Tiếng đồng hồ bào thức vang lên inh ỏi
khiến Tân giật mình tỉnh lại. Vội với tay bấm nút tắt chuông, hắn ngáp
vài hơi rồi ngồi dậy. Xoa đầu con Lu mấy cái, hắn dùng sức kéo nó khỏi
giường không cho ngủ tiếp nữa. Thời gian gần đây, hắn nhận thấy con Lu
đặc biệt thích ngủ nhiều, chỉ cần có cơ hội là nó tìm một chỗ nằm ngủ
ngay không dậy.
Tiến lại gần cửa sổ, kéo rèm, hắn hé mắt nhòm ra
bên ngoài quan sát. Sáng sớm, trời tờ mờ tối, khung cảnh u ám hiện ra
chỉ có hai màu trắng đen. Không gian yên tĩnh vô cùng, nhìn những dãy
phố hoang tàn, đổ nát vắng tanh, hắn bỗng cảm thấy buồn man mác.
Quan sát một lát, không thấy có gì khả nghi, hắn lặng lẽ rụt đầu lại. Khẽ
thở dài một hơi, hắn mặc quần áo, xỏ giầy rồi xách ba lô mở cửa bước ra
khỏi phòng. Đến trước cửa phòng hai mẹ con Huyền Linh, hắn đứng yên nghe nghóng một lát rồi đưa tay gõ cửa.
- Cộc... Cộc... Cộc... – Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa vang lên rất chói tai.
- Cạch...
Mấy giây sau, tiếng chốt cửa xoay vang lên, Huyền Linh xuất hiện trước mặt
hắn với mái tóc bù xù và áo ngủ mỏng tang. Đôi mắt díp lại, cô che miệng ngáp vài cái rõ to rồi cất tiếng nói hàm hồ:
- Hai mẹ con em xuống ngay... – Nói xong, không đợi hắn trả lời, cô lập tức đóng cửa lại.
Sững sờ cả người, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mờ ảo, thân thể nóng bỏng
trong lớp áo ngủ của Huyền Linh, mà tim đập bình bịch. Mặc dù trong nhà
tối om, nhưng đôi mắt của hắn là tốt cỡ nào chữ, chỉ liếc qua mấy giây
là đủ quét trọn vẹn từ trên xuống dưới. Mồm khô khốc, hắn khó khăn lẩm
bẩm.
- Cô ấy không mặc áo ngực...
Khoảng một phút chìm
trong tưởng tượng, khi con Lu lè lưỡi liếm tay, hắn mới hồi thần lại.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hắn cúi xuống nhìn phần dưới đã dựng thành cái lều vải cao vút của mình mà cảm thấy xấu hổ. Đưa tay căn chỉnh một
chút, hắn gấp gáp chạy xuống dưới nhà. Không hiểu sao dạo gần đây dục
vọng của hắn lại mạnh mẽ như vậy, đi gần Huyền Linh nhiều lúc chỉ muốn
vươn tay ôm cô ấy vào lòng.
Cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lung
tung ra khỏi đầu, hắn bước vào phòng tắm rồi vệ sinh cá nhân. Khi dòng
nước lạnh buốt ập vào mặt, hắn lập tức tỉnh lại rồi nhíu mày quan sát
hình ảnh của mình trong gương. Đến hôm nay diện mạo của hắn khác trước
hoàn toàn, thậm chí hắn còn khó tin tưởng nổi. Mái tóc không được cắt
tỉa đã rậm um, dài che hết cả mắt, râu ria thì xồm xoàm tươi tốt chạy
lên tận má. Làn da thiếu ánh nắng trắng hơn trước rất nhiều, mụn trứng
cá biến mất hoàn toàn, nhưng vết sẹo dữ tợn ở đuôi mắt trái lại không
thay đổi. Nhìn vẻ ngoài của hắn có vẻ tốt hơn trước nhiều, nhưng để làm
gì chứ.
Lục lọi xung quanh, hắn tìm con dao cạo râu với cái kéo
dọn dẹp qua râu tóc cho đỡ vướng víu. Một lát sau, bước ra bên ngoài
phòng tắm, hắn giống như lột xác hoàn toàn, trở nên gọn gàng trẻ trung
hơn hẳn. Không lãng phí thời gian thêm nữa, hắn tìm thùng gạo trong bếp, lấy ruột nồi cơm điện đong đầy, sắp sửa rồi đặt lên bếp ga đun. Kiểm
tra chai nước có trong ba lô, thấy không còn nhiều, hắn nhanh chóng lấy
cái siêu đổ đầy nước rồi để lên bếp, đun cạnh nồi cơm.
Đang móc
đồ hộp ra, chuẩn bị cho bữa sáng, hắn nhìn thấy hai mẹ con Huyền Linh
cầm đèn pin chậm dãi bước xuống từ bậc cầu thang liền lên tiếng nhắc
nhở. Con gái đúng là chúa lề mề, chỉ mặc mấy bộ quần áo thôi mà mất bao
nhiêu thời gian. Tính toán số lượng đồ hộp vừa đủ, hắn cho vào trong nồi cơm ủ nóng trong lúc đợi cơm chín.
Một lát sau, hai mẹ con Huyền Linh vệ sinh cá nhân xong, cơm cũng vừa chín, hắn chia cho mỗi người
một phần thức ăn khác nhau rồi cả bọn nhanh chóng ăn sáng. Thực phầm
không có nhiều, không đủ để ăn no, nhưng may mắn là cả bọn vẫn cảm thấy
lưng lửng bụng. Trong thời mạt thế này có cái ăn lót dạ là quý lắm rồi,
không đòi hỏi nhiều được.
Ăn xong, chờ đợi siêu nước sôi, hắn pha loãng nó với vài chai nước nguội mang theo cho bớt nóng rồi đổ đầy các
chai nước. Nghỉ ngơi thêm một lát, hắn trèo lên nóc tòa nhà biệt thự
quan sát, rồi xác định trước hướng đi sắp tới. Khoảng năm phút sau, khi
biết rõ lộ tuyến đi như thế nào, hắn gom đồ, đeo ba lô, rồi cùng với hai mẹ con An Nhiên và con Lu bước ra khỏi tòa nhà biệt thự.
Rút cái rìu ra nắm chặt, hắn nhắm lấy một hướng rồi lặng lẽ cất bước. Đi ngay
sát phía sau hắn là hai mẹ con Huyền Linh, còn con Lu như thường lệ đi
cuối cùng bọc hậu.
.........................
Liên tục vượt qua nhiều khu phố, dãy nhà đổ sập, những con đường nứt vỡ, cả nhóm tiến ngày một sâu vào khu vực nội thành. Trên đường đi, Tân thấy số lượng
quái vật “Nấm đầu người” đã đạt đến một mức nào đó bão hòa, không tăng
lên, cũng không giảm đi. Bọn chúng phân bố khắp nơi, nhưng không đồng
đều, một số khu vực đông nghịt, còn một số thì lại vắng tanh. Những con
quái cũng không đơn giản chỉ đứng một chỗ nữa, mà liên tục di chuyển tìm kiếm con mồi dưới sự chỉ huy của đám quái nửa biến dị.
Để tránh
đụng độ với quái vật, hắn tiếp tục lựa chọn phương án di chuyển trèo lên nóc những tòa nhà cao tầng như hôm qua. Ưu tiên tốc độ lên hàng đầu,
hắn cố gắng dẫn cả nhóm di chuyển nhanh nhất. Nếu không còn cách nào
khác, buộc phải chiến đấu, hắn sẽ đặt bẫy, phối hợp với hai mẹ con Huyền Linh và con Lu nhanh chóng tiêu diệt quái vật. Trên đường đi, hắn phát
hiện số lượng loài cây ra quả lạ ngày càng nhiều, đủ loại hình dáng kỳ
quái khác nhau. Một số quả chín mọng, màu đỏ màu vàng rất ngon mắt,
nhưng hắn không dám ăn. Động vật đột biến cũng nhiều lên, không chỉ có
chó, mèo hắn còn thấy vài con lợn có kích cỡ to lớn không khác gì thùng
phi, vô cùng hung hãn ở những khu vực rậm rạp.
Có một vài lần,
cả bọn chạm trán đàn mèo trên nóc nhà. Tưởng chừng như sẽ phải có một
cuộc chiến khó khăn nổ ra, nhưng thật không ngờ, bọn chúng chỉ kêu lên
cảnh cáo rồi buông tha khi cả nhóm rút lui. Có lẽ, con mồi của đàn mèo
là đám quái vật “Nấm đầu người” nên buông tha cho người, cũng có thể là
sự hung hãn của con Lu làm chùn bước bọn chúng.
Mặc dù, đã cẩn
thận hết sức có thể và được sự cảnh báo trước nguy hiểm của con Lu,
nhưng cả bọn có nhiều lúc vẫn rơi vào hiểm cảnh bị đàn quái vật “Nấm đầu người” săn đuổi, phải chạy trốn trối chết. May mắn, nhờ có nhiều kinh
nghiệm trong trường hớp giống như vậy, hắn đã bình tĩnh tìm ra lối
thoát, hay chỗ ẩn nấp kín đáo trong gang tấc.
Thời gian từng
giây từng phút trôi qua, chả mấy chốc thời gian buổi sáng kết thúc. Giữa trưa, cả bọn nấp vào một chiếc xe rồi giải quyết nhanh bữa trưa với
thức ăn là cơm nắm và chút ít đồ hộp còn xót lại. Ăn không đủ no, nhưng
cả bọn chỉ có thể cố gắng chịu đựng vì không có thời gian săn bắt thực
phẩm tươi rồi chế biến.
Ăn xong, nghỉ ngơi thêm một chút, cả
nhóm lại gấp gáp lên đường. Từ hôm qua cho đến nay, mất khá nhiều thời
gian di chuyển vòng vèo, trèo leo qua những tòa nhà cao tầng, cả nhóm
cuối cùng cũng đi được hơn nửa quãng đường được đánh dấu trong lộ trình. Còn một đoạn đường tương đối dài nữa, để đạt được mục tiêu đến “Khu an
toàn” trước khi trời tối thì cả nhóm phải đi cấp tốc hơn nữa.
.........................
Chiều đến
Tiết trời âm u dày đặc những đám mây xám khổng lồ, trên thinh không, thỉnh
thoảng một vài hạt mưa to rớt xuống. Sau trận động đất, thời tiết đã
biến đổi khác thường, không giống bất cứ mùa nào trong năm. Nhưng may
thay, vài hôm gần đây nhiệt độ hạ thấp ở một mức vừa phải không gây khó
chịu như lúc đầu.
Miệt mài di chuyển, cả nhóm ngày càng tiếp cận
gần hơn tới mục tiêu. Vào khu vực trung tâm nội thành, các tòa nhà chọc
trời nhiều, gần sát nhau nên bị đổ sập nhiều hơn sau trận động đất. Các
con đường bị đống đổ nát chặn, không quen địa hình, Tân phải mất khá
nhiều thời gian quan sát mới tìm được hướng đi an toàn.
Lúc này,
trước mặt hắn là một con hẻm nhỏ hẹp dài ngoằn nghèo với hai bên là
những tòa nhà dân ba, bốn tầng cao vút. Đây là lối đi an toàn duy nhất
không có quái vật, mà hắn quan sát được lúc ở trên cao khi nãy. Lối đi
này cỏ cây phát triển rất rậm rạp, đặc biệt hai bên tường dây leo ngoi
lên dày đặc, phủ kín cả bờ tường. Những cây dây leo này là cùng một
loại, to bằng cổ tay, rất ít là, thân thì được bao bọc bởi lớp vỏ có gai nhọn. Loại cây này hắn chưa từng thấy bao giờ, nhìn có vẻ ghê gớm,
nhưng quan sát một lúc, hắn không phát hiện ra có gì nguy hiểm, ngoài
một vài bọc lớn do dây leo cuộn tròn không biết để làm gì.
Nhìn
kĩ, hắn thấy trong đống dây leo này cũng không có rắn, hay con gì lạ ẩn
giấu, nhưng không hiểu sao, hắn cứ cảm thấy rờn rợn khi đứng trước bọn
chúng. Ngẩng đầu lên cao nhìn, thấy trời tối xuống ngày một nhanh, hắn
bắt đầu nóng ruột và có chút lo lắng hôm nay sẽ không đến được “Khu an
toàn”. Không chần chừ lâu thêm nữa, hắn rút thêm thanh đao ra nắm chặt,
rồi kêu hai mẹ con Huyền Linh cầm vũ khí cẩn thận rồi dẫn đầu đi vào con hẻm nhỏ.
Nhưng hắn đi chưa được ba bước thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một người nào đó từ đằng xa vọng tới.
- Dừng lại....
Vội quay người chạy lên trước hai mẹ con An Nhiên, hắn một tay cầm đao, một tay cầm rìu hướng ánh mắt tới nơi có tiếng người gọi.
Chỉ thấy
các khoảng chục mét xuất hiện một nhóm năm người đàn ông mang vũ khí
nóng, tiểu liên AK đang nhanh chóng chạy lại đây. Chẳng lẽ họ là lực
lượng vũ trang trong “Khu an toàn”, hắn hết sức vui mừng ngăn con Lu gầm gừ, rồi dẫn hai mẹ con Huyền Linh bước về phía họ.
Mấy giây
sau, hai nhóm người tiếp cận với nhau, Tân chưa kịp lên tiếng thì một
người đàn ông trung niên có vẻ như là chỉ huy của đám người mỉm cười hỏi trước:
- Cậu đang tìm đường đến “Khu an toàn” à? – Vừa nói,
người đàn ông này vừa đánh giá nhóm người của Tân. Nhìn đến chỗ Huyền
Linh, ánh mắt người đàn ông lóe lên một chút rồi rất nhanh che dấu đi.
- Vâng! Các anh có phải là là lực lượng quân đội? – Nhìn thấy người đàn
ông có vẻ ngoài đáng tin, mặc quần áo màu xanh này, hắn háo hức đáp lời
và hỏi lại.
- Đúng vậy... Tôi là Hoàng tiểu đội trưởng dân quân
tự vệ... Gia đình cậu may mắn lắm đấy, chỉ cần vào sâu hơn nữa trong con hẻm đó là chết không thấy xác rồi... – Người đàn ông giới thiệu tên
mình, bắt tay, rồi cười vỗ vai hắn một cách thân thiết.
- Trong
con hẻm đó có gì mà đáng sợ vậy? – Nghe anh Hoàng nói, hắn rợn người,
toát mồ hôi lạnh vì biết mình vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nhưng
nhìn qua con hẻm chẳng có gì nguy hiểm nên hắn khó hiểu hỏi lại.
- Đi... Chúng ta vừa đi vừa nói... Phải nhanh chóng trở về khu an toàn,
không thì trời tối sẽ rất nguy hiểm... – Đáp lời hắn xong, anh Hoàng
xoay người ý bảo hắn cùng đi với mình.
- Được! – Gật đầu đồng ý, Tân cất thanh đao vào bao da giắt cạnh thắt lưng rồi đi song song với anh Hoàng.
Theo sát phía sau hắn là hai mẹ con Huyền Linh cùng với con Lu, cả ba từ lúc gặp người lạ vẫn luôn im lặng không nói câu gì. Khi mọi người cất bước, bốn người lính dân quân tự vệ còn lại liền tạo thành một vòng tròn bảo
hộ cho nhóm của Tân.
Gặp được người trong “Khu an toàn”, ban đầu
Huyền Linh cảm thấy hết sức phấn khởi. Nhưng không hiểu sao khi tiếp xúc với họ, cô cảm thấy ánh mắt của họ nhìn hai mẹ con mình có nét gì đó
không tốt. Xem kĩ thì lại thấy họ giống như những người lính bình
thường. Lắc lắc đầu, cô loại bỏ những suy nghĩ linh tinh đi. Sau bao
nhiêu nỗ lực, cuối cùng cũng tới được đích, cô nên vui mừng mới phải.