Rời khỏi khu vực nghiên cứu, dưới sự dẫn đường của Trâm và Hùng, nhóm
của Tân di chuyển đến trường giáo dưỡng. Trên đường đi, dù rất tò mò về
món quà bác Đô tặng, nhưng nhớ kĩ lời dặn nên Tân nhất định không mở mặc cho Hùng ra sức năn nỉ. Tuy chưa biết bên trong va-li có gì, nhưng nhìn vào thái độ cẩn trọng của ông bác thì hắn cũng đoán được đây chắc chắn
là thứ không tầm thường.
Khoảng cách từ khu nghiên cứu đến trường giáo dưỡng cũng không xa lắm, cho nên cả bọn vượt qua vài tòa nhà cao
ốc là tới nơi. Nhìn những dãy nhà đồ sộ được bố cục theo phong cách châu âu đẹp mắt, Tân đoán rằng ngôi trường này trước kia chắc chỉ có tầng
lớp thượng lưu mới đủ điều kiện đưa con em vào học. Có lẽ, sẽ chẳng có
ai nghĩ đến một ngày, ngôi trường là nơi miễn phí cho mọi đứa trẻ, không phân biệt tầng lớp, xuất thân.
Ngắm nhìn ngôi trường một lát rồi cả bọn tiến tới trước cửa phòng bảo vệ cạnh cổng. Trình bày cho đồng
chí bảo vệ biết mục đích xong, theo lời chỉ dẫn cả bọn tìm đường đến
phòng tuyển sinh. Trên đường đi, Tân nhìn thấy có rất nhiều đội ngũ là
những đứa trẻ còn rất ít tuổi được thầy cô giáo là các chiến sĩ bộ đội
tập huấn quân sự. Trong thời mạt thế, quân đội đưa ra phương án giáo dục thế này là rất hợp lý vì các yếu tố như vũ lực, hợp tác đoàn đội phải
luôn được ưu tiên đặt lên hàng đầu, còn những kiến thức khác chỉ cần học sơ qua căn bản là tốt. Như vậy, nghĩ tới việc mình sắp giao ba cô bé
cho trường giáo dưỡng dạy dỗ, hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Khoảng năm phút sau, cả bọn tới phòng tuyển sinh, nằm ở tòa nhà trung tâm ngay trước cổng trường. Nhờ bác Đô đánh tiếng từ trước, Tân trình bày cho nữ đồng chí trực ban biết xong là mọi thủ tục được thực hiện ngay. Trong
lúc chờ nữ đồng chí làm giấy tờ cho ba cô bé, hắn quay sang nhìn Thương
và An Nhiên một chút rồi lên tiếng:
- Hai đứa có muốn nhập học cùng ba bạn không?
Nghe hắn hỏi, Thương lập tức lắc đầu không chút do dự. Trong ánh mắt của em, hắn nhận thấy được sự lệ thuộc không muốn rời xa giữa những người thân
với nhau. Không biết từ lúc nào, địa vị của hắn ở trong lòng em đã trở
nên quan trong đến vậy. Giống với Thương, An Nhiên cũng từ chối nhập
học. Con bé mặc dù khá thân với Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi, nhưng
hắn biết An Nhiên sẽ không bao giờ rời xa mẹ mình vì bất cứ lí do gì đi
chăng nữa.
Không ép buộc Thương và An Nhiên, cả hai đã quyết định thì hắn chắc chắn phải tôn trọng điều đó. Khác với những đứa trẻ cùng
tuổi, hắn biết suy nghĩ của cả hai trong một số trường hợp thì chín chắn giống như người trưởng thành.
Làm thủ tục xong, ba cô bé, mỗi
người được phát hai bộ đồng phục cùng một ít quần áo mùa đông và sách
vở. Sau đó, dưới sự dẫn đường nữ đồng chí trực ban, ba cô bé đi tới khu
ký túc. Mặc dù, bác Đô đã dặn là sẽ giúp cả ba có điều kiện tốt nhất,
nhưng Tân vẫn đi theo đến chỗ ở xem xét cho yên tâm.
Một lát sau, tới khu ký túc xá, ba cô bé được phát thêm chăn màn và một số vật dụng
cá nhân nữa. Rồi theo sự sắp xếp của của đồng chí quản lý, cả ba ở chung một phòng tập thể với mười cô bé cùng tuổi khác. Cả bọn giúp ba cô bé
mang đồ đạc lên phòng sắp xếp, Tân không thấy bạn cùng phòng của cả ba
vì những đứa trẻ kia đã đi học hết. Hơi đáng tiếc vì không gặp được mấy
cô bé kia để xem tính nết ra sao, nhưng vấn đề đó cũng không quá lớn,
tầm tối hắn tới thăm lần nữa là được.
Trước khi rời khỏi, hắn cẩn thận dặn dò cả ba mấy câu. Biết từ giờ trở đi sẽ không được đồng hành
cùng nhóm của hắn nữa, ba cô bé quyến luyến bật khóc. Đặc biệt là con
Lu, cả ba ôm chầm lấy nó không muốn rời xa. Tưởng chừng mình sẽ phải tốn miệng lưỡi dỗ dành, nhưng cả ba rất hiểu chuyện, chỉ giữ cả bọn ở lại
thêm một chút rồi ngoan ngoãn tạm biệt.
.......MTTH........
Ra khỏi trường giáo dưỡng, cả bọn xem thời gian vậy mà đã hơn ba giờ. Trên cao, bầu trời đã bắt đầu âm u tối, không khí thì ngày một lạnh. Nhìn
thời tiết giống như sắp mưa, cả bọn không còn hứng thú đi thăm quan “Khu an toàn” nữa mà thống nhất với nhau là quay về phòng. Quyết định như
vậy, cả bọn nhanh chóng di chuyển.
Một lát sau, về tới trước cửa
tòa nhà chung cư, Tân thấy mọi người vẫn còn làm việc hết sức hăng say ở công viên đối diện. Cảm nhận bầu không khí lao động rộn ràng khắp muôn
nơi, hắn cảm giác mình rảnh rỗi thế này thật không tốt. Nhủ thầm trong
lòng, ngày mai phải tìm kiếm một nhiệm vụ nào đó để đi làm rồi hắn cùng
mọi người nhanh chóng vào tòa nhà chung cư.
Leo cầu thang lên
tầng năm, cả bọn tụ tập tại phòng của Tân. Vừa bước vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống ghế so-fa Hùng đã không nhịn được lên tiếng:
- Anh Tân! Mau mở va-li ra xem bên trong có gì đê...
Cũng hết sức tò mò về đồ vật bên trong va-li, Tân gật đầu đồng ý ngay:
- Được!
Nói xong, hắn móc tờ giấy ghi mật mã ra đọc để Hùng vặn những con số mở
khóa. Lách cách mất mấy giây, cuối cùng Hùng cũng mở khóa thành công.
- Cạch!
Âm thanh chốt khóa bung ra, dưới ánh mắt chăm chú của cả bọn, Hùng từ từ
mở nắp va-li. Chứng kiến vật phẩm bên trong là cái gì, cả bọn không khỏi thốt lên kinh ngạc. Chắc chẳng ai có thể tưởng tượng ra được, món quà
bác Đô tặng lại là một tấm khiên. Cẩn thận nhấc nó lên, Tân chăm chú
quan sát.
Chiếc khiên được thiết kế dạng hình tam giác với năm
centimet viền ngoài màu trắng bạc, sâu vào trong là màu đen kim loại và ở giữa trung tâm nhô lên một mũi nhọn hình thoi màu tím long lanh như đá
quý. Kích cỡ của khiên khá nhỏ, chiều dài chỉ khoảng ba chục phân, cạnh
trên rộng khoảng mười bảy phân, hai cạnh bên chéo xuống nhọn, rồi sắc ở
gần mũi dưới. Các cạnh bên của khiên hơi mỏng, dày dần khi vào giữa.
Phần mép trên cùng của khiên được gắn thêm ba viên đá màu xanh lục,
trông rất đẹp mắt. Trọng lượng của chiếc khiên khá nhẹ, chắc chỉ tầm bốn đến năm cân.
Nhìn tổng thể, cái khiên rất tinh xảo giống như một món đồ nghệ thuật vậy. Mấy cô gái có vẻ rất thích thú với món quà này,
khi thỉnh thoảng lại thốt lên trầm trồ thán phục. Chẳng lẽ món quà bí ẩn mà bác Đô tặng chỉ đơn giản là một món đồ chơi, Tân cảm thấy điều này
thật khó tin. Sực nhớ ra ông bác có dặn tờ giấy trên tay còn ghi giới
thiệu về món quà nữa nên hắn lập tức lật sang mặt sau.
Dòng chữ
đầu tiên hắn đọc được là tên món đồ, “Khiên phản lực”. Tên của chiếc
khiên thật lạ, hắn nhíu mày chăm chú đọc tiếp thì thấy nội dung ghi như
sau. Đừng để hình dáng bề ngoài của chiếc khiên đánh lừa, đây là một thứ vũ khí. Những năm gần đây, thảm họa, thiên tai xảy ra liên miên, đi
cùng với nó là nhiều loại vất chất mới lộ diện. Trong hố tử thần, các
nhà khoa học quân đội đã tìm thấy một loại “Đá năng lượng” màu tím sẫm.
Sau khi nghiên cứu, họ nhanh chóng nhận ra thứ này là một loại vật chất
hoàn toàn mới. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage Đảo 13)
Những đặc tính của đá năng lượng vô cùng kì lạ, nó không chỉ hấp thụ được tất cả các loại năng lượng rồi tích trữ lại, mà còn có thể biến đổi và giải phóng năng lượng ra thành nhiều dạng khác nhau. Điều kiện cần thiết để
thực hiện được phản ứng này là phải thay đổi cấu trúc phân tử của “Đá
năng lượng”. Phần lõi của “Khiên phản lực” là một biến thể của “Đá năng
lượng”, có thể hấp thụ lực tác động tới một mức nhất định sẽ tự động
phản lại không cần thông qua tiếp xúc. Lấy phần lõi làm hạch tâm, ông
bác đã dùng công nghệ phủ na-no nhiều lớp với vật liệu là Titanium và
kim loại siêu hiếm Iridium thế là chiếc “Khiên phản lực” được tạo ra.
Cho nên, ngoài các tính năng giống một cái khiên thông thường khác như
trọng lượng nhẹ, cứng rắn và chắc chắn thì cái khiên này còn có các điểm nổi trội là chống nhiệt cực tốt cả nóng và lạnh, ít bị dẫn nhiệt, không gỉ, kháng bị ăn mòn cao và không bị oxi hóa bởi chất khử mạnh. Nhưng
những điều trên vẫn chưa là gì với khả năng đặc biệt của cái khiên. Đó
là, nó có thể hấp thụ lực tác động và tích trữ lại vào bên trong phần
lõi. Đến một mức giới hạn nhất định, khi ba chấm nhỏ báo hiệu trên khiên sáng lên hết thì cái khiên sẽ tự phát động tính năng “bộc phá”, để phản lại đòn tấn công của đối thủ với lượng lực được hấp thụ khi nãy.
Đọc đến đây, Tân đã có thể hiểu được tác dụng của chiếc khiên nhỏ này. Như
Hùng nói từ trước, chiếc khiên này là một dạng công nghệ vũ khí mới đang được quân đội nghiên cứu. Không chỉ có thể che chắn phòng thủ, chiếc
khiên còn phản lực ngược lại được. Món quà này là một thứ rất quý giá,
hắn không ngờ bác Đô lại bỏ ra tặng mình được. Nhưng như thế này liệu có ổn không, hắn đang tự hỏi trong đầu thì tình cờ nhìn thấy bên dưới tờ
giấy vẫn còn hàng chữ nhỏ viết tay nữa.
Nhíu mày, hắn chăm chú
đọc thì nhận ra đây là lời nhắn của bác Đô. Rằng chiếc “Khiên phản lực”
này chỉ là một sản phẩm thí nghiệm nhỏ của riêng ông bác, không quá quan trọng và không liên quan gì đến công trình nghiên cứu chung, hắn cứ yên tâm sử dụng mà không có bất cứ vấn đề gì cả. Hiểu rõ được vấn đề, hắn
khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Như vậy, chiếc khiên này hắn có thể tùy ý sử dụng rồi.
Được tặng một món vũ khí đặc biệt, hắn bắt đầu cảm
thấy hưng phấn muốn thử nghiệm ngay. Liếc mắt tới chỗ cả đám đang nghiên cứu chiếc khiên, hắn lên tiếng:
- Hùng! Ném cái khiên cho anh
nhanh, ra bên ngoài anh sẽ cho mọi người thấy khả năng thần kỳ của nó... – Tờ hướng dẫn về cái khiên mới chỉ có mình hắn đọc xong, biết được sức mạnh của nó nên muốn cho mọi người một sự bất ngờ.
- Hả! Khả
năng thần kỳ gì cơ? – Nghe Tân nói, Hùng bật thốt lên kinh ngạc cầm
khiên đưa tới rồi hỏi lại. Trâm, Huyền Linh và hai cô bé cũng đổ dồn ánh mắt nhìn hắn với vẻ tò mò.
- Cứ ra bên ngoài đã. Ở trong này chật không thí nghiệm được... – Tiếp nhận chiếc khiên, Tân mỉm cười bí ẩn.
- Vậy đi ngay và thôi! Còn chờ gì nữa anh! – Vẻ thần bí của ông anh làm
Hùng cực kì nôn nóng muốn biết hết thảy nên lớn giọng thúc giục. Nói
xong cậu ta chạy tới quàng cổ Tân rồi kéo hắn chạy đi.
Những
người khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo với tâm trạng háo hức hưng
phấn. Không quan tâm, chắc chỉ có mỗi con Lu khi nó há mõm ngáp liên
tục. Nhưng chủ nhân đã ra ngoài thì nó bất đắc dĩ phải đi theo.