Chỉ thấy ánh mắt Lâm
Bối Nhi lấp lánh, giữa mặt mày lộ vẻ quyến rũ phong tình. Trên mặt một
mảnh đỏ bừng, hàm răng cắn chặt đôi môi mềm mại, Điền Đại Tráng rất muốn vươn tay đẩy hàm răng đang ngược đãi đôi môi mềm mại ra.
"Nương... Nương tử, nàng làm sao vậy?" Điền Đại Tráng nói chuyện càng không lưu
loát, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rất muốn hung hăng đè người
câu hồn hắn dưới thân. . . . . . Nhưng hắn vẫn còn hơi sợ Lâm Bối Nhi
tức giận như đêm tân hôn, nếu sau này Lâm Bối Nhi không thèm để ý hắn
thì làm sao bây giờ?
Lâm Bối Nhi trợn trắng cả mắt, còn hỏi nàng
làm sao, đều bởi vì hắn rửa chân cho nàng nàng mới có thể động tình có
được hay không!!!
Nhưng mà như vậy cũng tốt, phương pháp củng cố
tình cảm nhanh nhất chính là ân ái! Khiến nam nhân này không thể rời bỏ
thân thể của nàng, như vậy sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người nàng,
tự nhiên sẽ không nhìn thấy những nữ nhân khác!
Thế là Lâm Bối
Nhi hờn dỗi một tiếng, chủ động kéo tay Điền Đại Tráng, cố nén sự xấu hổ trong lòng, nhẹ giọng nói: "Chàng xoa bóp chân cho ta có được hay
không?"
Điền Đại Tráng chưa từng nghe Lâm Bối Nhi nói chuyện nhỏ
nhẹ với hắn như vậy, giọng điệu mềm mại này khiến toàn thân hắn run lên. Nuốt một ngụm nước bọt, trên tay mang theo mấy phần kỹ xảo vuốt ve chân nhỏ tinh tế, đang xoa hắn đánh bạo tiến lên trước dùng miệng ngậm vào
một trong những ngón chân mượt mà đáng yêu!
"Ưmh. . . . . ." Lâm Bối Nhi bị ngậm đến toàn thân vô lực, cả người yếu ớt ở trên giường.
"Nương tử, thoải mái không?" Điền Đại Tráng thấy Lâm Bối Nhi không trách cứ
hắn, trong lòng vui mừng, ngoài miệng càng thêm được voi đòi tiên tiến
lên, liếm trên đôi chân thon dài thẳng tắp.
"A. . . . . . Sao
chàng lại như vậy. . . . . . Đừng liếm nữa, ưmh, đừng. . . . . ." Lâm
Bối Nhi đẩy Điền Đại Tráng một, lại bị hắn ngậm chặt ngón tay, Lâm Bối
Nhi cảm giác tập quần (*) của mình đã ướt đẫm, nàng khó nhịn uốn éo hai
chân. Một đôi mắt to ngập nước nhìn nam nhân, tựa như đang cầu xin nam
nhân cho nàng một an ủi.
(*): Quần nhỏ.
"Nương tử, có thể
chứ?" Dục vọng của Điền Đại Tráng đã sớm không ngừng được, nhưng hắn vẫn không quên hỏi thăm ý nguyện của nương tử nhà mình.
Lâm Bối Nhi
cũng sắp bị cái ngốc tử này làm cho tức chết rồi, chuyện ập lên đầu còn
hỏi có thể hay không, muốn một nữ nhân như nàng trả lời thế nào? Lâm Bối Nhi hồi tưởng lại Xuân Cung Đồ đã xem, vươn ra một tay nhỏ cách một
tầng vải vóc thật mỏng xoa bóp chỗ to lớn mạnh mẽ của Điền Đại Tráng.
Làm sao Điền Đại Tráng còn có thể không biết nương tử nhà mình đã đồng ý
sinh hoạt vợ chồng với hắn, hơn nữa bàn tay nhỏ bé này chỉ cách quần
thôi đã khiến cho dương vật của hắn lại căng lớn hơn một vòng! Hắn trực
tiếp gạt bỏ quần áo vướng bận, để đôi tay mịn màng của Lâm Bối Nhi bao
lấy côn thịt to lớn của mình.
"Nương tử, nàng xoa nắn giúp ta, ta muốn nàng thật lâu rồi!"
"Được, thật to. . . . . ." Lâm Bối Nhi bị nam nhân này làm cho vừa xấu hổ vừa
nóng nảy, nhưng khi nhìn thấy côn thịt to lớn của hắn trong nháy mắt vẫn là sợ ngây người. Có nên nói nam chủ thiên phú dị bẩm không? Gậy thịt
này hiện lên màu tím đậm, vừa dài vừa thô, Lâm Bối Nhi phải dùng hai tay khép lại mới có thể khuấy động, côn thịt thẳng tắp cao lớn hướng về
phía Lâm Bối Nhi.
Lâm Bối Nhi giật giật tay, Điền Đại Tráng liền
phát ra tiếng than nhẹ thoải mái. Cảm giác nắm một người nam nhân trong
tay thật là quá tốt, Lâm Bối Nhi hệt như vừa phát hiện một món đồ chơi
mới liên tục đùa bỡn côn thịt của Điền Đại Tráng.