Nấp trong một chiếc xe bán tải đỗ bên lề đường ngách nhỏ chật hẹp, Tân
thò đầu qua cửa kính nhìn ngó khắp xung quanh một lượt. Mấy giây sau,
không thấy có mối nguy hiểm nào, hay cái gì khả nghi, hắn mới rụt đầu
lại. Kéo khóa, mở ba lô, hai tay hắn run run móc mấy gói đồ khô ra. Gấp
gáp bóc vỏ, hắn chia sẻ với con Lu rồi cả hai ngấu nghiến nhai nuốt.
Vài phút trước, sau khi cắt đuôi được đàn quái vật và cảm thấy bọn chúng
không đuổi theo mình nữa, hắn đã quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Chút sức lực hồi phục cấp tốc sau khi thức tỉnh năng lực lần hai đã cạn kiệt,
hắn bây giờ không chỉ cảm thấy đói đến choáng váng, mệt mỏi rã rời, mà
cơ thể còn lạnh run lên từng đợt. Ở bên cạnh, tình hình của con Lu cũng
không được tốt lắm nên hắn phải tìm kiếm chỗ trú ẩn tạm thời ngay. Nhìn
ngó xung quanh một tí, hắn nhanh chóng chọn chiếc xe bán tải này, vì nó
ngay trong tầm mắt, có vẻ kín đáo và có thể dễ dàng thoát ra chạy trốn
tiếp khi có nguy hiểm bất ngờ xuất hiện.
Ở bên ngoài, trời vẫn
mưa tầm tã rất to, cơn mưa rào như trút nước không có bất kì dấu hiệu
nào là sẽ dừng lại. Nhiệt độ hạ xuống khá thấp, gió đã ngừng thổi và
tiếng sấm sét cũng không còn nữa. Trong xe bán tải, hắn và con Lu run
rẩy khó khăn nhai nuốt thức ăn vào bụng. Đống đồ khô lạnh lẽo này thật
khó ăn, nhất là khi hai hàm răng cứ đánh vào nhau lách cách thế này. Móc mấy lọ thịt lợn đóng hộp ra, hắn giật nắp rồi ngửa cổ uống nước sốt bên trong thay cho nước. Ngồi bên cạnh, con Lu ngửi thấy mùi thịt liền
ngẩng đầu hướng ánh mắt đáng thương nhìn hắn. Không để cho đồng bạn của
mình phải chờ đợi, hắn nhanh chóng mở hộp khác rồi đưa cho con Lu ngay.
Một lát sau, khi đã ăn hết một phần ba đống đồ trong ba lô thì cuối cùng
hắn cũng cảm thấy lưng lửng bụng. Dừng lại, hắn không ăn nữa mà lấy ít
đồ bóc thêm cho con Lu. Hôm nay, nó đã hi sinh bản thân cứu hắn rất
nhiều lần nên cần phải ăn nhiều hơn. Còn hắn, dù rất muốn ăn nữa, nhưng
phải cố gắng nhịn lại, bởi số thức ăn ít ỏi mới lấy được không còn
nhiều. Với tình hình bây giờ, hắn biết rằng muốn kiếm thêm đồ ăn là cực
kì khó khăn. Hắn không ngờ được rằng, bọn quái vật tiến hóa nhanh đến
đáng sợ như thế này. Mới hôm qua thôi, bọn chúng vẫn còn đứng vật vờ
khắp nơi, lao tới tấn công vào chỗ phát ra động tĩnh như bản năng. Thế
mà hôm nay, lũ quái đã tự biết tụ thành đàn, ẩn nấp trong góc khuất của
các tòa nhà để săn mồi.
Bỗng một làn gió lạnh lùa vào trong xe
làm hắn rùng mình run lên cắt đứt mạch suy nghĩ. Trở về với thực tế, hắn nhìn lại bộ quần áo ướt đẫm nước của mình mà cảm thấy không ổn. Tuy có
chút thức ăn vào bụng, hắn khỏe lên, không còn cảm thấy lạnh buốt như
lúc trước nữa. Nhưng ngâm nước lâu sẽ khiến hắn rất dễ bị ốm, mà ốm bây
giờ là điều cực kì nguy hiểm. Cơ thể hắn mà rơi vào tình trạng suy
nhược, không thể hành động được như ý muốn là đã cách cái chết không xa. Phải tìm một bộ quần áo khác để thay ngay, tiếc rằng trước khi đi, lúc
chuẩn bị hắn không cho vào trong ba lô.
Ngoái đầu, tìm kiếm trong xe, hắn hi vọng chủ nhân cũ sẽ để lại gì đó hữu dụng cho mình. Tìm tòi
một tí, hắn vui mừng mỉm cười khi thấy ở ghế sau ô tô có một cái áo
khoác mỏng cùng vài chai nước lọc giắt cạnh cửa xe. Ăn đồ khô xong đang
khát, hắn vội với lấy chai nước mở ra rồi ngửa cổ tu ừng ực. Cúi xuống,
thấy con Lu cũng muốn uống, hắn liền lấy một cái vỏ hộp ăn xong lúc nãy, đổ nước vào rồi đưa cho nó. Xong xuôi, hắn lập tức cởi áo mình ra rồi
mặc cái áo khoác kia lên.
Thở phào một hơi, thay áo xong, ấm áp
hơn hẳn, còn cái quần và đôi giày ướt nữa, tí nữa hắn tính sau vậy. Lục
lọi khắp nơi, hắn tìm xem còn thứ gì khác không thì may mắn phát hiện
trong ngăn đồ phía trước ngoài mấy thứ linh tinh ra, còn có một túi cứu
thương nhỏ nữa. Hộp cứu thương cũ của hắn sau khi sơ cứu cho hai mẹ con
đã sắp hết rồi, tìm thấy cái này đúng là kịp thời.
Lập tức kéo
khóa mở ra, hắn phấn khởi khi thấy bên trong hộp cứu thương, ngoài bông
băng, dung dịch sát trùng... còn có cả thuốc đỏ để cầm máu nữa.Táp! Táp! Táp! – Hắn đang loay hoay với túi cứu thương, ở bên cạnh bỗng vang lên tiếng động.Cúi xuống nhìn lại, hắn thấy con Lu đang liếm lông và vết thương của mình.
Nó chắc là đang rất đau đớn, nhưng không rên lên một tiếng khiến hắn cảm thấy nghẹn ngào trước ngực. Không để nó làm thế tiếp, hắn phải sơ cứu
cho con Lu ngay.
Trước tiên, hắn lấy cái áo thu đông vừa thay ra
của mình, vắt khô rồi lau sạch nước trên lông con Lu. Sau đó, hắn bắt nó nằm im để dùng dung dịch sát trùng làm sạch vết thương. Mỗi lần dòng
nước sát trùng đổ vào vết thương là cơ thể con Lu lại run bắn lên từng
đợt làm hắn xót ruột vô cùng. Cắn răng, hắn đẩy nhanh tốc độ. Mấy chục
giây sau, khi đã rửa sạch đất cát và máu bẩn quanh miệng vết thương, hắn liền lấy lọ thuốc đỏ rắc lên rồi quấn băng gạc bao quanh vết thương thế là tạm ổn.
Sơ cứu tốt cho con Lu xong, hắn mới có thời gian để ý lại vết thương trên người mình. Lúc trước, con “quái vật biến dị tốc
độ” có tung một đòn cực mạnh vào ngực hắn, nhưng may mắn cái ba lô đã
cản không cho đuôi gai tiếp xúc với da thịt nên miệng vết thương chỉ có
vết bầm tím không nặng. Hai cánh tay, cùng với mu bàn tay của hắn thì bị đất đá va đập sứt xát khắp nơi. Miệng vết thương tuy nhìn đáng sợ,
nhưng chỉ là ngoài da, không tổn thương sâu vào cơ và xương ảnh hưởng
hoạt động nên hắn chỉ rửa sạch, rắc thuốc đỏ lên rồi quấn băng bảo vệ là xong.
Nặng nhất phải là ở phía sau lưng của hắn, nơi con quái
phản đòn vào lúc sắp chết. Cởi áo khoác ra, hắn xoay lưng nhìn qua gương chiếu hậu ô tô, quan sát vết thương mà cảm thấy rùng mình. Những chỗ bị đuôi gai của con quái đập vào giờ đây đã bị bóc đi một mảng da thịt khá sâu, miệng vết thương loét ra, trắng bệch do máu bị nước mưa rửa trôi.
Cắn răng chịu đựng đau xót, hắn cấp tốc xử lý vết thương.
Xong
xuôi, Tân mặc áo khoác lại rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Không biết
từ bao giờ, cơn mưa rào dữ dội đã đột ngột dừng lại chỉ còn lất phất vài hạt nhỏ. Bầu trời vẫn u ám xám xịt dày đặc mây đen giống như lúc nào
cũng có thể mưa tiếp vậy. Không khí thì ngày một lạnh hơn, nên dù đã
thay áo khoác nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi rét. Sau một khoảng thời gian
nghỉ ngơi, ăn uống, sức lực của hắn cũng đã hồi phục được kha khá không
còn đáng ngại như lúc trước nữa. Ở bên cạnh, con Lu sau khi ăn và sơ cứu vết thương xong cũng tốt hơn rất nhiều. Đã đếm lúc hắn rời khỏi đây
thôi, ở chỗ này hắn cứ có cảm giác bất an không an toàn. Giơ đồng hồ lên xem, hắn thấy đã hơn hai giờ chiều rồi. Từ bây giờ đến hết ngày, trời
sẽ tối đi rất nhanh, hắn phải nhanh chóng tính xem sẽ làm gì tiếp rồi
trở về chỗ hai mẹ con An Nhiên.
Gom đồ cất vào trong ba lô, hắn
đeo nó lên trước ngực. Ló đầu ra bên ngoài quan sát một tí, không thấy
có mối nguy hiểm nào xung quanh hắn mới mở cửa dẫn con Lu xuống xe. Vừa
đặt chân ra bên ngoài, lập tức một cơn gió lạnh ùa tới làm hắn rùng mình run lên nhè nhẹ. Ở bên cạnh, con Lu tốt hơn hắn một ít vì nó có bộ lông dày đã khô gần hết. Thế này không ổn rồi, hắn phải tìm quần áo và giầy
để thay ngay lập tức. Bởi cứ vậy mà đi, hắn chắc chắn sẽ không chịu
được, vì nhiệt độ từ giờ đến tối sẽ ngày càng lạnh.
Môi tím tái,
hắn nắm chặt cái rìu dẫn con Lu bắt đầu di chuyển. Vừa ra khỏi con hẻm,
đập vào mắt hắn là con đường nhỏ với hai bên là hàng quán. Nhìn vào địa
chỉ trong cái bảng hiệu ngay bên cạnh dưới lòng đường, hắn thấy chỗ này
là phố Cầu Diễn, cách khu trọ của mình khá xa. Khu phố này sau trận động đất vẫn còn khá nhiều căn nhà lành lặn, đa số đóng kín cửa chỉ có một
số là mở. Ngẩng đầu lên quan sát, hắn nhắm lấy một cái Shop quần áo gần
nhất mở cửa rồi cẩn thận di chuyển.
Khoảng một phút sau, hắn tiếp cận mục tiêu. Nấp sát bên mép cửa, hắn ló đầu vào bên trong quan sát.
Cảnh vật hiện rõ lên trong mắt, hắn thấy bên trong có ba con quái vật
“Nấm đầu người” đang ẩn nấp trong bóng tối. Xem ra, hắn đã suy đoán
đúng, tất cả bọn quái vật này đều tiến hóa về cách săn mồi rồi. Thế này
thì bọn chúng đã nguy hiểm, nay lại càng đáng sợ hơn. Nhíu mày, hắn nghĩ cách tiêu diệt nhanh gọn ba con quái thường này để không gây ra động
tĩnh lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại trong vài giây, hắn cảm thấy phương án tốt nhất vẫn là đặt bẫy rồi hắn và con Lu tiêu diệt từng con một. Quyết định như vậy xong, hắn nhìn ngó xung quanh một tí rồi nhanh chóng bắt
tay vào thực hiện kế hoạch. Phóng một sợi dây từ lòng bàn tay ra, hắn
dính vào mép cửa rồi cẩn thận di chuyển sang bên kia, căng dây buộc chặt vào mép còn lại cách mặt đất khoảng hai cen-ti-mét. Kiểm tra lại độ
chắc chắn xong, hắn bảo con Lu vào trong dụ bọn quái vật còn bản thân
thì nấp ngoài cửa sẵn sàng tấn công.
Một lát sau, không có bất
ngờ nào xảy ra, Tân và con Lu thành công tiêu diệt ba con quái vật một
cách nhanh chóng ít gây ra động tĩnh nhất. Kiểm tra lại một lượt nữa,
chắc chắn rằng bên trong không còn gì khác, hắn liền nhanh chóng đi vào
trong Shop rồi tìm tòi quần áo. Thật không ngờ, lần đầu tiên hắn được
đặt chân vào chỗ sang trọng lại là trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này. Trước kia, những nơi này, hắn chỉ dám ao ước nhìn ngắm từ bên ngoài mà
thôi.