Chính giữa chiếc giường rộng mở, người đàn ông dựa ở trên đầu giường, rũ đôi mắt, trên khuôn mặt là hình dáng tựa như điêu khắc, lạnh lùng mà cứng rắn. Anh chỉ thảnh thơi mà
dựa vàp chỗ đó nhưng toàn thân lại tản ra vẻ cuồng dã không kềm chế
được, khí thế lỗi lạc xuất chúng, giống như một con báo đen đang "vận
sức chờ phát động", lực lượng ẩn núp không gì sánh kịp. Chỉ có mộy điều
đối lập mãnh liệt chính là trong lòng ngực anh có ôm một cô gái xinh
đẹp. Khuôn mặt tinh xảo không hề có tì vết, quyến rũ yêu mị, kiều mỹ nhu nhược. Cô được dung hợp giữa vẻ ngây thơ của một cô gái cùng với vẻ
thành thục diêm dúa của một người phụ nữ. Hai hơi thở một cương một nhu
giao triền với nhau.
"Ưm." Lông mi như cánh bướm bất an mà hơi
hơi rung động, mày đẹp nhíu chặt. Chỉ một động tác nhỏ đó thôi nhưng lại khiến người đàn ông đột nhiên mở mắt để lộ ra kia đôi mắt đen sắc bén
kia. Khi tầm mắt dừng ở trên người cô gái thì trong sóng mắt để lộ ra
nồng đậm tình yêu. Chỉ là, khóe mắt nhắm chặt của cô gái vẫn không ngừng trào nước mắt ra, đuôi lông mày mang chút sợ hãi, đôi tay kháng cự mà
đẩy đẩy cánh tay của người đàn ông. "Tránh ra... Huhu..."
"Nghiên Nhi, mau tỉnh lại! Anh là A Diệp." Cung kỳ Diệp vội vàng đánh thức cô
gái đang hôn mê, đôi con ngươi đen nhánh giống như mực để lộ ra vẻ lo
lắng, bàn tay vuốt vuốt phần lưng của cô gái để an ủi cảm xúc kích động
của cô.
Mạc Nghiên mờ mịt nhìn người đàn ông, bàn tay thử vuốt
đường cong cương nghị trên gương mặt anh. Đột nhiên, cô nhăn mi lại rồi
há mồm hung hăng cắn ở trên xương quai xanh của Cung Kỳ Diệp, thẳng đến
khi môi răng nếm được vị máu tươi thì cô mới chịu buông ra, đôi mắt mê
mang lại lần nữa ngân ngấn nước mắt. Mạc Nghiên co ro thân mình lại thêm xong vùi vào sâu trong lòng ngực anh.
Cung Kỳ Diệp đau lòng mà
ôm chặt cô hơn, phần cằm cọ xát mái tóc cô, giọng điệu trầm thấp nhu
tình. "Không có việc gì... Bọn anh đều ở đây!" Cảm giác thấy thân thể
mềm mại trong lòng ngực hơi hơi cứng còng, anh lại chậm rãi nói: "4
người kia đang trừng phạt kẻ đứng đằng sau chuyện này. Bọn anh sẽ không
bỏ qua cho bất kỳ một người nào làm tổn thương đến em."
"Em...
Em... Thân mình của em..." Mạc Nghiên ngơ ngốc nhìn dấu vết mờ ám trên
da thịt, cuống họng hơi hơi nghẹn, đôi mắt sợ hãi bất lực.
Cái
trán chạm cái trán, mắt đen vọng vào trong đôi mắt bất lực của cô, trong nhu tình mang theo kiên nghị, cho cô chỗ dựa hoàn toàn vững chắc. "Là
dấu vết do bọn anh tạo ra, chỉ có 5 người bọn anh chứ không có một người nào khác."
Trong mắt hiện lên một tia thoải mái, Mạc Nghiên cọ
xát cần cổ của anh. Quanh xoang mũi tràn đầy hơi thở nam tính của anh,
cảm xúc kích động của cô cũng chậm rãi bình phục, ngón tay thon dài khảy nút áo của anh. Bất chợt, cô ngẩng đầu vọng vào đôi mắt anh. Cô dùng
đôi tay ôm lấy cổ anh, môi đỏ dán lên môi mỏng của anh rồi cọ xát, sau
đó nhẹ nhàng nói: "Muốn em!" Phấn lưỡi liếm liếm khóe miệng đường cong
hoàn hảo của anh.
Nhiệt độ nóng bỏng trên môi làm Cung Kỳ Diệp
nguy hiểm mà nheo lại mắt đen, mi mắt rũ vọng vào đôi mắt cô, đuôi lông
mày ngay lập tức tràn đầy cưng chiều. Môi anh nhu nhu mà đụng chạm, cọ
xát với môi cô. Trong nụ hôn tinh tế mang theo sự ôn nhu say lòng người, anh yêu thương mà nhẹ nhàng trấn an cô, theo đầu lưỡi triền miên đan
chéo thành ngọn lửa tình dục nóng bỏng, động tác khiêu khích khi nhẹ khi nặng, bàn tay cực nóng chậm rãi đốt cháy ngọn lửa tình dục trong cô.
"Hừ, lại thêm nhiều một chút! Đến yêu em đi..." Dục vọng mới len lỏi trong
thân mình khiến cô hơi hơi phát run, Mạc Nghiên mở to hai tròng mắt rồi
hung hăng mà cắn ở trên cánh môi của Cung Kỳ Diệp, sau đó nhẹ liếm mút,
khiêu khích dục niệm của anh. Cô gặm cắn giống như là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa dục vọng, thiêu cháy tình cảm mãnh liệt càng thêm cuồng
bạo, môi răng liều chết triền miên, hóa thành ngọn lửa dữ dội hủy thiên
diệt địa.
Trong phòng vô hạn cảnh xuân kiều diễm, tiếng rên rỉ
kiều mị cùng với một tiếng gầm nhẹ nặng nề, mái tóc dài như thác nước
xõa ở trên lưng, từng đợt vui sướng hiện trên mặt mày, không biết là ai
mất hồn trước mà chìm vào trong trận làm tình điên cuồng.