Chiến cuộc tại Quỷ Môn Quan không hề đơn giản, nhưng đôi khi kết quả của một trận chiến lại không nằm tại vị trí tiền phương với lực lượng mạnh
nhất của hai bên đối đầu. Tôn Thất Liệt dù không thể công đánh nổi Quỷ
Môn Quan do lo sợ thương vong lớn cho quân đội Thái Nguyên nhưng vị Đại
Tá lực lượng lục quân Thái Nguyên này không hề tỏ ra sốt sắng vì hắn
đang chờ đợi tin tức đến từ các mặt trận khác. Đồng thời Tôn Thất Liệt
còn nắm trong tay một lực lượng đặc biệt với sức chiến đấu cực kì khủng
bố, lực lượng này chính là lính đặc công Lục quân Thái Nguyên. Những
chiến binh ngàn chọn một này đang được bố trí một cách bí mật để thực
hiện một đòn đánh quyết định khi thời cơ thuận lợi cho phép.
Rạng sáng ngày 26 tháng 10. Ngoại vi thành Nam Ninh những người nông dân
trung hoa vốn dĩ dạy sớm để chuẩn bị cho một ngày công tác mới trên các
cánh đồng bỗng trở nên nhốn nháo vô cùng. Một đội quân “lạ lùng” đông
đảo như từ trong hư vô mà hiện ra trước mắt họ. Đội quân này không ai
khác chính là 5 ngàn quân Tráng tộc dưới sự chỉ huy của Ngô Á Chung thế
tử của Đinh Lăng Công quốc chỉ huy. Nhiệm vụ của hắn không phải đánh
chiếm Nam Ninh mà là phá hủy toàn bộ Nam Ninh từ thành trì, tuyến đường
vận chuyển của quân Quảng Đông, đồng thời chiếm cứ các cao điểm chiến
lược nhằm chia cắt chủ lực quân Quảng Đông đang trú đóng tại Ải Chi
Lăng.
Nhiệm vụ của Ngô Á Chung nói là phức tạp thì cũng có thể
coi là vậy, nhưng nếu nói nhiệm vụ trên là đơn giản thì cũng không sai.
Nói là phức tạp vì khối lượng công việc mà Ngô Á Chung phải hoàn thanh
trong thời gian ngắn là không ít, và đòi hỏi sự cơ động cao của đoàn
quân này. Bên cạnh đó nhánh quân Tráng tộc này rấy dễ nhận phải đả kích
trầm trọng từ gần một vạn quân đang có mặt tại bờ bắc sông KaLong. Lý do thì đơn giản, trên đường bộ thì nhánh quân gần 3 vạn người của quân Lý
Chấn tại Ải Chi Lăng đã bị quân Thái Nguyên quấn chân một cách hoàn
toàn. Thêm vào đó một nhánh quân 7 ngàn người do Ngô Lăng Vân và Trần
Cảm chỉ huy với mục đích đánh chặn quân Quảng Đông tại Chi Lăng, vậy ra
đối tượng duy nhất có thể uy hiếp 5 ngàn quân Ngô Á Chung chỉ huy chỉ có thể là nhánh quân đang đóng tại Phòng Thành cảng của người Hoa.
Nhưng nói đến nhiệm vụ của Ngô Á Chung đơn giản thì cũng không sai chút nào.
Vì xét trên một khía cạnh nào đó thì một đội quân được trang bị đến tận
răng và được huấn luyện chuyên nghiệp đế 4 tháng trời sau đó dùng cho
nhiệm vụ tấn công vào hậu phương của Lý Chấn. Nam Ninh đã được thám tử
Thái Nguyên điều tra kĩ càng với lực lượng phòng hộ không phải quân
chính quy. Thêm vào đó việc tấn công này của Ngô Á Chung là mang tính
chất bất ngờ. Vậy ra cho dù nghe khối lượng công việc có khó khăn và
nhiều nhưng thực tế độ khó của nhiệm vụ này không quá cao.
Sự
thật rất là buồn cười khi mà lúc này lực lượng mật thám mà người Việt
cài cắm vào Quảng Đông và Quảng Tây các khu vực thuộc quyền quản hạt của Lý Chấn lại phần lớn là xuất thân người Hoa. Thật ra nhóm mật thám Thái Nguyên gốc Hoa này phần lớn là xuất thân từ tổ chức hắc bang HongKong
do Lý Tuân làm thủ lãnh. Lúc này đây với 5 năm phát triển cộng thêm việc bắn tiền không ngưng nghỉ cộng thêm là thế lực xã hội đen buôn bán
heroin lẻ số một tại HongKong thì hắc bang do Lý Tuân khống chế đã có
tầm ảnh hưởng lớn nhất HongKong thế giới ngầm lúc này. Nói một cách khác tại HongKong “ban ngày” là của người Anh nhưng “ban đêm” lại thuộc về
người Việt. Chính vì lý do này mà Lý Tuân chẳng hề thiếu nhân thủ mật vụ người gốc Hoa để thâm nhập vào vùng Lưỡng Quảng. Nam Trực Lệ, hay cả
Thượng Hải, Nam Kinh, Bắc Kinh cũng không thiếu bóng dáng của mật vụ
HongKong.
Tất nhiên các chân rết của Hắc Bang HongKong không
biết họ đang phục vụ cho Thái Nguyên, đây là chuyện tuyệt mật mà chỉ có
những mật vụ gốc Việt mới có quyền lợi được tham gia vào đó. Vậy ra con
bài tổ chức mật vụ HongKong mà Diêu thiếu sớm đã tính toán và cài cắm
lúc này mới tỏ rõ được chức năng khủng bố của mình. Có lẽ trong quân sự, kinh tế hay giáo dục, chính trị thì Diêu thiếu vẫn là gà non vừa học
vừa làm vừa tận dụng một chút ưu thế của người xuyên việt nên hắn có đạt được thành tựu nhưng vẫn phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt và đôi lúc cũng
mắc phải sai lầm mà đi đường vòng. Nhưng quả thật trong việc bố trí,
phát triển hệ thống mật vụ theo chiều sâu, thì Diêu thiếu không hề hàm
hồ. Những tư duy về mật vụ hải ngoại chưa mấy phát triển lúc này, nhưng
Diêu thiếu dường như đẫ đi trước thời đại khá xa trong công việc trên.
Lại nói về đội quân 5 ngàn người của Ngô Á Chung là lặn lội theo đường nhỏ
từ Bách Sách tiến về Nam Ninh. Thật ra Bách Sách, Sùng Tả, Nam Ninh là
ba huyện tiếp giáp nhau của Quảng Tây. Trong lúc Lý Chấn tiến quân “thần tốc”từ Quảng Đông vào Quảng Tây để thực hiện tấn công chớp nhoáng Móng
Cái cũng như Lạng Sơn của Đại Nam thì hắn cũng chú ý rất nhiều việc ổn
định hậu phương. Nói gì thì nói Lý Chấn dù sao cũng là một kẻ xuyên việt không tầm thường chút nào cả. Bằng chứng là trong thời gian tiến vào
Quảng Tây thì Lý Chấn nhanh chóng thu phục được quân Hoàng Kỳ và Bạch
Kỳ, cộng them hắn đã khuất phục được quân Thanh thuộc triều đình tại
Quảng Tây. Nói một cách chính xác thì Lý Chấn khống chế được 9 phần
Quảng Tây lúc này rồi. Chính vì lý do này mà hắn ta mới có thể yên tâm
về “hậu phương” mà cắm đầu cắm cổ đánh Đại Nam.
Nhưng Lý Chấn
lại mắc một sai lầm quá nghiêm trọng vì đã đánh giá thấp một phần mười
cò lại của Quảng Tây. Hay nói cách khác là hắn đánh giá quá thấp quân
Hắc Kỳ còn lại ở Bách Sách, hay cụ thể hơn một chút đó là Thái Nguyên
cùng Bách sách vì bí mật ém quân cờ lam kỳ chiêu mà dấu diếm quá khổ
rồi. Việc Thái Nguyen Bách Sách lén lút qua lại, lén lút luyện binh đều
được bảo mật một cách tuyệt đối. Tất nhiên không có việc gì trên đời là
tuyệt đối cả nhưng hệ thống thám báo của Lý Chấn không mạnh và cũng coi
thường Hắc Kỳ quân của cha con Ngô Lăng Vân nên mới có được cố sự như
lúc này.
Mất trạm gác dựng trên đường lộ từ Bách Sách dẫn đến
Nam Ninh của quân Thanh triều dựng lên chưa kịp ho một tiếng thì đã bị
lực lượng “ đặc công” chim non của dân tộc Tráng xử lý gọn gành. Ngô Á
Chung thậm chí tự tin đến độ không dẫn quân theo lộ nhỏ để đảm bảo bí
mật. Hắn ung dung dẫn quân đi dọc theo quan lộ từ Bách Sách dẫn đến Nam
Ninh đó. Có cái đi phía trước của trung quân đông đảo là lực lượng đặc
công của Đinh Lăng Quốc đã được đào tạo hơn bốn tháng bởi những siêu đặc công Thái Nguyên. Và lúc này lực lượng đặc công này đang ôn bài mà thảm sát các trạm gác của quân Thanh một cách không thương tiếc. Nói chung
chất lượng quân triều đình Đại Thanh còn không bằng quân Thái Bình Thiên Quốc, mà quân Thái Bình Thiên quốc lại chẳng bằng một góc của đôi quân
tinh nhuệ của Lý Chấn. mà trong những lần va chạm trực tiếp tại Ải Chi
Lăng thì với một so sánh chủ quan thì chất lượng quân Quảng Đông chắc
cũng chỉ ngang ngửa cùng lính Đại Nam Huế Triều mà thôi. Nếu đem ra so
sánh cùng Thái Nguyên quân thì vẫn còn có khoảng cách nhất định.
Các trạm gác bị xử lý triệt để, nhanh chóng, gọn gàng thành thử ra Ngô Á
Chung dẫn 5 ngàn quân tiến sát đến Phủ Nam Ninh mà quân thủ thành vẫn
chưa phát hiện ra. Chỉ có các nông dân tỉnh dậy sớm là có thể trông thấy đội quân khủng bố như quỷ quân âm u tiến ra từ địa ngục này. Đinh Lăng
quốc quân trang hiện đại với màu xám nhạt. Đầu đội mũ sắt, chân đi dép
cao su. Ai đấy đều đeo balo gọn gàng súng gác vai lưỡi lê sáng loáng. Họ mặc dù hành quân có đôi chút mệt mỏi nhưng đội hình hoàn toàn chỉnh tề
nghiêm trang. Điều đáng chú ý nhất về đội quân Tráng tộc này nếu đem so
sánh cùng những đội quân Tráng tộc khác đó là quân kỷ nghiêm túc vô
cùng. Mặc dù đi qua các làng, trấn tại Nam Ninh có đầy dãy nhà cửa của
người Hán nhưng đội quân này không hề có hành động nhốn nháo cướp bóc
hay hãm hiếp giết người gì đó. Binh sĩ Đinh Lăng quốc đã được rèn luyện
rất quy củ trong vài tháng vừa qua. Họ vẫn chưa quên đi những bài học
trả giá bằng đòn roi thấu xương tróc thịt ấy. Tất cả 5 ngàn người âm u
lầm lũi tiến lên theo một mục tiêu duy nhất. Tàn phá Thành Nam Ninh.
Trong lúc lục quân hai bên đang nhốn nháo tại Quảng Tây, Lạng Sơn, Móng Cái
thì ngày 24 cũng diễn ra một sự việc kinh hoàng khác tại Quảng Châu.
Không có báo trước, không có tuyên chiến liên quân 5 phe với lực lượng
hải quân hùng mạnh nổ súng tấn công Cảng Quảng Châu. Tất nhiên họ tấn
công là tấn công vào khu vực quân cảng của người Hoa. Những phần cảng
thuộc người Pháp, Anh tất nhiên sẽ nằm ngoài vùng tấn công lúc này. Cuộc tấn công chớp nhoáng mang tính hủy diệt đối với hạm đội quá non trẻ và
bạc nhược này của Liên Quân nhằm vào Đại Thanh khiến người Anh cũng
choáng váng vô cùng. Phải nói là người Anh với tư thế bá chủ đại dương
lúc này nên họ hơi quá khinh thường các lực lượng khác trong khu vực.
Người Anh luôn nghĩ rằng nếu muốn tổ chức tấn công Đại Thanh khổng lồ
thì các quốc gia còn lại chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người Anh. Và
họ tự tin rằng nếu có một cuộc xẻ thịt Đại Thanh thì chắc chắn các quốc
gia còn lại phải mời Anh tham gia với tư các anh cả.
Nhưng lần
này người Anh đã sai hoàn toàn rồi, không ngờ người Pháp dấu biến người
Anh về một liên minh quân sự tạm thời đánh chiếm Quảng Châu. Mà vị trí
anh cả trong liên minh tạm thời này không ngờ lại có chút hơi hớm
nghiêng về Hế triều. Đức, Mỹ dù tham gia nhiệt tình nhưng họ không có
nhiều lực lượng đầu tư vào. Thái Nguyên thì Trần Quang Cán có ý đồ khác
nên không hề có tư tưởng tranh chấp vị trí anh cả trong khối liên minh
tạm thời. Thành thử ra khối liên minh này gần như là hệ nhị nguyên gồm
Huế và Pháp. Pháp mạnh hơn về hải quân nhưng Huế lại cực đông đảo và
hùng mạnh về lục quân. Mà theo kế hoạch của liên minh thì quyết định
thắng lợi của chiến dịch cuối cùng là lục chiến nên phần nào đó Huế
Triều Đại Nam có phần lấn lướt Pháp quốc.
Chỉ trong một buổi
sáng thì số lượng khổng lồ chiến hạm với 1 thiết giáp hạm của Pháp, 27
Tuần Dương Hạm và đến hơn 50 Khu Trục Hạm các loại của liên quân đã tràn ngập bờ biển Quảng Châu. Số lượng này khủng bố đến nỗi hải quân Anh
quốc cũng không dám ho một tiếng. Họ chỉ sợ một hành động hiểu nhầm nào
đấy sẽ gây nên hiểu lầm mang tính hủy diệt. Vẫn biết Anh quốc là bá chủ
đại dương, nhưng lúc này tình hình rất nhạy cảm, đôi lúc những cái đầu
nóng mất bình tĩnh sẽ gây nên những thảm họa khôn lường. Chờ mẫu quốc
Anh can thiệp thì lúc đó hạm đội Anh ở Quảng Châu cũng mồ xanh cỏ rồi
còn đâu. Chính vì thế chỉ huy quân hạm đội Anh đóng tại Quảng Châu ra
lệnh án binh bất động, chờ xem tình hình diễn biến cụ thể mới đưa ra đối sách. Đồng thời họ cho sứ giả gặp gỡ các phe thuộc liên quân để tìm
hiểu tình hình cụ thể.
Liên quân lỏng lẻo nhưng số lượng chiến
hạm quá khổng lồ. Chẳng theo chương pháp gì mạnh ai nấy đánh nhưng cũng
chẳng tốn bao lâu chỉ mất 3 tiếng đồng hồ họ cũng nhấn chìm toàn bộ hạm
đội nhãi nhép của Lý Chấn tại Quảng Châu Cảng. Bộ binh 5 phe lần lượt đổ bộ lên bờ chiếm đóng các vị chí chiến lược trên lục địa vùng cảnh biển. Quân Quảng Đông quá bất ngờ mà thất thủ nhanh chóng, đòn tấn công của
liên quân quả thực quá sức kịch liệt và mạnh mẽ khiến cho Quân Quảng
Đông chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bến cảng chìm trong biển lửa mà thôi.
Tât nhiên tấn công cảng Quảng Châu chỉ là một phần mà thôi. Sau khi đổ bộ
lục quân lên bờ biển Quảng Châu thì các chiến hạm của liên quân không
ngưng nghỉ mà tiếp tục men theo bờ biên tấn công các quân cảng loại nhỏ
khác như Cảng Ngọc Lâm, Cảng Bắc Hải, Cảng Ngô Châu. Nhưng có một hạm
đội không hề làm theo dự tính mà chúng tách đoàn ngược theo biển Bắc Hải mà lao lên phía Bắc, đây chính là hạm Đội Thái Nguyên, và đây cũng
chính là cái mưu kế nham hiểm của vị Cán Vương Gia của chúng ta.