năm không ai biết được.
Nhưng dù
lớn lên ở Hứa gia thì Hứa Vĩ Thành đã sớm lên kế hoạch trở về lấy lại
những gì của mình. Tất cả những gì mà Tô Vận đang có lẽ ra đều là của
anh, anh mới là người thừa kế của Tô thị chứ không phải hắn. Mẹ anh La
Mục Nhiễm là vợ hợp pháp của Tô Nhiếp Minh nên anh mới là người hưởng
những gì Tô Vận đang sở hữu.
Hứa Vĩ Thành mỉm cười gật đầu và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tò mò hỏi.
- Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con sao?
La Mục Nhiễm tháo găng tay ra đưa cho nhân viên làm vườn rồi ngồi xuống đối diện với anh.
- Vĩ Thành, tai nạn của Lâm Nhược Tranh đấy, không phải là trùng hợp đúng không?
Đột nhiên bà ta lại đề cập đến vấn đề này khiến Hứa Vĩ Thành có chút bất ngờ, anh ngẩn người ra một lúc sau đó liền bật cười
- Sao vậy? Chẳng lẽ mẹ đang nghi ngờ đó là do con làm sao? Nếu mẹ thật sự nghĩ vậy thì đúng rồi đấy.
Đúng là anh đã dành cả hai mươi mấy năm để căm ghét người mẹ này nhưng lí do duy nhất chỉ là vì bà ta đã từng tổn thương đến Trình Tố Vi, chứ anh
chưa bao giờ ghét bà ta vì đã bỏ rơi anh suốt mấy năm qua. Nói đến
chuyện này thì anh lại thấy thương bà ta hơn, người phụ nữ kia đã đẩy bà vào đau khổ, cướp đi tất cả của bà nên bà chỉ còn một đứa con để níu
lấy, bất chấp tất cả để bảo vệ. Vì vậy dù thế nào bà ta vẫn đáng thương
hơn là đáng trách, coi như anh giúp mẹ mình xả chút giận vậy.
Mặc dù đã đoán được như vậy nhưng khi nghe chính miệng anh thừa nhận thì La Mục Nhiễm cũng có vẻ không hài lòng. Bà ta thở dài rồi nói.
-
Không phải con nói con rất yêu Trình Tố Vi sao? Dù sao thì bà ta cũng là mẹ của người con yêu, con làm vậy không nghĩ con bé đó sẽ không tha thứ cho con sao?
Hứa Vĩ Thành cầm một bông hồng lên ngắt từng cánh hoa ném xuống bàn và chậm rãi nói.
- Dù gì thì bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của cô ấy nhưng là mẹ ruột của Tô
Vận, con sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ của cậu ta. Nếu mẹ mềm lòng thì đừng xen vào, con sẽ không vì vậy mà nương tay đâu.
Không ngờ đứa con trai này của mình lại muốn làm đến mức này, La Mục Nhiễm đang định
khuyên anh lần nữa thì đã có người đến cướp lời.
- Hóa ra là con sao? Ta còn tưởng kẻ nào to gan như vậy.
Hứa Vĩ Thành và La Mục Nhiễm đều cùng nhìn lại người vừa mới nói, không ai
khác chính là Tô Nhiếp Minh. Ông ta đến đây sau khi nhận cuộc gọi của La Mục Nhiễm và cũng vừa mới biết con ruột của ông ta với La Mục Nhiễm là
Hứa Vĩ Thành- người đã cùng vào Tô thị với ông ta từ đợt tăng vốn điều
lệ gần đây. Nhưng món quà của đứa con sau mấy năm gặp lại quá bất ngờ
mà, chính là kẻ đã gây tai nạn cho người phụ nữ ông ta yêu.
- Có phải con muốn trả thù ta vì đã gây tai nạn cho Trình Tố Vi không?
Thấy người cha của mình vừa đến đã hỏi tội của mình thì Hứa Vĩ Thành đã có
chút không hài lòng rồi. Anh tỏ thái độ dửng dưng và còn dùng tay ngoáy
ngoáy một bên tai nữa.
- Là con gây tai nạn đấy thì sao? Cha lo
cho bà ta đến vậy à? Thế còn mẹ con thì sao? Cha chưa bao giờ lo cho bà
ấy! Nếu cha lo cho Lâm Nhược Tranh như vậy thì sao cha còn làm hại con
gái của bà ta?
Câu hỏi như câu đối, Tô Nhiếp Minh vừa nghe xong đã có thể đáp lại liền.
- Không phải con cũng làm hại mẹ của Trình Tố Vi trong khi con yêu con bé đấy sao?
Hứa Vĩ Thành vò nát bông hoa hồng trong tay, ném xuống đất và đồng thời đứng lên.
- Vì bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của Vi Vi, và cũng vì bà ta là mẹ nuôi của cô ấy nên ông không có tư cách làm hại đến cô ấy. Chẳng phải ông ghét
cô ấy, không muốn cô ấy bước vào Tô gia la vì nghĩ rằng cô ấy là con của Lâm Nhược Tranh với Trình Sở Uy sao? Nhưng đâu phải, chính xác thì cô
ấy chẳng nợ gì ông để ông ra tay tàn ác với cô ấy như vậy cả, còn Lâm
Nhược Tranh thì khác, bà ta đã khiến cả đời mẹ tôi sống trong địa ngục
thì tôi sẽ khiến bà ta phải trả giá.
Gặp lại nhau sau hai mươi
mấy năm mà hai cha con đã như vậy rồi khiến La Mục Nhiễm thấy bắt đầu lo lắng, hết khuyên người này lại đến khuyên người kia.
- Vĩ Thành, con bình tĩnh đã nào, chuyện này chúng ta có thể để sau hẵng nói được
không? Nhiếp Minh, ông mới gặp lại con đừng nhắc đến những chuyện không
vui nữa.
Nhưng vốn dĩ lời khuyên của bà ta chẳng hề có tác dụng
gì với hai cha con này cả, Hứa Vĩ Thành nhấc chân giẫm lên những cánh
hoa dưới đất và đi ngang qua trước mặt cha mẹ mình, trừng mắt nhìn Tô
Nhiếp Minh và nói một câu với La Mục Nhiễm.
- Con đã biết sẽ không có chuyện ông ấy ôm chầm lấy con nói được mấy câu cảm động rồi mà.
Anh đi quá nhanh đến mức La Mục Nhiễm còn chưa kịp giữ lại, bà ta thở dài nhìn sang chồng mình đang hậm hực đứng đó,
- Nhiếp Minh, tôi chỉ muốn hai cha con có thể ngồi ăn một bữa cơm thôi sao ông lại quở trách thằng bé chứ?
Nói xong bà ta cũng xoay người đi khỏi vườn hoa.
Tô Nhiếp Minh đứng nhìn mấy bông hoa vừa bị Hứa Vĩ Thành giẫm nát kia, dù
là anh hay Tô Vận thì cả hai đều vì Trình Tố Vi chống đối ông ta, nhưng
Hứa Vĩ Thành nói đúng, vốn dĩ Trình Tố Vi không có nợ gì ông ta cả, ngay từ đầu ông ta đã chuốc giận nhầm người rồi. Và dù là Hứa Vĩ Thành hay
Tô Vận thì ông ta cũng không thể yêu thương đứa con của mình vì ông ta
luôn nhìn thấy nó là con của La Mục Nhiễm, mà đứa con do bà ta sinh ra
ông ta chẳng bao giờ yêu thương, ông ta chỉ coi nó là công cụ của mình,
bao gồm cả người vợ luôn sống vì ông ta.
………………………………
Vừa
rồi lẽ ra sẽ đến căn biệt thự kia để xem thử kẻ đã đem La Mục Nhiễm đi
cũng là kẻ đã gửi tin nhắn nặc danh cho Trình Tố Vi là kẻ nào rồi, nhưng Tô Vận lại đổi ý đến bệnh viện. Thì ra là để gặp mẹ của hắn, Hàn Tiềm
vừa lái xe vừa lén quan sát ông chủ của mình qua kính chiếu hậu, hắn cầm chiếc khăn kia một cách nâng niu như vậy chắc đó là quà của Lâm Nhược
Tranh rồi.
Tô Vận ngồi ở ghế sau từ lúc lên xe đến giờ cứ cầm
chiếc khăn choàng cổ trên tay và ngắm nhìn nó không rời mắt. Đây là món
quà đầu tiên và có lẽ cũng là món quà cuối cùng mà hắn nhận được từ mẹ,
là món quà duy nhất nên nó còn quý hơn bất cứ món đồ xa xỉ nào hắn có
được. Hai mươi tám năm trời lần đầu tiên hắn mới có cơ hội cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, mặc dù chưa rõ ràng và còn rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho hắn thấy hạnh phúc rồi.
Cất chiếc khắn choàng vào lại
chiếc túi bên cạnh, hắn lấy ra tờ đơn li hôn vẫn chưa kí tên. Ngón tay
hắn vô thức vuốt từng nét bút của cô. Đây cũng là lời thỉnh cầu duy nhất của mẹ đối với hắn, cũng là cách duy nhất hắn có thể làm để người phụ
nữ hắn yêu được hạnh phúc. Cuộc hôn nhân này là hắn lừa cô, từ đầu đến
cuối chưa từng có sự tự nguyện, như vậy kết thúc chính là tốt nhất. Hắn
không còn cơ hội để do dự nữa, cầm bút lên và dứt khoát kí tên.
- Gọi Dược Thần đến phòng làm việc đợi tôi chưa?
Hàn Tiềm đang quan sát hắn thì nghe hắn hỏi liền nhanh chóng gật đầu.
- Luật sư Cố đang đợi anh rồi ạ!
Tô Vận không nói gì nữa, cất tờ đơn li hôn kia vào túi và nằm tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
……………………………………
Nhận được điện thoại của Hàn Tiềm, Cố Dược Thần đã đến Tô thị ngay và đợi
trong phòng chủ tịch được hơn mười lăm phút rồi nhưng anh ta vẫn không
hiểu lí do mà Tô Vận muốn anh ta đến gấp như vậy.
Cuối cùng thì hắn cũng đã đến, Hàn Tiềm mở cửa để ông chủ đi vào rồi cẩn thận đóng cửa lại.
- Này, cậu lại có chuyện gì nữa vậy? Có phải lại định sáp nhập công ty
nào nữa không? Lợi nhuận bao nhiêu? Chia cho tớ ba phần nhé?
Tô
Vận vừa mới vào thì tên luật sư hám của này đã hỏi vớ vẩn không ngừng
rồi. Hắn lấy từ trong túi ra tờ đơn li hôn ném cho anh ta. Còn mình thì
vẫn tao nhã đi về phía bàn làm việc, cởi áo khoác treo lên giá.
Cố Dược Thần mở tờ đơn kia ra xem, vừa nhìn thấy tiêu đề đã muốn té ngửa
rồi. Không thể tin nổi mà cầm tờ đơn đi đến gần Tô Vận hơn để hỏi hắn.
- Cậu đang đùa đúng không? Li hôn? Cậu và Trình Tố Vi li hôn? Haha! Chắc chắn không thể nào có chuyện này đâu nhỉ?
Biểu hiện này của anh ta cũng chẳng có gì là lạ nữa cả, Tô Vận đi lướt ngang qua mặt của anh ta và đi đến ngồi xuống sofa, không nhanh không chậm
nói.
- Cậu không nhìn nhầm đâu, tớ và Vi đã quyết định sẽ li hôn rồi. Tớ gọi cậu đến là để giải quyết các thủ tục còn lại.
Cố Dược Thần vẫn chưa thể tin được nên mới nhìn qua Hàn Tiềm giống như
đang ngầm hỏi cậu ta vậy, thấy cậu ta cũng gật đầu thì anh ta thật sự
chẳng còn cách nào mà nghi hoặc nữa. Nhưng lại chuyển sang bất mãn.
- Nhưng tại sao chứ? Không phải hai người rất yêu nhau sao? Cậu có biết
vì để cậu có thể kết hôn được với Trình Tố Vi mà tớ đã tốn rất nhiều tâm huyết không? Mới đó chưa được ba tháng cậu đã muốn li hôn? Tớ thật sự
chẳng hiểu nổi đấy!
Đối diện với những lời trách móc của anh ta
Tô Vận cũng chẳng có gì biện minh nữa cả. Hắn vẫn nhàn nhã rót cho mình
một tách trà và nhấp một ngụm đầu tiên.
- Tớ cũng chằng thể hiểu được mà. Nhưng đây là cách duy nhất, cũng là việc cuối cùng tớ có thể làm cho cô ấy…
Cố Dược Thần nghe hắn nói xong thì càng bực bội hơn, đang định nói tiếp
thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy vào, một giọng nói quen thuộc đang bức xúc
truyền đến.
- Bây giờ anh mới nghĩ đến việc này sao? Anh nên làm việc này từ lâu rồi mới phải.
Người vừa xông vào và buông lời trách móc kia chính là cô em gái của Tô Vận,
Tô Hạ Nhiên. Nhưng tại sao cô ấy lại đột nhiên đến đây và còn nói những
lời này chứ?
- Tiểu Nhiên, em nói vậy là sao chứ?
Cố Dược Thần không hiểu gì nên là người hỏi đầu tiên.
Tô Vận cũng không hiểu tại sao Tô Hạ Nhiên lại đến tận đây không báo trước một câu.
Sự xuất hiện bất ngờ của cô cũng khiến Hàn Tiềm khó xử và lo lắng.
Tô Hạ Nhiên lần lượt nhìn biểu cảm khác nhau của ba người, sau đó dừng lại khi đối diện với Tô Vận.
- Anh hai, anh biết Trình phu nhân là mẹ ruột của anh từ lâu rồi đúng
không? À không, anh biết Vi Vi là em gái anh từ lâu rồi đúng không?
Thì ra là vì chuyện này, nhưng sao cô ấy lại biết chứ? Dù sao thì cũng
chẳng phải vấn đề gì quan trọng nữa nên Tô Vận chỉ thờ ơ trả lời.
- Đúng vậy, anh biết bà ấy là mẹ anh lâu rồi.
Mấy câu đối thoại của hai anh em này làm cho Cố Dược Thần lại lần nữa ngẩn
người ra vì bất ngờ, anh ta há hốc mồm không thể tin được vào tai mình
nữa.
- Hai người đang nói gì vậy? Mẹ ruột của Vận là Trình phu
nhân? Lâm Nhược Tranh? Cái quái gì vậy? Nghĩa là Vận và Trình Tố Vi là
hai anh em? Đó là lí do hai người muốn li hôn?
Anh ta còn chưa kịp bất ngờ nữa thì hai anh em bọn họ lại tiếp tục tranh cãi.
- Vậy anh cũng biết Vi Vi là em gái anh đúng không? Anh biết rõ nhưng vẫn kết hôn với cô ấy?
Thấy Tô Vận có vẻ khó trả lời nên Hàn Tiềm đứng bên cạnh đành nói rõ mọi chuyện.
- Trình phu nhân đúng là mẹ ruột của Tô tiên sinh nhưng Tô tiên sinh và thiếu phu nhân không phải anh em ruột.
Tô Vận muốn ngăn cậu ta lại cũng muộn rồi, hắn chỉ đành bất lực đứng nhìn Tô Hạ Nhiên truy hỏi Hàn Tiềm.
- Anh nói vậy là sao? Mẹ ruột của anh ấy là mẹ của Vi Vi nhưng hai người họ lại không phải anh em? Như vậy nghĩa là sao?
Hàn Tiềm nhìn biểu cảm bất lực của Tô Vận rồi nhìn vẻ mặt đang sốt ruột của Tô Hạ Nhiên, lắc đầu chậm rãi nói.
- Vì thiếu phu nhân không phải con ruột của Trình gia!
Đúng là sự thật sốc đến tận óc mà, cả Tô Hạ Nhiên và Cố Dược Thần đều há hốc mồm vì kinh ngạc.
- Woa, đúng là đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà.
Cố Dược Thần vừa cảm thán vừa ngồi xuống xem lại tờ đơn li hôn một lần nữa.
- Không phải anh em ruột nhưng tại sao cậu vẫn muốn li hôn? Hay là…
Tô Hạ Nhiên từ nãy đến giờ đứng hình tại chỗ bây giờ mới bình tâm lại được để hỏi rõ hơn. ngôn tình hoàn
- Ý anh là Vi Vi vẫn chưa biết?
Tô Vận nặng nề gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, nói từng câu từng chữ trong sự bất lực mệt mỏi.
- Anh không thể nói với cô ấy, nếu cô ấy biết sự thật mình là trẻ mồ côi
thì sẽ như thế nào, anh cũng không dám tưởng tượng. Thà để cô ấy nghĩ
rằng anh là anh trai và sau đó sẽ quên anh thôi. Nhưng nỗi đau khi biết
mình là trẻ mồ côi sẽ đeo bám cô ấy suốt đời.
Tô Hạ Nhiên nhìn Cố Dược Thần rồi lại nhìn anh trai đang ngồi bóp bóp trán của mình, thái
độ của cô ấy so với lúc mới vào đây đã hoàn toàn khác, chính là cảm giác có lỗi nên giọng cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
- Anh hai, em xin lỗi vì đã không biết sự thật lại như vậy.
Đến lượt Cố Dược Thần thì vẫn cầm tờ đơn li hôn mà nghiền ngẫm.
- Vậy cậu nghĩ rằng nỗi đau này không lớn ư? Đừng nói những câu như cô ấy sẽ sớm quên thôi nữa, cậu không phải cô ấy sao cậu có thể hiểu được, có lẽ cả đời này cô ấy cũng không quên được. Ngay cả bản thân cậu cũng vậy mà, không phải cậu cũng đang chịu đựng rất khổ sở sao?
Anh ta dừng một chút để hít thở một hơi rồi nói tiếp.
- Trẻ mồ côi thì sao chứ? Dù là mẹ nuôi hay mẹ ruột thì Trình phu nhân
đối với Trình Tố Vi cũng khác gì mẹ ruột đâu chứ? Cậu nói thật đi, đây
chỉ là cái cớ cho sự hèn nhát của cậu thôi đúng không?
Tô Vận lắc đầu thở dài, trong mắt đang hiện rõ một sự mất mác đến tột cùng.
- Dù cô ấy không phải em gái tớ hay không thì việc cô ấy ở bên cạnh tớ
chỉ chịu đựng càng nhiều tổn thương và nguy hiểm hơn thôi. Tớ không thể
ích kỷ hơn nữa, nhiêu đó đã quá đủ rồi.
Thoáng chốc tất cả đều không còn nói gì nữa, cả phòng rơi vào trạng thái im lặng đến khó hiểu.
…………………………..
Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Tố Vi
mới gỡ bỏ chiếc mặt nạ kiên cường lúc còn trong phòng bệnh của Lâm Nhược Tranh, cô không để Trình Dân đưa về vì không còn đủ sức để gồng mình
nữa, bây giờ cô cần một chỗ để có thể hít thở, chỉ một chút nữa thôi là
cô có thể sẽ chết vì nén chặt cơn đau mất.
Từng bước đi của cô
đều nặng nề vầ gian nan, cô cũng không biết mình đã về nhà được bằng
cách nào. Đặt lưng xuống chiếc giường quen thuộc của mình cô mới dám bật khóc, chôn mặt vào trong chăn và òa khóc nức nở. Hai tay cô ôm chặt lấy ngực trái, bấu chặt đến đau đớn.
Cô vẫn đang cố gắng tự nhủ với
lòng mình rằng tất cả sẽ sớm qua đi thôi, cô có thể quên được hắn thôi,
cô có thể sống tốt khi rời xa hắn, cô nhất định sẽ làm được mà. Nếu cô
vẫn còn lưu luyến không thể từ bỏ thì cô đâu khác gì hắn, kẻ đê tiện yêu cả người cùng chung dòng máu của mình. Phải, cô không thể tiếp tục lún
sâu thêm vào sai lầm này nữa.
Nghĩ rồi, cô vội đưa tay lau đi
nước mắt và bắt đầu ngồi dậy sau khi khóc kiệt quệ cả thân xác, cô lồm
cồm bò dậy, lấy túi xách qua để tìm điện thoại. Lúc cô đang lục lọi thì
phát hiện tập album lúc sáng lấy từ phòng của Lâm Nhược Tranh vẫn còn
trong túi xách của mình, hóa ra là lúc cô vội vàng chạy đi tìm mẹ đã
nhét vào trong túi mà chưa kịp đưa lại cho bà.
Cô cẩn thận cầm
quyển album ra, lau sạch nước mắt lần nữa mới mở quyển album ra xem lại
từ đầu. Mỗi một trang là từng ngày cô lớn lên, tâm trạng cô cũng nhờ vậy mà tốt lên một chứt, ít ra cũng có thể mỉm cười khi nhìn vào gia đình
của mình.
Hình như có gì đó thì phải, những bức ảnh lúc cô còn
nhỏ đều ghi ngày sinh nhật của cô là ngày sinh nhật cô vẫn biết, nhưng
bên dưới góc của từng tấm hình lại có một ngày khác, đó là ngày gì chứ?
Con số này hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Suy nghĩ một lúc rốt
cuộc cô cũng nhớ ra, cô vội mở ngắn kéo ra, lấy một cuốn album khác ra
xác nhận lại.
Đúng rồi, tấm ảnh lúc cô mới một tuổi, chính xác
thì đó không phải ngày sinh nhật của cô nhưng mẹ cô lại ghi một dòng chữ rất nhỏ bên dưới “kỷ niệm một năm công chúa nhỏ đến bên mẹ”.
Như vậy rốt cuộc là sao chứ? Hai ngày khác nhau và trong đó có một ngày mới là sinh nhất cô, và ngày kia thì mẹ cô lại ghi là “kỷ niệm”? Nó có ý
nghĩa gì với cô chứ?
Trình Tố Vi có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, chẳng lẽ đây cũng là bí mật mà cha mẹ luôn giấu cô ư?