Tiểu công tử của phủ tướng quân tên là Tư Đồ Sâm, chữ Sâm ý là trân bảo, thể hiện Tư Đồ Sâm là trân bảo trong lòng Dư Bối Nhi và bọn họ.
Năm nay Tư Đồ Sâm đã được hai tuổi rồi, gần đây nó rất không vui, bởi vì nó không thể ngủ chung với mẫu thân thơm ngát của mình nữa! Hai đại ác
ma này đuổi nó khỏi mẫu thân rồi! Còn giao nó vào tay sư phụ ác ma dạy
võ công, đứng tấn chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất chính là cây roi! Nếu không phải mẫu thân nói luyện võ có thể cường thân kiện thể, không cần uống
nước thuốc đen kịt đắng chát này nữa nó mới cố luyện võ! Hừ, nó còn có
một tâm nguyện nho nhỏ, chính là học giỏi võ công sau này đánh bại hai
đại ác ma đó cứu mẫu thân ra!
Mặc dù tuổi nó nhỏ, nhưng có rất nhiều mưu kế, nó tính toán lén lén lút
lút đi xem mẫu thân của mình, xem xem mẫu thân có bị đại ác ma khi dễ
hay không!
Sau khi Dư Bối Nhi sinh đứa bé thì cơ thể thường hay ngã bệnh, nhất là
chịu không nổi khí lạnh. Sau đó phủ tướng quân bỏ số tiền lớn mời một đồ đệ của danh y đã ẩn cư nhiều năm đến điều trị thân thể cho Dư Bối Nhi,
còn cải tạo lại gian phòng của nàng, thân thể của nàng mới tốt hơn một
chút.
Gian phòng hiện tại nàng ở đổi tên là Noãn các, còn khu vườn thì mời thợ tới đào cái ống dưới mặt đất, thoáng lạnh cũng bảo người ta ngày đêm
không ngừng nấu nước rót vào trong khu vực quản lý. Cả khu vườn thật sự
phải nói là bốn mùa như mùa xuân, các loại hoa trong sân mỗi ngày mỗi
khác. Chỗ có thể đi lại trong phòng và trên giường thì lót thảm thật
dầy, phòng ngừa Dư Bối Nhi ngã xuống đất bị nhiễm lạnh. Cái giường ban
đầu cũng bị đổi, giường mới lớn như có thể dung nạp năm đại hán ngủ
cùng, trên cột giường cũng khắc hoa văn tuyệt đẹp. Cái màn giường kia
càng thêm khoa trương, mời một trăm lão tú nương gia đình mỹ mãn con
cháu đầy đàn tới thêu một trăm chữ Phúc và một trăm Thọ, ước chừng thêu
tới mười cái, nói là có thể đổi lại dùng.
Danh tiếng của Dư Bối Nhi cũng vì vậy mà vang xa, ai mà không biết phủ
Đại tướng quân của Tần quốc có vị thiếu phu nhân là Phượng Dương Quận
chúa của Trần quốc, bây giờ được phu quân hết mực cưng chìu, cũng sắp bị toàn bộ tiểu thư Tần Đô đố kỵ chết rồi, nếu nàng không gả tới đây thì
những sủng ái này sẽ thuộc về các nàng.
Tư Đồ Sâm vui vẻ chạy đến bên giường lớn, tiểu nha hoàn bên cạnh len lén cười, mỗi ngày công tử đều tới đây một lần như tiểu tặc, mỗi lần không
tới nửa canh giờ đã bị lão gia và thiếu gia đuổi đi.
"Mẫu thân, mẫu thân!" Hai đại ác ma nói mẫu thân bởi vì sinh nó mà tổn
thương thân thể, cho nên mỗi ngày uống thuốc xong phải ngủ một hồi, nói
chuyện thì nói nhỏ thôi để không kinh hãi đến mẫu thân, nếu không thì
mẫu thân phải uống thuốc còn đắng hơn thuốc của nó.
"Ưm. . . . . . Sâm nhi?" Một cánh tay như ngọc kéo bức màn tinh mỹ phồn
hoa ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn càng nuôi càng mỹ lệ hơn, nhìn thấy
người tới cười khẽ một tiếng, như trăm hoa đua nở.
"Mẫu thân, con rất nhớ người." Thân thể bé nhỏ bò lên giường lớn dưới sự giúp đỡ của mẫu thân và tiểu nha hoàn, ủy khuất chui vào trong ngực mẫu thân mình, hít thật sâu mùi thơm trên người Dư Bối Nhi.
"Mẫu thân cũng nhớ Sâm nhi." Các nam nhân càng lớn tuổi thì tham muốn
giữ lấy nàng càng mãnh liệt. Nếu không phải nàng phản đối mãnh liệt,
theo ý của các nam nhân đó chính là Sâm nhi sinh ra nên theo bà vú, nơi
nào còn có thể giữ ở bên người hai năm.
"Mẫu thân chúng ta ngủ chung đi, uống thuốc rồi ngủ mới tốt cho cơ thể." Tư Đồ Sâm nháy nháy mắt, thích nhất cùng mẫu thân mình ngủ.
"Được, Sâm nhi nằm đây."
Khi hai người nam nhân này hết bận mới đến Noãn các thì nhìn thấy Dư Bối Nhi ôm Tư Đồ Sâm, một tay của tiểu tử thúi kia còn nắm cánh tay ngọc
của Dư Bối Nhi, tay kia nắm bộ ngực sữa của nàng. . . . . Nhìn nhau một
cái, ăn ý che miệng bế Tư Đồ Sâm ra, không kinh động Dư Bối Nhi đã ngủ
say, cùng nhau trừng trị thích đáng tiểu tử cứng đầu cứng cổ này.
Phải biết bọn họ đã hai năm không có chạm qua Dư Bối Nhi rồi, tiểu tử
này lại thường gần gũi nàng, sao có thể không khiến cho bọn họ hận
nghiến răng nghiến lợi đây?