Trịnh Diệp sau khi nhận được điện thoại từ Lục Thành thì cũng không kịp
ăn xong bữa sáng đã vội vàng chạy đi... Cô cũng không tới sở cảnh sát mà lái xe đến địa điểm được Lục Thành gửi tới.
- Vị trí này...
Nhìn vị trí được định vị trên bản đồ điện tử... Hàng chân mày của Trịnh Diệp liền nhíu lại, cô hơi mím môi.
Thủ đô nước Z được chia làm năm khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc và khu vực
trung tâm... Số với địa hình bằng phẳng tương đối thấp của các khu vực
còn lại, thì địa hình ở khu vực phía nam lại phức tạp hơn, có dãy núi
cao nhất nước Z. Hơn nữa phía sau dãy núi là một cánh rừng nhiệt đới
rộng hơn ba mươi nghìn ki lô mét vuông!
Vị trí mà Trịnh Diệp cần
đến chính là vách núi tiếp giáp với bìa rừng, từ trên vách núi nhìn
xuống cũng chẳng thấy gì ngoài một màu xanh thẳm. Tối hôm qua có một
nhóm khách du lịch cắm trại cách đó khoảng mấy trăm mét đã nghe thấy
tiếng súng nổ và báo lại với cảnh sát. Có điều lúc cảnh sát điều lực
lượng đến thì nhóm người nổ súng đã lên xe rời đi hết, chỉ còn lại một
vài xác người chắc do sự xuất hiện bất ngờ của cảnh sát mà chưa kịp thu
dọn! Một phần cũng do địa hình đường núi chắc trở khó đi, nên cảnh sát
lúc sau dù có đuổi theo cũng không bắt được những chiếc xe còn lại đã
chạy quá xa!
Lúc Trịnh Diệp đến thì hiện trường đã được xử lý gần xong, cả ba thi thể cũng đã được đưa đi...
- Trịnh Diệp, cô làm gì mà chúng tôi gọi mãi cho cô cũng không được?
Trịnh Diệp vừa xuất hiện, ngày lập tức Thẩm Dinh không biết từ đâu, từ lúc
nào đã xuất hiện ngay bên cạnh cô. Ngữ điệu thì dò hỏi nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện trong đó ẩn chứa quan tâm cùng lo lắng...
Có điều,
giây phút hiện tại Trịnh Diệp đã chẳng nghe ra được gì, ngày khi nhìn
thấy cảnh tượng trước mắt cô đã vô cùng ngỡ ngàng, ánh mắt hiện lên vẻ
khó tin.
- Sao lại có thể là chỗ này...?
Tại sao? Tại sao lại là nơi này, nơi mà cô vĩnh viễn cũng không muốn đến nhất?
- Trịnh Diệp... Trịnh Diệp, cô có nghe tôi nói gì không?
Âm thanh của Trịnh Diệp rất nhỏ nên Thẩm Dinh không hề nghe được, anh ta
chỉ là nhìn vẻ mặt kì lạ của Trịnh Diệp, cũng không thấy cô trả lời thì
bèn lên tiếng hỏi thêm lần nữa.
- À... tôi không có gì, do điện thoại của tôi hết pin thôi!
Cố gắng không để cảm xúc chỉ phối, cô hơi miễn cưỡng cười cười mà trả lời Thẩm Dinh. Anh ta tỏ vẻ hơi ngờ vực:
- Thật vậy sao?
- Thật!
- Vậy tại sao lúc nãy cô lại thất thần?
Trịnh Diệp thoáng giật mình, nhưng trầm tư trong giây lát, cô khẽ nhỏ giọng đôi chút, trong đó còn có chút đau thương...
- Tại vì mười bốn năm trước, chính tại nơi này...ba tôi đã vĩnh viễn ngã xuống...
Lần này đến phiên Thẩm Dinh giật mình kinh ngạc... Sau vụ vây bắt bọn cướp
lẫn trước tất cả bọn họ điều đã biết được thân phận của Trịnh Diệp, biết được ba cô từng là một cảnh sát đã anh dũng hi sinh khi đang phá án.
Nhưng không ngờ, cũng không biết được nơi mà người đó ngã xuống lại là ở chỗ này!
Thẩm Dinh khẽ thở dài... cũng không tiếp tục truy hỏi
Trịnh Diệp, mà thay vào đó anh lại uyển chuyển đổi chủ đề, nói sơ lược
vụ án cho cô biết.
...
Bệnh viện...
Từ lúc Hoắc Vĩ
Triệt cảnh cáo một vị bác sĩ đến bây giờ đã hơn một giờ nữa trôi qua.
Cuối cùng thì lúc anh sắp hết kiên như xông vào trong thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra... Hầu như là ngày lập tức, khi vị bác sĩ đầu
tiên bước ra ngoài thì đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Hoắc Vĩ Triệt đã
mở ra. Hoắc Vĩ Triệt không đứng dậy, chỉ im lặng ngồi đó, tuy nhiên áp
lực do anh tạo ra cũng đủ để khiến những người xung quanh không rét mà
run.
- Hoắc tổng, chúng tôi đã thành công lấy hết sáu viên đạn ra khỏi người bệnh nhân, tình trạng cũng đã qua cơn nguy kịch, thế
nhưng...
Vị bác sĩ nói tới đây thì có phần ngập ngừng, đúng lúc Tần Nguyên vừa đến, anh không vui lên tiếng:
- Có cái gì thì nói thẳng ra, ngập ngừng cái gì?
Đám bác sĩ này, lúc nào cũng ấp a ấp úng, phiền chết đi được!
Vị bác sĩ kia nuốt nuốt nước bọt vài cái, liếc nhìn sắc mặt của Hoắc Vĩ Triệt một cái...
- Tuy là trong số sáu viên đạn không có viên nào thật sự trúng chỗ hiểm,
nhưng tình trạng thật sự cũng rất nghiêm trọng! Chúng tôi đã cố gắng hết sức... nhưng có tỉnh lại được hay không thì phải do chính bản thân cậu
ta rồi!
Nói xong hết tất cả, vị bác sĩ dường như cũng không còn dám thở mạnh...
Còn Hoắc Vĩ Triệt, anh lại một lần nữa nắm chặt đôi mắt, chẳng thể để lộ tý cảm xúc nào ra ngoài nếu như không ai nhìn thấy hai bàn tay của anh
đang siết chặt đến cỡ nào?
Tần Nguyên không thấy Hoắc Vĩ Triệt
lên tiếng, nhưng theo anh nhiều năm, cũng hiểu cách làm việc của anh,
nên Tần Nguyên đành tự ý quyết định:
- Được rồi, ông có thể đi... Bệnh viện của các người đêm qua không hề có chuyện gì bất thường, nhớ lấy!
Trước khi vị bác vị bác sĩ rời đi, Tần Nguyên còn bồi thêm một câu. Chuyện
đêm qua đã bị cảnh sát đánh hơi ra, không thể để lộ việc Trịnh Thiên bị
thương ra ngoài được. Nếu không sẽ dẫn không ít phiền phức đến cho mà
xem!
Vị bác sĩ cũng là người khôn khéo thông minh, rất nhanh đã
hiểu ra vấn đề, lập tức vâng vâng dạ dạ rời đi. Bệnh viện này của ông ta hằng năm đều nhận được một khoảng tài trợ khổng lồ từ Hoắc thị, ông ta
không có ngu ngốc mà đi chóng đối, mang phiền phức đến cho người ta...
đối với ông ta và bệnh viện thì chỉ có hại chứ không có lợi!
Trịnh Thiên được đưa vào phòng bệnh Vip của bệnh viện... Hoắc Vĩ Triệt và Tần Nguyên cũng đi vào. Sau khi bác sĩ y tá cùng ra ngoài hết, trong phòng
chỉ còn bà người đàn ông, lúc này Tần Nguyên mới hướng về phía Hoắc Vĩ
Triệt lên tiếng hỏi.
- Lão đại, chúng ta không báo cho người nhà của anh Thiên biết sao?
Hoắc Vĩ Triệt nhìn người đàn ông tối hôm qua vừa mới này trò trêu chọc, uy
hiếp anh mà giây phút này lại nằm bất tỉnh với một đóng dây nhợt chằng
chịt mà tâm như muốn nghẹt lại... Tại sao chứ, vì sao mọi chuyện lại đến bất ngờ như vậy, anh hoàn toàn không kịp trở tay chút nào!
Nhưng cũng còn may là vẫn có thể cứu vãn, anh tin rồi cậu ta sẽ sớm tỉnh lại
thôi... Nguyện vọng lớn nhất đời cậu ta vẫn chưa làm xong, thì sẽ không
dễ ra đại như vậy! Nghĩ nghĩ một chút, tâm tình của anh cũng dễ chịu hơn đôi chút, anh thở ra một cái:
- Trịnh lão gia và lão phu nhân đã già rồi, chuyện này sẽ gây ra đã kích lớn với họ, cho nên cho họ biết
là điều không cần thiết. Về phần tiểu Diệp, cô ấy sẽ nhanh chóng tự tìm
đến!
Tần Nguyên nghĩ lại cũng thấy lời của Hoắc Vĩ Triệt rất có
lý, sau đó chằn chừ một lát, anh ta nói ra thắc mắc bấy lâu nay trong
lòng mình:
- Lão đại, tôi vẫn không hiểu... tại sao anh không trực tiếp thẳng thắn nói hết với Trịnh Diệp, mà phải nhọc lòng như vậy?
- Cậu không hiểu được đâu... Được rồi, nói chuyện chính đi!
Hoắc Vĩ Triệt lắc lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi của Tần Nguyên. Lúc
sau thì thái độ của anh nghiêm túc lại, trong đôi mắt còn ẩn chứa sự âm
trầm.
Tần Nguyên cũng không tiếp tục dò hỏi...nhưng lại có chút
tức giận khi nhớ đến chuyện chính mà Hoắc Vĩ Triệt nói, cũng là những gì anh vừa điều tra được...