Tư Đồ Dịch nhìn nhiệt kế, sắc
mặt xanh mét cảnh cáo liếc mấy tên bạn tốt, áp suất thấp truyền khắp căn phòng. Ngay giờ phút này, phòng trong một mảnh yên lặng. “39 độ... Thực tốt, từ lần sau, nếu ai bị cảm mạo thì cũng không được tới gần Nghiên
Nhi, nhìn xem... Người chịu tội cuối cùng vẫn là cô ấy...”
“Vậy bây giờ..” Cung Kỳ Diệp nhíu mày lo lắng mở miệng.
“Tao đã chích thuốc hạ sốt cho cô ấy rồi. Tên đầu sỏ gây họa như mày nhanh
quay về khu bộ đội đi, bệnh cũng đã gần hết, vậy mà mấy ngày qua không
chịu đi quân đội báo danh, tất cả Thượng tướng bây giờ đều nhàn như vậy
phải không?” Tư Đồ Dịch tức giận phiên cái xem thường.
Tiêu Mục
Thần dùng tay phải nhẹ phất rồi lạnh lùng nói: “Dịch, mày cũng nhanh đi
làm đi, mấy chuyện còn lại cứ giao cho bọn tao là được, nhớ kỹ phải kiếm thật nhiều tiền để về đưa cho Nghiên Nhi tiêu.”
Ba người đàn
ông (TMT + MTU + DHN) cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng đều quyết
định ở nhà xử lý văn kiện, thỉnh thoảng xem xét nhiệt độ cơ thể của Mạc
Nghiên. Đột nhiên, tiếng thở nhẹ nhỏ bé hấp dẫn ánh mắt của 3 người đàn
ông. Chỉ thấy Mạc Nghiên mở to đôi mắt mờ mịt mà liếc nhìn 3 người họ,
từng giọt nước mắt như trân châu không ngừng chảy xuống, ánh mắt vừa ủy
khuất lại vừa phẫn nộ, đầu óc luôn luôn bình tĩnh hóa thành một đoàn hồ
nhão, từ huyệt thái dương truyền đến một trận nhức nhối, đau đớn xuyên
tim, cảm giác khô khốc nơi cổ họng khiến cô khó có thể nói ra lời, thân
mình mềm nhũn chỉ có thể dựa vào anh đỡ.
Diệp Hàn Ngự ngồi ở mép
giường rồi để cô dựa vào lồng ngực của mình, bàn tay to vụng về lau đi
nước mắt trên mặt cô nhưng lại không ngờ nước mắt chảy còn nhanh hơn so
với tốc độ lau của anh. Trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, anh cưng
chiều nhẹ dỗ dành cô: “Nghiên Nhi đừng khóc… Húp cháo trước thì mới có
thể khôi phục chút khí lực…”
Mạc Nghiên mím chặt môi đỏ rồi quay
mặt đi, không vui mà nắm chăn gấm. Cô cũng không biết mình bị sao vậy,
chắc do sinh bệnh thật sự sẽ làm cho chỉ số thông minh của con người
biến thấp. Đầu thì đau, yết hầu sưng đỏ, ngực nhoi nhói, mũi bị nghẹt,
đáy lòng cô không ngừng nổi lên nùng liệt ủy khuất. Vì sao người sinh
bệnh lại là cô, mọi chuyện đều do bọn họ sai. Trong bất tri bất giác, cô đã có chút thói quen được bọn họ sủng ái và chịu đựng nên khiến cô tự
động lộ ra một mặt chân thật của mình.
Nhìn phản ứng của bé con,
Mộc Trạch Uyên nhếch cánh môi rồi cầm lấy bát cháo trắng ở một bên xong
nhấp một ngụm, sau đó bao phủ lên môi đỏ của cô. Lưỡi dài nhanh nhạy mà
cạy ra khớp hàm đóng chặt của Mạc Nghiên rồi không ngừng mà đòi lấy
hương vị ngọt ngào ở trong miệng thơm của cô. Sau khi uyển chuyển nuốt
cháo lưỡi xong, gò má tái nhợt gò lúc này nhuộm đẫm ửng đỏ. Mắt đẹp
không hề có lực sát thương mà căm tức nhìn Mộc Trạch Uyên nhưng dừng ở
đáy mắt 3 người đàn ông lại giống như vứt mị nhãn với bọn anh, kiều mỹ
mê người.
“Không… Ngô…”
Tiêu Mục Thần cũng tiến lên nhấp
một ngụm cháo rồi ấn môi ấn lên trên miệng thơm hé mở của Mạc Nghiên,
hồng lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc không ngừng mà câu quấn lấy cái lưỡi đinh rồi nhẹ nhàng bay múa. Còn Diệp Hàn Ngự thì lại chế trụ đôi tay
của cô, môi mỏng lần lượt in hằn nụ hôn ướt nóng triền miên ở bên tai
cô. Dần dần, bàn tay to của anh quấn lấy eo thon của cô càng lúc càng
gấp. Bàn tay có chứa vết chai mỏng lén lút chui vào vạt áo của Mạc
Nghiên rồi vuốt ve làn da tuyết trắng trơn trượt. Làn da mẫn cảm như mỡ
dê thượng đẳng nổi lên từng sợi lông gà, thân hình càng thêm kiều mềm
liệt ở trong lòng ngực của người đàn ông, gò má tràn đầy đỏ bừng mới nãy giờ đây lại mang chút ửng hồng, đôi mắt ngập nước quyến rũ mười phần,
cánh môi tự động thổ lộ ra một chút ngâm ngữ lẩm bẩm.
“Thật ngoan… Tới giờ uống thuốc rồi…."
Ngón tay thon dài vân vê thuốc viên rồi bỏ vào trong miệng, sau đó in lại nụ hôn ở trên môi cô, mắt xanh ẩn chứa tình dục càng thêm sâu thẳm. Đầu
lưỡi mềm cạy ra hàm răng đóng chặt để tìm kiếm cái lưỡi phấn hồng non
mềm của cô. Vị đắng dần dần tan ra trong khoang miệng của cả cô và anh.
Nhìn ngũ quan nhíu chặt của Mạc Nghiên, đáy mắt anh mang theo ý cười,
lưỡi dài bức bách cô nuốt vào. Hơi thở ấm áp không kiêng nể gì mà phun ở trên mặt cô, Mộc Trạch Uyên nhẹ nhàng rời đi đôi môi mê người kiều diễm của cô, thanh âm bởi vì nhẫn nhịn tình dục mà khàn khàn thô nặng.