Diêu thiếu cười ha ha mà ôm lấy Gia Hân giơ lên làm chiếc mũ lưỡi trai của cô bé lệch cả ra.
- Đại tiểu thư Trần gia của tôi ơi. Muội có biết 5 ngàn thanh súng, 100
thanh đại bác là nhiều tiền như thế nào không, ca ca của muội nghèo lắm, hay là viết thư co phụ thân nhờ hắn đi.
Gia Hân chú cái môi nhỏ thành cong veo như chú vụt con mà hậm hục sửa lại mũ lưỡi trai trên đầu.
- Ca ca xấu, phụ thân nghèo hơn ca nhiều, ai cũng biết cả. Người ta là
đại tá đó, lệch hết cả mũ rồi. Binh sĩ của muội nhìn thấy thì cười chết
thôi.
Đúng thật là Diêu thiếu làm bừa mà phong cho Gia Hân chức
đại tá cho vui. Để nàng đùa ở Phú Bình đến sung sướng, tất nhiên Tú Ninh hàm đại tá có vẻ là làm thật một chút. Nhưng cô bé Gia Hân này rất có
thái độ tự giác làm chủ soái mà bảo vệ quyền lợi của thuộc hạ, cả ngày
chạy đến bên ca ca vòi này nọ. Đầu tiên là ăn ngon hơn cần thịt nhiều
hơn, tiếp theo là cần thêm tiền để xây khu tắm dửa v,v…. hôm nay đến đây đòi vũ khí là biết rồi đấy.
- Thật ra cấp vũ khí cho nữ doanh
thì ca cùng nghĩ qua rồi. Nhưng súng ống rất nguy hiểm, mất mạng như
chơi nên nữ doanh cần luyện tập một thời gian nữa. Thêm vào đó súng
trường quá nặng, nữ doanh dùng không được. Để nhà máy sản xuất súng được lắp đặt thì ca sẽ chế mẫu súng nhỏ hơn cho nữ binh doanh.
Diêu
thiếu trả lời rất nghiêm túc vấn đề này để muội muội có thể hiểu được.
Nhưng lúc này Tú Ninh bước đến nhẹ nhàng cởi áo khoác cho Diêu thiếu để
treo lên giá.
- Thật ra Hân nhi là nói đùa thôi, anh đừng bận
tâm. Nhưng theo em nghĩ nên cấp cho nữ doanh một ít súng. Em đã tập hợp
một số nữ binh có sức khỏe tầm 200 người cho luyện tập nghiêm túc. Họ có thể dùng được súng trường. Nữ doanh cũng cần lực lượng võ trang để bảo
vệ bản thân tránh đạo trích….
Diêu thiếu gật đầu nghĩ cũng phải,
cả một doanh nữ binh không có một thanh súng lại phải nhờ nam doanh cử
người canh gác. Đó cũng không phải cách lâu dài.
- Được rồi anh sẽ cấp cho nữ doanh 500 thanh súng, nhưng cần hết sức cẩn thận luyện tập tránh tai nạn.
Nói rồi Diêu thiếu ôm lấy Tú Ninh mà chụt một cái lên má khiến cô đỏ bừng
mặt xấu hổ, nơi này còn có Gia Hân đang trợn to mắt nhìn đó.
- Ca ca xấu, không thương ta.
- Ha ha ha… lại đây nào, ca ca thương muội một cái.
Nói rồi Diêu thiếu ha ha quyết đuổi bằng được Gia Hân đang trốn tránh để ký vào má một cái.
Vui đùa cũng đã xong, Gia Hân nhảy chân sáo trong đôi giày da cao cổ mới
toanh đóng theo kích cỡ của nàng chạy về quân doanh dưới sự tiền hô hậu
ủng của “thân binh” nữ doanh. Chuyến đi này họ thắng lợi trở về với 500
thanh súng. Đây là thắng lợi của đại soái Gia Hân nên các nữ binh oanh
anh yên yến tung hô không ngừng. Ồn ào đi qua thì Diêu thiếu cũng vuốt
mồ hôi trán mà ngồi xuống bàn làm việc.
Tú Ninh rất chu đáo đứng sau kẽ xoa vai cho hắn. Tú Ninh chỉ là phó soái nữ doanh mà thôi, nhưng nàng không quan tâm vấn đề này. Nàng biết Diêu thiếu vì tận hứng muôi
muội Gia Hân mà làm vậy nên không ai lại dở hơi mà ghen tị. Công việc nữ doanh thật chất vẫn là một tay nàng mà thôi. Nhưng phần lớn thời gian
nếu Diêu thiếu trở lại quân doanh thì nàng sẽ ở bên cạnh hắn mà hầu hạ.
- Em vất vả rồi, thấy chưa, đã nói là đi xa kiếm tấm chồng tốt mà yên yên ổn ổn. Giờ thì hay rồi, đâm đầu vào con nhà binh, cả ngày bán mặt nơi
chiến trường…
Diêu thiếu vừa đọc thông báo vừa vui vẻ mà đùa Tú
Ninh. Tất nhiên đáp lại là một vái véo sườn kín đáo mà thân vệ sẽ nhìn
không ra.
- Anh đừng mong kiếm cớ đuổi em ra khỏi nhà.
- Ha ha công phu ám sát của phu nhân ngày càng tiến bộ.
Câu này là thật, Tú Ninh có công phu trong người không phải giả, là công
phu ám sát. Nàng đặc biệt giỏi về môn này. Nói thật vì không có xung đột lợi ích nên Diêu thiếu mới dám thu nhận một nữ sát thủ như Tú Ninh sống bên cạnh mình. Nếu chỉ là có một chút lăn tăn thì bố Diêu thiếu cũng
không dám mạo hiểm như vậy.
- Cho anh biết lợi hại – Tú Ninh chu cái môi xinh mà nguýt – Sáng này không phải tấn công Tây Phú đại đồn
sao? Sao anh lại về hậu phương vậy.
- Ồi dào, cầm đại bác, súng
trường đi đánh nhau với nông dân càm cào, cầm gậy gỗ. Đến như vậy còn
bắt anh chỉ hủy thì đám sĩ quan kia đem đi xử bắn hết cả lượt.
Diêu thiếu không đầu không đuôi mà nói, quả thật nếu như đánh trận chênh
lệch đến vậy mà không thắng được thì đáng đem đi sử bắn. Nhưng cái chính là Diêu thiếu muốn để bộ hạ tự suy nghĩ cách nào để lợi dụng thế mạnh
một cách tốt nhất, bỏ ra cái giá nhỏ nhất để có được lơi ích cao nhất.
Quả thật Diêu thiếu nói không có sai. Hắn về doanh chưa đầy một tiếng đồng
hồ, véo mông Tú Ninh mới có hai ba cái thì thám báo tiền phương đã báo
về. Tây Phú đại đồn bị công phá, quân phỉ chạy tán loạn, địa chủ binh
đang đuôi theo.
Đại đồn Chí hòa với bốn vạn quân thủ được 6 ngàn quân Pháp trong hai ngày. Đại đồn Tây Phú với mười lăm ngàn người thủ
được tám ngàn quân Thái Nguyên trong một tiếng đồng hồ tính từ lúc bắt
đầu khai hỏa. Đây cũng là lý do mà Diêu thiếu không muốn Hoàng Diệu cố
thủ khi đánh nhau cung người Pháp. Nói đùa á, nếu Hoàng Diệu cố thủ thì
khác gì lúc này quân Lê Duy Phụng, sẽ bị vùi dập túi bụi. Bị đánh cho
đến văng răng rụng lợi mà không thể nào gây được mộ chút tổn thương nào
cho đối phương. Đúng là “đừng hỏi em vì sao” lại bị te tua như vậy.
Mà nghĩ đến đây Diêu thiếu hơi cười thầm mà nhâm nhi câu hát “ đừng hỏi em vì sao” của Mỹ Tâm. Thật ra từ lúc đến thế giới này Diêu thiếu đúng là
chưa lúc nài được thư giãn một chút nào, hắn luôn sống trong vật lột
chiến đấu, không thì cũng là cố gắng tranh thủ phát triển Vạn Ninh. Chỉ
có đến lúc này Diêu thiếu mới có thể thảnh thơi một chút đơn giản sự
giao lưu cùng người Phổ đã mở cho Diêu thiếu một tương lai tương sáng,
Nó là một định hướng dõ ràng cho đồng minh tương lai của người Việt. Nên nhớ lúc này người Đức chưa bị đầu độc bởi tư tưởng đại dân tộc hay dân
tộc thượng đẳng gì đó thời phát xít. Chính vì lý do đó người Đức và
người Việt có thể thành bằng hữu, đối tác chiến lược thực sự. Thêm vào
đó lần đầu tư tập trung vào Phổ quốc sẽ giúp cho Diêu thiếu có một hạng
mục đầu tư công nghệ đồng bộ và hiệu quả. Hắn không cần phải nhờ Robert
chạy khắp Châu Âu lạy lục hết ông này bè nọ để mua công nghệ rác nữa.
Kể từ đó thì Robert hoàn toàn có thể rảnh chân rảnh tay đi lo những công
việc quan trọng khác cần được ưu tiên. Đơn giản như đi Brasil mua cao
su, đi Chile mua diêm tiêu, về Mỹ nhập công nghệ điện tín v.v…..
Đương cử lần này Diêu thiếu muốn nhập Pháo lớn, dây truyền xi măng và công
nghệ chế tạo thép cơ sở của Krupp thì hắn đã hoàn toàn không cần phải
lặn lội đi Châu Âu nữa rồi. Chỉ cần ba tháng nữa là quân đội tăng viện
của Phổ sẽ cõng chúng tới Vạn Ninh. Thêm vào đó Diêu thiếu cũng tin thế
nào thương nhân Đức cũng mò theo đội quân viễn chinh này của Phổ, vậy
thì tất cả trở nên dễ nói chuyện rồi.
Nghĩ những chuyện vui vẻ
đến nhập thần mà Diêu thiếu không biết Tú Ninh đang nhập thần mà nghe
theo giai điệu quá sức hiện đại của “Đừng hỏi em tại sao”. Hóa ra Diêu
thiếu là vẫn đang lẩm nhẩm hát, rồi hăng say đến thành tiếng rồi đấy.
Nói thật, kiếp trước Diêu thiếu phải nhập quá nhiều vai trong cuộc sống
và đôi khi thời gian sinh hoạt đa số ở ngoại quốc để công tác. Đáng lẽ
ra hắn phải có gu âm nhạc Mỹ, Anh gì đó. Nhưng quái lạ là hắn nghe các
thể loại đó và cũng thành thạo cũng như am hiểu. Nhưng quái lạ là hắn
lại thích mê Mỹ Tâm mới lạ, vậy nên ca khúc hắn trong vô thức bật lên
lại là của “chị Mỹ Tâm” thần tượng của hắn đây.
Còn nói về Tú
Ninh thì lẳng lặng phía sau nghe đến nhập tâm, lời ca dễ hiểu giai điệu
cuốn hut và rất xa lạ. Có một điều đó là năng khiếu cầm đạo cũng như ca
hát của Tú Ninh thuộc hàng thượng đẳng, nàng nghe qua đã có thể nhẩm hát theo Diêu thiếu được rồi.
Diêu thiếu định thần trở lại sau chút thất thần thì bỗng nghe thấy hòa cùng tiếng lẩm nhẩm hát của hắn là một giọng nữ hay tuyệt vời, có lẽ chỉ cần đào tạo bào bản một chút thì Diva Mỹ Tâm lại tái xuất ở thời này rồi. Diêu thiếu bỗng nhiên quay lại
khiến Tú Ninh giật mình luống cuống.
- Em.. em bắt chước theo anh hát… ca khúc hay quá, mà lạ nữa. Là anh sáng tác sao?
- À không, là một nữ tỉ tỉ hát cho anh nghe nhưng mà người ấy đi xa rồi
gặp không được. Em thích thì anh day em ca. Thi thoảng ca cho anh nghe,
anh thích nghe những bài hát kiểu này….
Nói đến đây bỗng Diêu
thiếu giật mình, hắn quên đi mất một chuyện quan trọng nhất, đó chính là món ăn tinh thần của cả quân nhân lẫn bá tánh. Thời này các món ăn tinh thần văn nghệ quá sức hiếm hoi. Phần lớn là hát ả đào này nọ, liên quan toàn là nhà giàu an chơi. Bà con bách tính cũng có văn nghệ dân gian
nhưng không quá thành hệ thống. Diêu thiếu quyết định khi nào ổn định có thời gian thì học viện âm nhạc nghệ thuật sẽ được hắn mở đấy. Ít nhất
là du nhập một số thứ mới mà hắn mang đến từ hiện đại, quan trọng hơn là lưu trữ bảo tồn bản sắc văn hóa người Việt tránh để mai một. Nhưng việc trước mắt quan trọng nhất là thành lập đoàn văn công, chuyên hát nhạc
Tiền Chiến để biểu diễn phục vụ quân nhân.
Nhạc đỏ thì Diêu
thiếu thuộc cả đống, quan trọng là Tiến quân ca sẽ thành quân ca của
quân Thái Nguyên và Vạn Ninh. Nói đùa sức mạnh cổ võ của âm nhạc không
kém đâu, đôi khi chúng lại thành linh hồn của một đội quân mà nâng cao
tinh thần chiến đấu. Quyết định như vậy nên Diêu thiếu bàn bạc ngay cùng Tú Ninh. Tất nhiên hắn nhận được sự đồng thuận cao của Phó soái nữ binh doanh này. Nói về ca nhạc thì Tú Ninh không hề lạ, nên nhớ nàng còn là
“Tú bà” Thiên Hương Lâu ấy. Nhưng Diêu thiếu yêu cầu là ca nhạc của đoàn văn công phải mang tính hùng hồn, không lả lơi, không ủy mị. Các cô nữ
văn công phải là quân phạu sĩ quan biểu diễn v,v….
Tú Ninh ghi
chép lại tất cả những hạng mục cần chú ý để nhanh nhất thành lập tổ chức nên một đội văn công có chức năng tuyên chuyền tư tưởng cho các quân
sĩ. Vậy là trong vô tình Diêu thiếu lại nghĩ ra một công việc mới hoàn
toàn rất phù hợp với nữ binh doanh.