"Linh Nhi! Các người buông tôi
ra ⋯" Long Ngạo Thiên phẫn nộ mà phản kháng nhìn về phía căn phòng nhưng lại chỉ có thể trơ mắt cách căn phòng đó càng ngày càng xa, thẳng đến ở trên cổ có một trận đau đớn thì liền bất tỉnh nhân sự.
Diệp Linh hoảng sợ nhìn Diệp Hàn Ngự, vừa định chạy ra khỏi cửa thì liền bị bảo an bắt giữ. "Các người muốn làm cái gì?"
"Đừng nói là cô cho rằng sau khi làm những chuyện đó thì có thể an toàn rời
khỏi đây?" Mộc Trạch Uyên cười lạnh rồi chậm rãi đi về phía Ám đường.
Mới vừa vào Ám đường, nồng đậm mùi rỉ sắt xông vào mũi, cảnh tượng như
luyện ngục làm Diệp Linh lên tiếng thét chói tai. Xích sắt xuyên qua
xương tỳ bà của 5 tên đàn ông, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng vết thương rồi nhỏ giọt ở trên sàn nhà, mà trong số đó có một người mà cô
ta quen thuộc.
"Linh ⋯ Linh Nhi ⋯ Buông cô ấy ra ⋯ Buông tha cho cô ấy đi ⋯ Cầu xin anh ⋯ Đều là do tôi làm... Là tôi ⋯ Ngô ⋯ Ọe ⋯"
"Các người ngàn vạn không nên động vào người phụ nữ của chúng tôi." Đáy mắt
của Tư Đồ Dịch hiện lên tàn khốc. "Nếu các người không có ánh mắt như
vậy thì ⋯ đào đi!"
"A a! ⋯ Đôi mắt của tôi ⋯ a ⋯"
"Giết
người... Buông tôi ra... A a... Để tôi đi... Để tôi đi..." Diệp Linh
điên cuồng mà thét chói tai, thân mình không ngừng run rẩy, muốn dùng
điều này để phát tiết sự sợ hãi bất an ở sâu trong nội tâm.
Phương Thiến Tâm cố nén giọng nói run rẩy: "... Chẳng phải Luật sư Mộc nên đưa tôi đến Cục Công An sao?"
Mắt xanh hiện lên một tia ánh sáng sắc bén cùng trào phúng: "Cục Công An? Xem ra là cô có chút hiểu lầm... Còn nhớ rõ H1BS sao?"
"Anh... Các người... Không... Tôi sai rồi... Buông tha tôi đi... Ngô... Ân a... Nóng... Cho tôi... Cho tôi... Thật ngứa... Thao chết tôi..."
Phương Thiến Tâm nỗ lực mà giãy giụa, nhưng người trước mắt này lại không lưu
tình chút nào mà chích ống tiêm đỏ tươi trong suốt vào trong thân thể
của cô ta. Cảm giác cực nóng lan tràn từ chỗ bụng nhỏ đến toàn thân.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng quyến rũ, cái lưỡi không ngừng thè ra liếm mút cánh môi khô nóng. Phương Thiến Tâm phủ phục dưới đất rồi bò về phía Mộc
Trạch Uyên. Khi tay nhỏ vừa muốn đụng tới ống quần của anh thì anh lại
chán ghét lui về phía sau. "Dơ, nếu thèm khát như vậy..."
Bảo an
kéo Phương Thiến Tâm tới một gian nhà tù ở trong góc. Chỉ mới vừa đóng
cửa lại thì có một đám đàn ông đầu tóc rối bù điên cuồng phác lên trên.
"Người đẹp... Tôi đã lâu chưa chạm vào phụ nữ..."
"Cho tôi..."
Diệp Linh hoảng sợ mà nhìn đám đàn ông ghê tởm như sói tựa hổ nhào hướng
Phương Thiến Tâm. Cả người cô ta phát run, đôi mắt khẩn cầu nhìn về 4
người đàn ông trước mắt: "Đừng... Đừng đối xử với tôi như vậy... Tôi
không phải là nữ chủ sao? Sao lại có thể... Chẳng phải các người hẳn là
nên yêu tôi sao... Chẳng phải mọi chuyện nên giống như kiếp trước... Các người sinh ra hứng thú đối với tôi sao..... Đều do Mạc Nghiên... Nếu
không phải do cô ta, nếu không có cô ta... Ngạo Thiên, Tử Phong, A
Triệt, A Vũ, các anh ở đâu... Cứu em!"
Tư Đồ Dịch cách bao tay
túm đầu tóc của Diệp Linh: "Bọn họ đều tự thân khó bảo toàn, hừ! Lòng
người tham lam, có đàn ông còn ngại không đủ. Một khi đã như vậy thì
liền cùng Phương Thiến Tâm chậm rãi hưởng thụ đi. Chỉ có điều là tôi sẽ
cho cô thử một loại thuốc khác tốt hơn... Đây là thuốc được phối hợp với H1BS tôi mới nghiên cứu, làm cô trong lúc trúng thuốc, thần trí vẫn
luôn bảo trì thanh tỉnh, khiến cô chậm rãi thể nghiệm tư vị bị nhiều
người đàn ông khác nhau làm."
Viên thuốc màu đỏ được pha với chất lỏng màu trắng biến thành màu hồng nhạt quỷ dị. Anh không hề có chút
thương hại mà tiêm vào người Diệp Linh rồi chán ghét ném tất cả đồ dùng
có chạm qua da thịt của cô ta xuống đất xong mắt lạnh nhìn cô ta thấp
giọng kêu rên rên rỉ.
"Không! Tôi là nữ chủ... Ngạo Thiên... Bọn họ đều yêu tôi... Các anh cũng nên yêu tôi a!"
Diệp Linh khóc rên, gào thét. Sự vô tình nơi đáy mắt của 4 người đàn ông cao quý kia làm cô ta tan nát cõi lòng. Diệp Linh không thể hiểu tại sao
bản thân lại sẽ lưu lạc đến tình trạng này. Thừa dịp khi công dụng của
thuốc còn chưa phát tác, cô ta vội vàng chạy về phía cửa. Nhưng chạy
chưa được vài bước thì lại bị đám bảo an kéo hướng nhà tù giam giữ
Phương Thiến Tâm. "Buông tôi ra... Tôi biết sai rồi... Các người sẽ hối
hận, các người nhất định sẽ hối hận! A..."
"Toạc..." Tiếng áo
quần bị xé rách vang lên, tiếp theo đó chính là tiếng rên rỉ dâm đãng
cùng với tiếng nói nhỏ hưng phấn thô tục. "Tiện nhân, đừng làm ra vẻ,
mau nuốt côn thịt lớn của tôi đi."
"Không... Không... Ha a...
Muốn... Làm chết tôi... Đừng như vậy... Cầu xin các người... Buông tha
tôi đi..." Thần trí của Diệp Linh dị thường rõ ràng. Rõ ràng là trong
đầu không ngừng kháng cự đám đàn ông dơ bẩn tanh tưởi trước mắt này đụng vào, nhưng thân mình lại bởi vì công dụng của thuốc ảnh hưởng mà chủ
động quấn quanh côn thịt ghê tởm của bọn họ. Cái miệng nhỏ cũng không
chịu khống chế mà liếm mút côn thịt tản ra mùi vị tanh tưởi, mắt hạnh
biểu hiện sợ hãi cùng chán ghét, đồng thời lại mang theo vui thích. Hơi
thở mâu thuẫn mãnh liệt làm đám đàn ông càng thêm hưng phấn mà bắn tinh
dịch đặc sệt vào trong miệng, tuyết nhũ và cái mông của Diệp Linh, làm
toàn thân cô lây dính khí vị dâm đãng.
Mà Phương Thiến Tâm ở bên
cạnh sớm đã mất đi thần trí. Cô ta vui thích trầm luân ở trong côn thịt
của đám đàn ông dơ bẩn kia, trong miệng hàm chứa tinh dịch đặc sệt ố
vàng. Phương Thiến Tâm cười si ngốc: "Cho tôi a, bắn toàn bộ cho tôi...
Tôi thật khát a... Phía dưới cũng thật đói... A a..."
Tư Đồ Dịch
cười lạnh: "Chiêu đãi 2 người phụ nữ này thật tốt!" Nói xong, anh theo 3 người bạn tốt chậm rãi đi ra khỏi Ám đường. Mà phía sau là hình ảnh
thân thể giao triền dâm mĩ làm người khác có ác cảm.