Dựa vào hệ thống định vị công nghệ cao, chiếc xe
tải chỉ mất khoảng mười năm phút để tới gần khu vực tường bao quanh “Khu an toàn”. Nhìn thấy tấm băng rôn quen thuộc treo lưng chừng trên các
tòa nhà cao ốc xuất hiện trong tầm mắt, tất cả mọi người trong xe mới
dám thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng sắp đặt chân đến nơi mà tất cả
những người sống sót hướng tới, Tân cảm thấy có chút chờ mong. Hai mẹ
con Huyền Linh và ba cô bé thì trực tiếp hơn, thò hẳn đầu ra khỏi ô cửa
kính nhỏ rồi háo hức đổ dồn ánh mắt hướng tới những tòa nhà chọc trời ẩn trong màn sương mờ dày. Chỉ có Thương và con Lu là không quan tâm lắm,
suy nghĩ của cả hai rất đơn giản, Tân đi đâu họ theo đó là được.
Tinh thần được buông lỏng, với bản tính hiếu động, Hùng không nhịn được cười lớn:
- Ha hả...! Sắp về đến “Khu an toàn” rồi anh Tân. Nay em phải chơi lớn để ăn mừng anh em mình thoát chết mới được! – Ôm cổ Tân, Hùng vừa cười vừa nói.
Nói hết câu xong, chợt nghĩ đến điều gì đó, Hùng không chờ ông anh đáp lời mà vội buông Tân ra rồi chạy tới chỗ Vinh.
Rồi dưới ánh mắt khó hiểu của Tân, Hùng kéo Vinh tới một góc kín đáo, rồi chụm đầu thì thào vào tai cậu em:
- Vinh! Tí nữa chú cho anh mượn tạm một ít Dcoin nha. Mai làm nhiệm vụ mới có tiền anh gửi chú ngay...
Đang giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi cái ôm nặng mùi của Hùng, Vinh chợt
nghe thấy lời thì thầm quen thuộc mà ông anh nói, cậu ta ngay lập tức
lắc đầu nguầy nguậy rồi từ chối:
- Không được! Lần trước anh cũng nói như thế, nhưng đến nay vẫn chưa trả em kìa...
- Chú nói kiểu gì đấy... Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Cả
hai đâu có giống nhau. Mà chú phải tin anh chứ, mặt anh thế này mà chưa
đủ tin à... – Vẫn chưa từ bỏ, Hùng đổi nét mặt sang nghiêm túc khuyên
bảo cậu em.
- Không… Không... – Biết tính chày mửa của ông anh, Vinh kiên quyết lắc đầu, nhất định không đồng ý.
- Không cái gì mà không! – Nói nhẹ mãi mà cậu em cứ ngoan cố, Hùng bắt
đầu cảm thấy bực mình. Để đỡ lằng nhằng mất thời gian, hắn ta chuyển
sang hành động cứng rắn. Kẹp cổ cậu em vào khe nách bốc mùi của mình,
hắn gằn giọng hăm dọa.
- Chẳng lẽ chú muốn anh dùng sức mạnh để thuyết phục?
- Đừng... Đừng... Anh Hùng tha em! Anh hỏi mượn anh Dũng với anh Nam, hay chị Trâm xem. – Quá sợ hãi trước sức mạnh to lớn của ông anh, Vinh tái
mặt, ra sức vùng vẫy cố gắng thoát ra. Nhưng trước đòn khóa hiểm hóc của Hùng, mọi cố gắng của cậu trở nên vô ích. Không còn cách nào khác, Vinh gợi ý cho ông anh tìm mục tiêu khác.
- Dũng! Nam! Hai chú chắc
chắn sẽ đóng góp cùng anh cho bữa tiệc trưa nhỉ? – Nghe Vinh nói có lý,
Hùng quay ra khẽ hỏi hai cậu em rồi mỉm cười.
- Đúng! Chắc chắn
rồi anh! Vinh! Chú phải biết tự giác chứ. – Nhìn nụ cười nham hiểm của
Hùng, Dũng và Nam gật đầu như băm tỏi. Chưa hết, hai ông anh này còn quá đáng chỉ trích Vinh nữa.
- Chú còn gì để nói nữa. Hà Hà... – Rất hài lòng về ý thức của Dũng và Nam, Hùng cúi đầu vặn hỏi Vinh.
- Còn... Còn chị Trâm nữa... – Căm tức lườm hai ông anh khốn nạn một chút, Vinh ngoan cường chống chế.
- Bốp! – Vỗ đầu Vinh một cái, Hùng tức giận mắng:
- Cái thằng này. Con trai phải biết ga lăng chứ. Ai lại vay mượn con gái
bao giờ. Chú thử ra kia hỏi mượn mấy cô bé xinh đẹp hộ anh cái... – Vừa
nói, Hùng vừa chỉ tay tới chỗ Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi.
Liếc mắt nhìn theo, Vinh thấy ba cô bé trạc tuổi đang chăm chú quan sát mình và anh Hùng rồi che miệng cười khẽ. Ngay lập tức, cậu xấu hổ đỏ bừng
mặt. Để ý xung quanh, giờ cậu mới nhận ra là tất cả mọi người trong xe
đang đổ dồn ánh mắt tới chỗ này, liền chỉ mong có một cái lỗ để chui
vào. Không dám dây dưa với ông anh bựa đời này lâu hơn nữa, Vinh đồng ý
khẩn cấp.
- Được. Anh muốn vay bao nhiêu cũng được. Nhanh bỏ em ra.
- Ha hả! Thế mới tốt chứ. Chú đồng ý từ nãy có phải là xong chuyện rồi
không – Buông cậu em ra, nét mặt của Hùng biến đổi thành hòa ái còn
nhanh hơn lật sách.
Đứng cách đó không xa, Tân há hốc mồm, khó có thể tin được vào những gì mình vừa thấy. Hành động bóc lột vừa nãy là
Hùng, cậu sinh viên chững chạc, luôn quan tâm đến mọi người đấy ư. Chẳng lẽ, ở trong “Khu an toàn”, cậu ta đã trải qua cú sốc tâm lý lớn nên mới biến đổi thành như vậy. Đơ người mất một lát, đến lúc hồi thần lại, hắn mới phát hiện ra cuộc đi vay cưỡng chế của Hùng đã kết thúc.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó đáng thương của cậu em bị tên Hùng bóc lột, Tân không nhịn được lại gần lên tiếng trách móc:
- Hùng! Chú vừa làm cái gì đấy? Sao có thể o ép cậu em này như thế được?
Tiệc tùng cái gì chứ, dẹp đi, anh đã đồng ý đâu mà chú tự quyết định như vậy.
- Kìa! Anh Tân... Chuyện này có gì đâu, bọn em chỉ vui đùa
thôi. Còn bữa tiệc chẳng tốn kém bao nhiêu đâu, anh đừng lo. Em chỉ bỏ
thêm chút tiền mua thức ăn với rượu thôi, mấy thứ đấy trong “Khu an
toàn” rẻ lắm... – Thấy anh Tân hiểu lầm mình, Hùng cười xòa giải thích.
Xem ra, hành động bông đùa của mình với Vinh đã khiến ông anh tưởng
thật.- Không được. Anh không thích uống rượu, chú đừng tiêu phí tốn kém làm
gì. Thời buổi này phải biết tiết kiệm chứ – Nghe Hùng nói, Tân vẫn chưa
hài lòng về câu trả lời. Lắc lắc đầu, hắn tiếp tục khuyên bảo.
-
Đừng lo anh, em cũng không uống được rượu. Anh em mình chỉ làm vài chén
thôi, không tốn kém đâu nhỉ Vinh? – Cảm thấy anh Tân có vẻ đang khó
chịu, Hùng lập tức nhẹ giọng, rồi kéo cả cậu em vào giúp mình.
-
Ha ha... Đúng đấy. Anh cứ thoải mái đi, đừng suy nghĩ gì nhiều. Bọn em
biết cầm chừng mà... – Cười lên vui vẻ, Vinh có chút thích ông anh này.
- ...
..........MTTH..........
Trong khi mọi người trong thùng xe thoải mái trò truyện, lão Hùng đã lái
chiếc xe tải dần đến “Khu an toàn”. Nhìn cánh cổng to lớn ngay trong tầm mắt, lão quay đầu lại hô lớn:
- Mọi người nghiêm túc! Chuẩn bị vào “Khu an toàn”!
Nghe lệnh của lão Hùng, những đồng chí trong thùng xe nhanh chóng xếp lại vị trí của mình, Hùng, Dũng, Nam và Vinh, cậu em Tân mới quen cũng không
ngoại lệ. Cảm nhận được bầu không khí nghiêm trang, Tân kêu Huyền Linh
giữ ba cô bé định ngoái đầu qua ô cửa lại, rồi cùng Thương, An Nhiên và
con Lu ngồi im trong thùng xe.
Một lát sau, lão Hùng lái xe đến
cổng rồi dừng lại. Ngay lập tức, cánh cửa to lớn, đen xì không biết được làm từ vật liệu gì chậm rãi cuộn lên. Cánh cửa kéo lên cao vừa đủ,
những người lính bên trong “Khu an toàn” liền chia thành hai hàng xông
ra bọc chiếc xe lại, rồi giương súng cảnh giới xung quanh. Kế tiếp, nhìn thấy hiệu lệnh tiến lên từ đồng chí điều hướng, lão Hùng nhanh chóng
nhấn ga cho xe tải đi vào “Khu an toàn”. Khi chiếc xe vào trong, những
đồng chí khác cấp tốc rút lui, rồi đóng cánh cửa to lớn lại.
Lái
xe đến khu giao nộp nhiệm vụ và điểm danh quân số ở khu vực gần cửa, lão Hùng dừng xe lại trước hiệu lệnh của đồng chí điều hướng. Hô lên cho
những người sau thùng xe mang nhóm của Tân và mấy sọt quả “đào tím”
xuống, lão Hùng cấp tốc di chuyển tới bàn làm việc rồi đứng nghiêm ở đó
đợi lệnh. Những đồng chí khác thấy đội trưởng chuẩn bị đi báo cáo, liền
nhanh chóng xếp thành một hàng thẳng phía sau, nhóm của Trâm cũng không
ngoại lệ.
Trên bàn làm việc, nữ đồng chí mặc quân phục đợi cho tổ đội của lão Hùng xếp hàng nghiêm chỉnh xong liền dõng dạc hô lên:
- Đội trưởng! Báo cáo quân số!
Nghe lệnh, lão Hùng đưa tay lên trán, động tác chào của quân đội, rồi nói:
- Báo cáo đồng chí! Tổ đội 10573 quân số 20, toàn đội an toàn trở về.
Ghi chép lại thông tin vào một cuốn sổ xong, nữ đồng chí ngẩng đầu lên nói:
- Tốt! Đội trưởng 10573. Tiếp tục báo cáo nhiệm vụ.
- Rõ!!! – Đáp lời xong, lão Hùng nhanh chóng cầm tờ nhiệm vụ đặt lên bàn làm việc.
- ...
Trong khi lão Hùng dẫn cả tổ đội đi báo cáo thì Tân cùng với hai mẹ con Huyền Linh, Thương, ba cô bé và con Lu tranh thủ đánh giá cảnh vật xung
quanh. Nhìn lướt qua một lượt, chứng kiến khung cảnh rộng lớn với nhiều
dãy nhà cao ốc đồ sộ, công trình hiện đại hoành tráng và lượng người
đông nghìn nghịt di chuyển ở quảng trường trước mặt, Tân cảm thấy cực kì choáng ngợp. Đúng là điểm đến để những người sống sót ngoài kia hướng
đến có khác, số người trong đây nhiều kinh khủng. Tất cả mọi người tấp
nập đi lại, ai cũng giống như bận rộn một công việc gì đó, nhìn thấy
nhóm của hắn, họ chỉ dừng lại cười, vẫy tay coi như chào hỏi, rồi nhanh
chóng bỏ đi. Ngoài những người bình thường, hắn còn thấy rất nhiều những tổ đội mặc áo lính khác chạy qua, họ giống như những người mới gia nhập quân đội và đang được đào tạo.
Đã gần mười giờ trưa, sương mờ có tan đi chút ít, nhưng nhiệt độ không tăng lên thêm chút nào. Trời lạnh, nhưng hắn cảm thấy bầu không khí trong “Khu an toàn” nóng hừng hực, sôi động vô cùng. Mặc cho hoàn cảnh khốc liệt ngoài kia, trong mắt mỗi
người ai cũng giống như đốt cháy một đám lửa, niềm hi vọng và sự tin
tưởng vào tương lai.
Ở bên cạnh, Huyền Linh và ba cô bé đã cực kì kích động. Dù cho ba cô bé vẫn tỏ ra rụt rè khi người lạ tới gần, nhưng nhìn nét mặt, hắn thấy cả ba đã hoàn toàn buông lỏng tinh thần. Khác
với mẹ mình và ba bạn trạc tuổi, An Nhiên cũng khá là vui vẻ khi tới
đích, nhưng con bé không quá kích động như vậy, có chăng thì tò mò nhiều hơn. Không thực sự quan tâm lắm, chắc chỉ có Thương và con Lu. Cả hai
chỉ nhìn lướt qua một lượt, rồi nhàm chán đứng đợi. Đặc biệt, so với
“Khu an toàn”, Thương tỏ ra hứng thú với con Lu nhiều hơn. Em ấy cứ chốc chốc lại trèo lên lưng con Lu với ý đồ để nó cõng mình, nhưng mãi mà
không thành công. Bởi cứ hễ Thương trèo lên là con Lu lại ngồi xuống,
không chịu đứng dậy nữa.
Lắc lắc đầu, Tân đến bên cạnh Huyền Linh rồi cất lời khẽ hỏi:
- Cuối cùng chúng ta cũng tới được “Khu an toàn”. Em cảm thấy sao?
Vẫn chìm đắm trong không khí sục sôi và cảm giác thoải mái khi tinh thần
được buông lỏng triệt để, nghe câu hỏi của Tân, Huyền Linh giật mình
tỉnh lại. Không đáp lời ngay, cô lặng lẽ nhìn vào mắt hắn, rồi hồi tưởng lại quãng thời gian khó khăn trước khi đến đây. Nhớ tới những hành động nhỏ nhặt của hắn lúc bảo bọc hai mẹ con từng chút một, cảm xúc biết ơn
dâng lên trong lòng cô ngày một lớn. Tận thế diễn ra, trước khi gặp hắn, hai mẹ con cô phải gian khổ vật lộn, cố gắng sống sót từng ngày trong
sự sợ hãi, cô độc. Giữa lúc cô yếu đuối nhất, hắn đã đến mang cho hai mẹ con cô hi vọng và giúp cả hai mạnh mẽ lên. Ở bên cạnh hắn, cô cảm giác
mình được an toàn, những thứ kinh dị ngoài kia không còn đáng sợ nữa.
Nếu có thể, cô muốn được hắn che chở cho hai mẹ con mãi mãi như thế này. Hắn từng hứa đưa hai mẹ con đến “Khu an toàn”, giờ đây lời hứa đã được
thực hiện, nhưng trong thâm tâm cô lại không giống như ban đầu nữa. Đối
với cô lúc này “Khu an toàn” chính là được ở bên cạnh hắn.
Chăm
chú nhìn hắn, nhìn vào đôi con ngươi màu nâu tràn ngập tia sáng ấm áp,
bất giác Huyền Linh cúi đầu rồi đặt một nụ hôn môi lướt qua. (Các bạn
ủng hộ tác giả tại Fanpage đảo 13).- Ồ! Chị Thương nhìn kìa...! - Ở sát bên Huyền Linh, An Nhiên vẫn luôn
chú ý động tĩnh của mẹ mình và chú Tân. Đột nhiên thấy hành động táo bạo của mẹ, An Nhiên kích động đến khó có thể kìm nén, phải vội vàng lay
động Thương, chia sẻ hình ảnh đẹp kia.
Nghe An Nhiên gọi, Thương
vừa cau mày liếc mắt nhìn sang thì kinh ngạc há hốc mồm, khó tin vào
những gì mình đang thấy. Anh Tân, người mà trong suy nghĩ của Thương là
sẽ mãi mãi độc thân, vậy mà được gái đẹp hôn. Việc này quả là sự kiện
đáng để ăn mừng, nhưng không hiểu sao, Thương cảm giác trong lòng thấy
hơi khó chịu, giống như là em đánh mất đi thứ gì đó quý giá vậy.
Cùng chung với động thái của Thương, Tân lúc này đã đơ người, đầu óc trống
rỗng, không còn suy nghĩ được nữa. Nhận thức gần như biến mất, hắn chìm
đắm trong cảm giác mềm mại thoáng qua, không còn biết mình đang tỉnh hay mơ. Quá tuyệt vời, cảm giác này mỹ diệu đến mức hắn không có từ gì để
diễn tả nổi. Cái gì vừa mới xảy ra, hắn chỉ muốn nó lặp lại như vậy vĩnh viễn nên bất giác vươn tay ôm lấy Huyền Linh.
Giữa lúc Tân nhón chân, chuẩn bị tự mình trải nghiệm một nụ hôn nữa thì cách đó không xa vang lên âm thanh không hài hòa.
- Hôn đi...! Hôn đi...! Hôn đi...! – Không biết từ lúc nào, nhóm của Trâm đã làm xong thủ tục và quay trở lại chỗ Tân. Nhìn thấy ông anh thần
tượng của mình sắp hôn gái đẹp, Hùng hâm hộ không nhịn được hô lớn lên
từng hồi.
Giật mình, thoát khỏi trạng thái mơ màng, Tân và Huyền
Linh đỏ bừng mặt vội tách ra. Cực kì xấu hổ, Huyền Linh cúi gằm đầu
xuống ngực không dám ngẩng lên. Còn Tân tuy khá ngượng, nhưng dù sao
cũng là đàn ông, da mặt dày hơn nên mất một chút thời gian là thích ứng
được. Ngoái đầu nhìn Hùng, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn cắn chết
thằng em ngu ngốc này.
Cảm thấy bầu không khí quá mức lúng túng, Trâm lại gần dắt tay Huyền Linh rồi lên tiếng:
- Kết toán nhiệm vụ xong rồi. Chúng ta đến nhà ăn để ăn mừng đi.
- Ồ zê! Ăn mừng thôi anh Tân. Hôm nay được thưởng thêm Dcoin, anh em mình phải ăn uống thả cửa mới được! – Hùng, tên thần kinh thô vẫn chưa biết
mình vừa làm hỏng chuyện tốt của ông anh mà mặt dày xáp lại gần quàng
vai. Chuẩn bị kéo Tân đi, nghĩ tới vẫn còn điều quan trọng suýt nữa thì
quên, Hùng vội quay đầu hô lên:
- Vinh! Chú chạy đi gọi chị Hà đến nhà ăn nhanh lên.
- Tại sao luôn là em chứ? – Bị sai nhiều, Vinh tức tối gặng hỏi.
- Lằng nhằng cái gì! Ở đây ai ít tuổi nhất hả? – Dùng lý lẽ thuyết phục
đáp trả khiến Vinh ngậm miệng xong, Hùng nhiệt tình lôi kéo Tân đi mặc
kệ ánh mắt bất đắc dĩ của ông anh.
- Giá như có máy ảnh nhỉ! Chụp lại khoảng khắc vừa nãy chắc sẽ được bức ảnh đẹp lắm chị Thương nhỉ? - Ở đằng sau, An Nhiên líu ríu nói ra suy nghĩ của mình cho Thương biết.
- Hứ! Chẳng đẹp gì cả? – Dù bề ngoài tỏ ra chững chạc, nhưng thực chất
Thương cũng chỉ là cô bé ít tuổi nên rất nhanh hòa lẫn với An Nhiên.
- À! Đúng rồi! Trong ba lô chú Tân có... – Không quan tâm đến nội dung
câu nói của Thương lắm, An Nhiên hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình. Lẩm bẩm trong miệng mấy câu xong, An Nhiên liền xông tới phía trước hô lớn.
- Chú Tân! Mau đưa con máy ảnh mau.
- Để làm gì chứ? – Tân khó hiểu hỏi.
- Để chụp lại khoảnh khắc đẹp nhất! – An Nhiên thật thà đáp lời.