Trong cái ngách nhỏ chật hẹp chứa đầy rác rưởi, có một bà lão đang lọ mọ dùng đôi tay chai sạn,
nứt nẻ của mình mò mẫm những túi thức ăn thừa, mà nhà hàng thức ăn nhanh bên cạnh vất đi lúc tối qua. Bà lão này đã khá nhiều tuổi, mắt mờ chân
chậm, sống thui thủi một mình ở khu ổ chuột cạnh con sông chứa đầy rác
thải của thành phố Nội Hà. Không còn sức lao động nữa, lại chỉ có một
mình, bà lão chấp nhận tìm kiếm và ăn những gì ăn được trong túi rác,
chỉ để sống sót.
Trời lạnh như cắt da, cắt thịt, chỉ có mỗi cái
áo khoác mỏng trên người, cơ thể bà lão cứ chốc chốc lại run rẩy lên
từng đợt. Bị thời tiết khắc nghiệt như vậy tra tấn, nhưng dưới khóe mắt
đầy nếp nhăn của bà lão lại ánh lên những nét vui mừng. Bởi ngày hôm nay thu hoạch khá quá, trong túi rác còn rất nhiều đùi gà chưa gặm hết, lại được nhiệt độ thấp tự nhiên bảo quản, số thực phẩm này bà lão mang về
chỉ cần rửa sạch, nấu lại là có thể ăn ngon lành.
Chậm rãi móc
túi ni-lon đã chuẩn bị từ trước trong túi áo khoác ra, bà lão đang định
cúi xuống nhặt nhạnh những thứ ăn được thì sâu trong con hẻm bất ngờ
vang lên tiếng trẻ con khóc:
- Oe... Oe... Oe...
Tiếng
động đột ngột làm bà lão giật bắn cả mình, rơi túi ni-lon trong tay
xuống đất. Tuổi già tai đã nặng, bà lão không rõ âm thanh vừa nãy là gì
nên nghiêng người, lắng tai nghe, xem liệu có phải mình vừa nhầm lẫn
không.
- Oe... Oe... Oe...
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh lại một lẫn nữa yếu ớt cất lên, thê lương như muốn cầu cứu một ai đó.
Xác định mình không nghe lầm, bà lão hốt hoảng chống gậy đi tới nơi phát ra tiếng khóc. Lật tung đống rác rưởi trong thùng ra, bà lão kinh hãi khi
nhìn thấy bên dưới có một đứa bé sơ sinh quấn trong tã lót. Trời lạnh,
làn da non mịn của bé đã thâm tím hết lại. Nhưng dù cho thời tiết khắc
nghiệt như vậy, bé vẫn ngoan cường sống sót, rồi ra sức gào khóc như
muốn than trách, tại sao cha mẹ lại nhẫn tâm bỏ con ở một nơi như vậy.
Run run đưa tay xuống, bà lão ẵm đứa bé đáng thương vào lòng, rồi khẽ cất tiếng dỗ dành:
Giọng nói khàn khàn, khắc khổ của bà lão thật khó nghe, nhưng lại đầy ắp tình thương khiến em bé dừng khóc rất nhanh. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của
đứa bé, bà lão lẩm bẩm trong miệng đặt cho nó một cái tên.
Bé Thương.
..................................
Những khung cảnh và hình ảnh chuyển động hết sức chân thực, khiến cho bé
Thương chìm sâu vào, không biết được mình đang mơ hay tỉnh. Bà lão kia
chính là người bà yêu quý của cô bé, còn đứa trẻ sơ sinh kia, chính là
bản thân mình. Nhìn thấy bà, Thương mừng lắm, cô bé muốn chạy đến ôm
chầm lấy bà cho thỏa nỗi nhớ mong. Nhưng đây là bên trong giấc mơ nên
rất nhanh ý thức của cô bé mê man vào khung cảnh khác.
Đó là, một buổi chiều cuối mùa thu tràn ngập ánh nắng vàng ấm áp, Thương đang tung tăng trên con đường đầy rác rưởi của khu ổ chuột. Buổi học vừa kết thúc xong nên Thương muốn nhanh chóng về nhà cùng bà đi nhặt ve chai. Hôm
nay trên lớp, cô bé vừa được tuyên dương và phát phiếu vé ngoan, lát nữa kể lại chắc bà sẽ vui lắm. Nghĩ vậy, Thương không thể chờ đợi được,
bước chân nhanh hơn nữa.
Về đến nhà, vốn là một căn phòng chắp vá bằng những tấm tôn, Thương reo lên gọi bà. Nhìn thấy bà cười hiền từ
chống gậy từ trong nhà bước ra, cô bé vui mừng nhào vào lòng, rồi ríu
rít kể lại thành tích đáng nể của mình. Thấy bà gật đầu, khen lấy khen
để, Thương thích ý cười tít cả mắt lại. Rồi nghe bà nói hôm nay là ngày
sinh nhật mình, và bà có điều bất ngờ để dành trong nhà, Thương rất háo
hức, vội kéo tay dẫn bà đi vào. Nhắm mắt lại theo lời bà, một lát sau,
mở mắt ra, chứng kiến cái áo váy màu hồng mới tinh trước mặt, Thương cảm động, hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Những khung cảnh cứ liên tục
tiếp diễn, Thương chìm đắm vào những cảnh mơ liên miên không dứt. Có lúc là kỷ niệm trong quá khứ, lúc lại là trong thực tại, chồng chéo hỗn hợp với nhau, có vui có buồn của cô bé và bà mình. Các cảnh mơ quá đỗi chân thật, khiến cho ý thức của cô bé bị giam cầm trong đó, tưởng chừng như
sẽ không bao giờ tỉnh lại được thì bất chợt, những cơn ác mộng kéo tới.
Trong khung cảnh bệnh viện, Thương chạy ngược xuôi, cầu xin các bác sĩ đến
cứu chữa cho bà mình bị tai nạn sau trận động đất. Nhưng cô bé nói mãi,
khản cả cổ mà không có ai tới giúp. Người bị nạn nhiều lắm, các bác sĩ
bận tới tấp, nhưng cô bé thấy họ chỉ giúp những người có tiền trước. Còn người nghèo, không có tiền như hai bà cháu, họ chỉ ậm ừ cho qua. Ngồi
bên cạnh giường bệnh, nhìn đôi tay gẫy gập vặn vẹo bất quy tắc và nét
mặt thống khổ của bà, Thương lo lắng sợ hãi trong bất lực.
Cơn ác mộng thật đáng sợ, Thương cố gắng vùng vẫy mãi thoát ra được thì cô bé lại bất ngờ rơi vào một cơn ác mộng khác.
Đó là, đột nhiên Thương thấy mình bị một đám quái vật “Nấm đầu người” bao
vây. Bọn chúng đông lắm, chặn hết lối đi khiến cô bé muốn thoát ra cũng
không được. Rồi bọn chúng ập tới, điên cuồng cắn xé cơ thể Thương, cảm
nhận từng miếng thịt bị giật ra khỏi cơ thể, cô bé đau đớn gào khóc
trong tuyệt vọng.
Bỗng tất cả tối sầm lại, ý thức của Thương chìm vào trong bóng tối. Rồi không biết trải qua bao lâu, những hình ảnh lại xuất hiện, cô bé tiếp tục rơi vào các cơn ác mộng liên miên.
Tỉnh dậy trong căn nhà ọp ẹp quen thuộc của hai bà cháu, Thương chưa kịp vui mừng thì kinh hãi phát hiện ra trước mặt mình có một con quái vật đáng
sợ. Hoảng loạn vô cùng, cô bé vùng lên chạy trốn. Nhưng trong giấc mơ,
dù cô bé cố gắng chạy nhanh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thoát
được khỏi con quái vật. Nó cứ lặng lẽ đi theo, đợi đến lúc Thương kiệt
sức rồi bắt cô bé quay trở lại căn phòng.
Giấc mơ cứ lặp đi lặp
lại như thế, cho đến một ngày hình ảnh con quái vật đáng sợ dần dần biến đổi thành người bà yêu quý của Thương. Nhìn thấy bà, Thương mừng lắm,
bao nhiêu nỗi sợ hãi nhanh chóng tan biến như tuyết gặp mặt trời. Chạy
tới nhào vào vòng tay ấm áp của bà, Thương mỉm cười trong hạnh phúc.
Từ lúc bà xuất hiện, cơn ác mộng của Thương liền biến mất. Thay vào đó, cô bé tiếp tục trải qua quãng thời gian tươi đẹp với bà. Trong giấc mơ,
hai bà cháu quây quần với nhau dưới mái nhà ọp ẹp của khu ổ chuột, sống
một cuộc sống vô ưu, vô lo, đầy ắp tiếng cười.
Tưởng chừng giấc
mơ này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng vào một buổi sáng đẹp trời trong mơ,
Thương với bà dạo chơi trong thành phố. Một tay cô bé lúc này đã cầm đầy các thứ quà vặt vừa mới mua. Toàn những thứ Thương yêu thích nên cô bé
vui lắm. Rồi cả hai rảo bước cùng nhau tiến về công viên phía trước. Tới nơi đây, Thương sẽ thỏa thích nô đùa cùng bà.
Đi vào trong công
viên, như mọi khi Thương muốn trèo lên chơi trò đu quay ngựa, nhưng hôm
nay, không biết vì sao, bà lại ngăn cản, rồi bảo sẽ cho mình biết một sự thật. Trong giấc mơ, Thương dù không điều khiển được suy nghĩ của mình, nhưng cô bé cũng cảm thấy ẩn ẩn có cái gì đó không tốt.
Lắc lắc
đầu, Thương muốn từ chối bà, nhưng vụt một cái khung cảnh trước mặt cô
bé thay đổi. Hai bà cháu không còn ở trong công viên nữa, mà xuất hiện
bên bờ của một dòng sông. Con sông này rấtlớn, bị sương mù bao phủ dày
đặc, Thương nheo mắt lại, cố gắng nhìn cũng không thấy được bờ bên kia.
Thương còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra thì thấy bà cúi xuống
chăm chú nhìn vào khuôn mặt của mình, như muốn khắc sâu nó vào trong
tâm. Rồi bà nói, đã đến lúc bà phải đi rồi. Nghe thấy vậy, Thương sợ hãi muốn giữ bà lại, nhưng đột nhiên, cô bé cảm thấy thân thể của mình
không thể cử động được.
Thế là, nước mắt trào ra, Thương bất lực
nhìn bà chậm rãi bước xuống sông. Há to miệng, Thương muốn hét lên gọi
bà quay lại, nhưng cố gắng kêu gào mãi, cũng không có âm thanh nào vang
lên.
Trước khi bà sắp đi khuất vào màn sương dày dưới dòng sông,
Thương thấy bà quay lại nhìn mình rồi cười từ ái. Lúc này, hình ảnh của
bà trở lên mờ ảo chồng chéo với con quái vật. Rồi một câu nói cuối cùng
của bà vang lên bên tai Thương.
Tỉnh lại đi con
.................................
7 giờ 30 phút, Sáng.
Bên trong phòng ăn của bệnh viện, Tân dùng cái muôi lớn, múc đầy thức ăn
vào những cái bát tô, rồi chia cho tất cả mọi người. Riêng con Lu, có
khẩu phần ăn cực lớn, hắn phải lấy một cái thau nhôm để làm bát cho nó
mới đủ. Không như hôm qua, chỗ thức ăn trong nồi đã được hắn đun lại rồi mới bắt đầu dùng bữa. Đồ nóng bao giờ cũng ngon hơn, nhất là khi cả bọn vừa mới lao động chân tay, giống như tập thể dục buổi sáng xong.
Khoảng hơn hai tiếng trước, khi cả bọn đang chìm trong giấc ngủ sâu, bé Thương đột nhiên ú ớ kêu lên đánh thức cả đám dậy. Vội lại gần kiểm tra, Tân
phát hiện thì ra cô bé gặp ác mộng. Hắn thử đánh thức cô bé dậy, nhưng
làm mọi cách cũng không được nên đành phải để mặc đấy. Dù sao, sắc mặt
của cô bé cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, cho nên tỉnh lại chỉ là vấn
đề thời gian thôi.
Đã thức giấc, kiểm tra đồng hồ thấy thời gian
không đến nỗi quá sớm, hắn dứt khoát không ngủ nữa mà bắt tay vào thực
hiện ý định muốn làm từ hôm qua.
Đó là, an táng cho con “quái vật người bọ”.
Nói cho hai mẹ con Huyền Linh biết ý định của mình xong, kiểm tra hình ảnh
ngoài sân thấy không có mối nguy hiểm nào, ngoài đám quạ đông đảo. Hắn
cùng với con Lu vừa chuẩn bị đi thì hai mẹ con Huyền Linh lên tiếng muốn theo giúp đỡ. Mặc dù, hai mẹ con không hiểu lắm hắn ý định của hắn,
nhưng chỉ cần có thể giúp được là cả hai rất sẵn lòng.
Thấy tất
cả mọi người đều ra ngoài, ba cô bé đương nhiên muốn đi theo. Sau khi ăn uống no đủ, ngủ thoải mái một đêm, sắc mặt của cả ba đã khôi phục sức
sống rất nhiều, vết bầm tím trên thân thể cũng mờ dần đi. Mặc dù, các cô bé vẫn còn ám ảnh tâm lý, vì nó không thể khắc phục trong thời gian
ngắn được. Nhưng cả ba đã bắt đầu tin tưởng Tân nhiều hơn, thấy hắn đi
đâu là muốn theo ngay, nếu không sẽ có cảm giác không an toàn.
Cả bọn đi đào đất, để lại một mình bé Thương trong phòng, hắn cảm thấy
không yên tâm. Thế là, không còn cách nào khác, hắn ẵm cô bé mang theo
đi ra ngoài. Được bọc trong túi ngủ, thì nằm tạm ở sân cũng không phải
là vấn đề quá lớn với cô bé.
Bảo ba cô bé trông chừng bé Thương,
Tân cùng với hai mẹ con Huyền Linh và con Lu chọn một vị trí đẹp gần gốc cây rồi hì hục đào bới. Mất một khoảng thời gian kha khá, cuối cùng cả
bọn cũng đào được một cái hố to, rồi an táng con quái vật vào đó. Khuân
lấy một khối bê tông làm bia mộ, hắn định khắc tên vào đó, nhưng nghĩ
lại không biết viết cái gì nên đành để ngôi mộ vô danh.
Làm xong
tất cả, hắn mặc kệ đám xác chết bọn tội phạm cho lũ quạ cấu rỉa, rồi
nhanh chóng cùng mọi người đi tới nhà ăn. Tìm chỗ có nguồn nước, cả bọn
lau rửa sơ qua, rồi mới bắt đầu ăn sáng.
Cả bọn đang ăn say sưa ngon lành, nằm trên một cái bàn ăn gần đấy, bé Thương bỗng hét lên, rồi bật người ngồi dậy: