Mạc Nghiên mờ mịt mà chớp chớp
đôi mắt, toàn thân truyền đến cảm giác nhức mỏi khiến cô lại ngã xuống
giường một lần nữa. Lúc nhớ lại những lời làm người khác mặt đỏ tai hồng mà 3 người đàn ông nói với mình trước khi hôn mê thì Mạc Nghiên không
khỏi xấu hổ và giận dữ. Cô thấp giọng mắng: Đúng là mấy tên cầm thú
không biết xấu hổ...
“Nghiên Nhi là đang mắng bọn anh sao?” Đột
nhiên, bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn. Chỉ thấy Mộc Trạch Uyên
bước ra khỏi phòng tắm rồi chậm rãi tiến gần về phía cô, hạ thân chỉ bọc khăn tắm để lộ ra dáng người rắn chắc cường tráng. Ngón tay thon dài
hất mấy sợi tóc ướt dính trên mặt ra để lộ cặp mắt xanh nhiếp hồn người
cùng chiếc mũi cao cao, cánh môi khẽ nhếch tạo thành một cái hình cung.
Anh rảo bước tiến về phía trước vài bước, rút ngắn lại cự ly giữa hai
người. Cánh tay dài duỗi ra kéo thân mình nhỏ xinh trần trụi của Mạc
Nghiên vào trong lòng ngực. Cánh môi khô ráo lửa nóng dán ở trên môi đỏ, đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm qua hàm răng cùng liếm mút đầu lưỡi của cô.
Chóp mũi ngửi được hơi thở mị lực tràn ngập nam tính của anh,
thân thể mềm mại đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào. Xoang mũi hít thở
không thông, thân mình cô hơi hơi phát run.
“Cách em xa một chút, đừng mới sáng sớm mà đã liền loạn phát tình…” Mạc Nghiên vừa bực bội
vừa xấu hổ mà đẩy Mộc Trạch Uyên ra rồi cau mày vuốt vuốt tóc, sau đó
tiếp nhận áo ngoài từ trong tay anh xong tròng lên người. Mới vừa quay
đầu lại thì liền thấy Mộc Trạch Uyên tùy dùng khăn lông chà lau tóc rồi
sau đó không hề e lệ mà cởi khăn tắm ra rồi mặc áo quần, thỉnh thoảng
còn rên rỉ mờ ám. “Ngô…. Tối hôm qua, Nghiên Nhi còn không ngừng khóc mà kêu tên của anh… Vừa mới xong việc mà đã ném anh ra sau đầu…”
“Được rồi, đừng nói nữa….” Tay mềm bao phủ môi anh để lấp kín cái miệng đang
lải nhải kia nói ra những lời làm người khác xấu hổ và giận dữ. Bỗng
chốc, lòng bàn tay cảm nhận được một cổ cảm giác ấm áp và ướt át.
Hồng lưỡi của người đàn ông mờ ám mà liếm qua lòng bàn tay Mạc Nghiên. Cảm
giác tê ngứa như điện lưu truyền ra toàn thân khiến thân mình cô run lên và xụi lơ ở trong lòng ngực anh.
Mộc Trạch Uyên phủ ở bên tai cô rồi tà tứ nhếch môi. Hơi thở ấm áp hơi phun ở bên tai Mạc Nghiên:” Đây
là chiêu mới tên tự nhào vào trong lòng ngực sao? Không thể tưởng được
là Nghiên Nhi không muốn rời khỏi anh như vậy a…”
“Mộc Trạch Uyên!”
Mạc Nghiên gào thét cả họ tên anh, thân thể mềm mại bị người đàn ông kiềm
chế ở trong lòng ngực khiến khó có thể nhúc nhích. Bởi vì tức giận nên
làm cho cả gương mặt nổi lên ửng đỏ, mắt đẹp tựa như phun lửa mà căm tức nhìn anh, trong phút chốc rất yêu diễm động lòng người.
“Anh đây….”
Mộc Trạch Uyên thân mật mà hôn lên cánh môi cô, hai tròng mắt phỉ thúy nhu
tình như nước, tầm mắt bao phủ trên khuôn măt nhỏ kiều diễm ướt át,
giọng điệu mềm nhẹ, mơ hồ còn hàm chứa ý vị cưng chiều.
Nhìn bộ
dạng tức muốn hộc máu của Mạc Nghiên, anh bất đắc dĩ chống trán mình lên trán cô, mắt xanh thâm tình vọng vào đôi mắt tràn ngập ngọn lửa kia.
“Nghiên Nhi thật sự là quá ngon miệng… Ngoan, không đùa em nữa!” Bất
chợt, anh nhẹ nhàng phủ lên môi cô rồi tiếp tục hôn. ”Anh còn phải sấy
khô tóc đã, em có muốn xuống dưới trước không?”
Mạc Nghiên nhìn
mái tóc vẫn còn ướt át như cũ của anh rồi tức giận mà nhíu mày than nhẹ, sau đó vỗ nhẹ xuống đệm giường. ”Ngồi xuống đây.” Nói xong, cô đứng dậy cầm lấy máy sấy cùng khăn lông rồi đứng ở trước mặt anh, bàn tay mềm
nhẹ mà chà lau và sấy tóc cho anh.
Nhìn bé con bởi vì mình mà bận rộn, Mộc Trạch Uyên cười trộm dưới đáy lòng, giữa đuôi lông mày hiện nồng đậm ý mừng.
Phải làm sao bây giờ a? Thật muốn cất cô vào trong túi để lúc nào cũng có
thể mang theo bên người…. Phải đến khi nào thì Nghiên Nhi mới có thể
sinh một bảo bảo (đứa bé) - kết tinh tình yêu của mình và cô ấy
đây… Tốt nhất là con gái, đến lúc đó thì mình nhất định sẽ bày cả thế
giới đến trước mặt mẹ con cô a…
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Mạc
Nghiên nhướng mày đẹp nhìn người đàn ông đang sững sờ, tay mềm nhẹ nhàng chà lau tóc anh, đáy mắt mang chút lo lắng hỏi.
“Không có việc
gì.” Mộc Trạch Uyên nhẹ lắc đầu. Mấy chuyện này chỉ được suy nghĩ ở dưới đáy lòng thôi, nếu nói ra thì đến lúc đó bé con sẽ chạy trốn. Nếu như
thế thật thì anh phải làm như thế nào a… ”Chúng ta xuống dưới ăn cơm
trưa đi… Chắc em cũng có chút đói bụng rồi….”