Trước khoảng sân ngay cạnh phòng trọ, Huyền
Linh đang đứng tấn trong khi Tân thì đánh một bài quyền trong môn “Võ
núi Tây Bắc”. Ở dưới mái hiên, con Lu vẫn như thường lệ nằm ngái ngủ ở
chỗ quen thuộc của mình. Hôm nay thời tiết vẫn xấu như mọi khi, trời âm u tối, sương mù dày đặc khắp nơi, còn không khí thì vừa khô, vừa lạnh.
Đã ba ngày trôi qua kể từ buổi Tân mang được bình ắc-quy về, An Nhiên vẫn
chưa tỉnh nên trong lúc chờ đợi, hắn tiếp tục kế hoạch huấn luyện cho
Huyền Linh. Từ sáng sớm cho đến chiều muộn, hắn chia ra nhiều bài tập
vào những khoảng thời gian khác nhau. Lúc năm giờ, cả hai thức dậy, hắn
sang tòa nhà bảy tầng quan sát, còn Huyền Linh thì chạy bộ vòng quanh
sân. Sáu giờ, hắn làm một chút đồ ăn sáng, rồi cả hai nghỉ ngơi một lát. Đến bảy giờ, vào thời gian huấn luyện chính thức, trước tiên hắn để
Huyền Linh đứng tấn một tiếng. Rồi sau đó, hắn huấn luyện kỹ xảo chiến
đấu cho cô bằng cách tập đánh những đòn thế cơ bản, hết nửa buổi sáng.
Giữa trưa, cả hai ăn uống và nghỉ ngơi trong khoảng một tiếng rưỡi, khi
thức dậy, hắn lại tiếp tục việc huấn luyện cho cô. Lần này là khả năng
thực chiến và phản xạ, Huyền Linh sẽ coi hắn là quái vật “Nấm đầu người” và tung ra những đòn đánh được học lúc sáng. Trong lúc đỡ đòn, hắn
thỉnh thoảng sẽ phản công lại bất ngờ để rèn luyện phản xạ cho cô, cả
hai cứ tập như vậy đến cuối ngày.
Dưới áp lực nghiêm khắc của hắn và khả năng bắt chước thiên bẩm, Huyền Linh học rất nhanh những chiêu
thức cơ bản và vận dụng nó được nhuần nhuyễn. Kết hợp với bộ khí “Sủng
thiên”, cô bây giờ đã hoàn toàn làm chủ được sức mạnh trong cơ thể mình. Mặc dù chưa thể so với hắn, nhưng đối với mấy hôm trước thì nay Huyền
Linh gần như thay đổi khác một trời một vực. Thân thể nhỏ hẳn một vòng,
không phải gầy đi mà thon gọn và các bó cơ săn chắc hơn. Để dễ vận động, cô đổi kiểu tóc từ xõa ngang vai thành đuôi gà. Việc này làm cho sự nữ
tính dịu dàng của cô biến mất, nhưng thay vào đó là vẻ đẹp anh khí, mạnh mẽ lên ngôi. Đặc biệt, phải kể đến ánh mắt của cô, không còn toát ra vẻ yếu đuối, cam chịu nữa mà lúc nào cũng bùng lên ánh sáng hi vọng, tự
tin vào bản thân.
Huyền Linh đang ngày một tốt lên, nhưng thời
gian trôi qua mà An Nhiên mãi chưa tỉnh nên vấn đề mới lại phát sinh. Đó là, lương thực đang dần cạn kiệt, chỗ thịt gà hắn săn được lúc trước đã sắp hết. Nghiêm trọng hơn, là gạo cũng chỉ còn một ít, chắc đủ khoảng
một hai bữa nữa. Hết cái ăn, không còn cách nào khác, hắn sẽ phải ra
ngoài để tìm kiếm. Lần trước, lúc đi lấy bình ắc-quy hắn di chuyển một
mình và không có con Lu nên suýt chút nữa thì mất mạng. Nên lần này, đi
tìm kiếm lương thực, nguy hiểm hơn, hắn không thể không mang theo con Lu bên cạnh. Như vậy, trong phòng trọ chỉ còn lại hai mẹ con Huyền Linh.
Mặc dù khu này có vẻ an toàn, nhưng từ lúc biến đổi xảy ra, cái gì cũng
có thể phát sinh. Hắn mới chỉ huấn luyện sơ qua kỹ năng chiến đấu cho
Huyền Linh, chưa trải qua thực chiến, khắc phục vấn đề tâm lý, đối mặt
với nguy hiểm bất ngờ sẽ là một vấn đề lớn đối với cô.
...................
Đánh xong bài quyền, thu công lại, Tân giơ đồng hồ lên nhìn thì thấy mới gần tám giờ sáng, còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc để Huyền Linh
chuyển sang khâu tập luyện tiếp theo. Ngẩng đầu, hắn liếc mắt nhìn Huyền Linh nghiêm túc đứng tấn rồi thở dài một hơi. Việc lương thực sắp hết,
hắn chưa cho cô biết, bởi nói ra cũng không giải quyết được việc gì. Cau mày, hắn suy tư cố gắng nghĩ ra một biện pháp để giải quyết tình hình
rối rắm lúc này.
Đang động não, bỗng từ phía sau hắn đột ngột có tiếng người nói cất lên:
- Chú Tân! Mẹ con đang làm gì thế?
Giật mình, hắn thoát khỏi suy nghĩ vội quay đầu lại nhìn. Khi biết rõ người
vừa cất tiếng nói là cô bé An Nhiên, hắn kinh ngạc đến há hốc mồm. Bởi
chất giọng của con bé khác quá, nó vẫn còn non nớt, nhưng không có vẻ
ngây thơ như trước mà vương vấn một chút gì đó quyến rũ lạ lùng. Mà
không riêng gì giọng nói, cơ thể của con bé cũng biến đổi giống như lột
xác biến thành người khác vậy. Lúc trước, mẹ con bé đắp chăn che đi, hắn không biết được ra sao, giờ nhìn thấy mới cảm giác kinh hãi sững sờ cả
người.
Trong lúc hôn mê, hắn không biết những gì biến đổi đã xảy
ra bên trong con bé. Nhưng bây giờ, hắn cảm giác là con bé đã lớn hơn
trước một vòng, từ một bé con tầm năm, sáu tuổi biến thành giống như đứa trẻ chín đến mười tuổi. Tóc con bé đã đổi toàn bộ từ đen thành màu đỏ
rực, cơ thể thì thanh mảnh hơn và bắt đầu có dáng của một thiếu nữ. Kế
thừa gen của mẹ, khuôn mặt bụ bẫm của con bé giờ nhìn có vẻ thanh tú và
rất xinh đẹp. Đặt biệt nhất phải kể đến, là con ngươi trong đôi mắt của
con bé, không còn là màu đen như trước, mà chuyển thành màu đỏ nhìn cực
kì yêu dị.
Con bé đứng vịn tay ở cửa phòng trọ, tò mò nhìn hai
người. Vương trong không khí, hắn thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương
đặc biệt, thơm dịu giống như của “Cây quỷ” phát ra, nhưng lại không mang cảm giác mê hoặc. Xem ra, tất cả những biến đổi của con bé là do cái
cây đáng sợ này gây ra. May mắn, là con bé không biến thành quái vật như trong tưởng tượng của hắn.
- An Nhiên... Con tỉnh rồi!!! – Nghe
thấy tiếng nói, Huyền Linh ngoái đầu nhìn lại thì thấy con mình đứng
ngoài cửa. Hết sức vui mừng, cô reo lên, vội chạy tới ôm chầm lấy con
gái bế lên rồi hôn chút chút vào má con bé.
- A..a.. Mẹ bỏ con
xuống... Nước miếng văng tứ tung đầy mặt con rồi... – Cảm giác hành động của mẹ mình hơi quá đà, An Nhiên khó chịu vùng vẫy.
Nằm gần đó,
con Lu thấy An Nhiên tỉnh lại, chắc nó cũng quý cô bé nên vẫy đuôi tíu
tít, lập tức chạy lại gần, rồi chồm lên liếm láp bắp chân cô bé. Trong
khi đó, động tĩnh của Huyền Linh và An Nhiên đã đánh thức hắn khỏi cảm
giác sững sờ. Quăng những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, hắn mỉm cười
nhanh chóng lại gần hai mẹ con. Đợi cho Huyền Linh âu yếm con xong, hắn
đặt tay lên trán An Nhiên kiểm tra rồi khẽ hỏi:
- Cháu cảm thấy khỏe chứ?
- Con khỏe lắm! – Vẫn được mẹ bế, An Nhiên gật đầu đáp lời. Nói xong con
bé đưa ngón trỏ lên miệng mút, dáo dác nhìn khắp nơi rồi cất tiếng hỏi
hắn:
- Chỗ này là ở đâu thế chú Tân?
- Đây là xóm trọ của
chú... Con còn nhớ những gì xảy ra lúc trước không? – Hắn đáp lời An
Nhiên rồi hỏi thử xem con bé có biết việc gì đã xảy ra với chính bản
thân mình không.
- Con chỉ nhớ là đang ở một chỗ đầy cây cỏ cùng
với chú và mẹ thì tự nhiên buồn ngủ... Sau đó, con ngủ mơ một giấc mơ
dài, thật dài đến mãi giờ mới tỉnh... – Nhíu mày, An Nhiên cố gắng hồi
tưởng lại rồi trả lời hắn.
- Mà con ngủ lâu thế cơ... – Không biết được thực tại ra sao, con bé hỏi luôn hắn về khoảng thời gian bị mất ý thức.
- Mấy ngày rồi đấy... Con ngủ mãi không tỉnh làm mẹ lo phát khiếp đi
được... Chụt... – Huyền Linh đáp lời luôn, tiện đó cô hôn trộm luôn một
cái vào má lúc An Nhiên không phòng bị.
- Thế con ngủ mơ thấy cái gì mà mẹ gọi mãi không được... – Bế An Nhiên vào phòng rồi ngồi xuống
giường, Huyền Linh vừa vuốt tóc con vừa tò mò hỏi.
Ngồi trên cái
ghế nhựa cao đối diện, Tân dù không nói gì, nhưng ánh mắt cũng tỏ ra hết sức hiếu kì về giấc mơ của con bé. Bên cạnh hắn, con Lu nằm vẫy đuôi
đang chăm chú nhìn An Nhiên cũng khẽ sủa một tiếng, chẳng biết nó có
hiểu bọn họ nói gì không mà hóng hớt như vậy nữa.
- Mẹ muốn nghe
con kể thật hử? – An Nhiên nhìn mẹ mỉm cười hỏi lại, nụ cười của bây giờ mang một cái gì đó yêu dị, mê hoặc khiến Tân nhìn thấy mà thất thần cả
người.
- Ừ.. Kể mẹ nghe đi... Mẹ tò mò lắm... – Huyền Linh là mẹ
của con bé nên đương nhiên sẽ không bị nụ cười ảnh hưởng. Nghe con hỏi,
cô háo hức thúc giục.
- Vậy được... Con mơ là hai mẹ con mình
quay lại nhà cũ... Rồi cả hai bận tíu tít sắm sửa dọn nhà... Rồi sau đó
bao nhiêu người đến chơi này, họ mang nhiều quà lắm, còn mang cả một bộ
váy rất đẹp tặng cho mẹ nữa... Mẹ mặc cái váy vào mẹ trở nên cực kì xinh đẹp đi ra trò truyện với mọi người ai cũng phải trầm trồ lên khen
ngợi...
- Hi hi... Váy gì đấy con... Đẹp thế cơ à... – Nghe con
bé kể, Huyền Linh mường tượng ra cảnh tưởng mà cảm thấy thích thú không
nhịn được ngắt lời.
- Váy đẹp lắm... Mẹ nhìn xinh lung linh
luôn... Cái váy liền áo trắng tinh, đuôi váy dài thật dài làm con phải
đi sau nâng váy cho mẹ đấy... – Nhớ lại hồi ức đẹp trong giấc mơ, An
Nhiên vừa kể vừa mỉm cười hạnh phúc. Rồi đang nói, cô bé đột nhiên quay
ra nhìn hắn và con Lu khiến cả hai khó hiểu nhìn nhau.
- Trong giấc mơ, con thấy chú Tân với con Lu cũng xuất hiện nữa cơ...
- Thế hử! Thế chú Tân với con Lu làm gì trong giấc mơ của con? – Bị cuốn
hút vào câu truyện, Huyền Linh hỏi con luôn mà không cần nghĩ.
- Mẹ từ từ để con kể đã nào... – Cảm giác bị chen ngang khó chịu, An Nhiên gắt giọng lên với mẹ.
- Ừ.. ừ... Mẹ xin lỗi... Con kể tiếp đi... – Vội mỉm cười xin lỗi, Huyền Linh im lặng lắng tai nghe con mình nói tiếp.
- Mẹ mặc cái váy đẹp ra bên ngoài được một lúc thì có xe ô tô đến trước
cửa nhà mình đón... Con đỡ váy cho mẹ đi đến trước xe ô tô thì thấy ông
ngoại và bà ngoại bước từ trong ra...Trong mơ, con không nhìn rõ, nhưng
con cảm giác được ông, bà hiền và quý con lắm như mẹ nói đấy... Ông, bà
bảo bận lắm không đến thăm hai mẹ con mình được, nhưng hôm nay là ngày
quan trọng của mẹ nên phải tới...
Nghe giọng nói ngây thơ của con về ông bà, Huyền Linh bất giác nhói lên trong lòng. Nghĩ tới việc mình
không dám về quê kể cho bố, mẹ biết chuyện, giấu cả con mình, giờ lại
không biết họ còn sống không nữa mà nước mắt của cô chực trào ra. Vội
quay mặt đi không cho con mình biết, cô cố gắng kiềm chế nước mắt. May
mắn, là tất cả mọi người đang tập trung câu truyện của An Nhiên nên
không ai để ý xem cô.
Trong khi đó, An Nhiên vẫn say sưa kể lại mà không biết được cảm xúc của mẹ mình.
- Con với mẹ lên xe ô tô cùng với ông bà này... Cả nhà mình đi đến nhà
thờ lớn trong thành phố... Phía sau có nhiều người đi theo lắm...
Thấy con mình kể đến việc đi tới nhà thờ, Huyền Linh dần cảm thấy là lạ. Sự
tò mò ngăn cho cảm xúc tiêu cực của cô phát tán. Quay đầu lại, cô chăm
chú nhìn con mình rồi lắng nghe.
- Đến nhà thờ rồi, mẹ bước xuống xe đi dần đến lễ đường, ở bên cạnh đỡ tay mẹ là ông ngoại, còn con thì
phải đi sau nâng váy... Rồi mọi người hai bên tung hoa này, toàn cánh
hoa hồng đẹp lắm... Đến trước lễ đường, ngẩng đầu lên nhìn con mới biết
là có người đứng đợi hai mẹ con mình ở đó...
- Mẹ biết là ai không? – An Nhiên cười tít mắt hỏi.
Ẩn ẩn cảm giác được cái gì, Huyền Linh đỏ mặt lắc đầu không đáp lời.
- Là chú Tân ấy... Chú ấy mặc vest, thắt cà-vạt đẹp trai lắm mỉm cười đợi mẹ... Đứng cạnh chú còn có con Lu luôn, nó thắt nơ con bướm trước cổ
nhìn ngộ lắm... Rồi cả hai trao nhẫn cho nhau này... Cuối cùng trước sự
hò hét của mọi người, cả hai hôn nhau đắm đuối luôn, như trong phim
ấy... Rồi chú Tân và con Lu về ở cùng với hai mẹ con mình, con phải gọi
chú ấy là bố nữa cơ... Thế nào, mẹ thấy giấc mơ của con đẹp không?...
Nói đến đoạn hay, An Nhiên quay ra hỏi mẹ rồi liếc nhìn chú Tân chờ hai
người tán thưởng để lấy hứng kể tiếp. Nhưng vừa nhìn, cô bé liền giật
mình tưởng hai người bị ốm vì mặt họ đỏ rực như gấc. Cả hai cúi gằm đầu
xuống ngực, không dám ngẩng lên nhìn nhau, cũng không dám nói câu gì,
chỉ có con Lu là dỏng tai khẽ sủa lên như cảm thấy hứng thú thật lớn.
- Mẹ với chú không bị ốm chứ? – Đặt tay lên trán mẹ, An Nhiên lo lắng hỏi thăm.