Mà càng quá đáng hơn chính là, Tần phụ còn nói thẳng: "Tất niên năm nay,
mỗi nhà chúng ta tự lo đi. Con gái trong nhà đều đã lớn hết rồi, ở chung một chỗ như vậy quả thật có chút không thích hợp."
Tần đại bá và Tần nhị bá tức nghẹn họng: Trước kia ngươi đâu phải nói như vậy!
Nhìn người tam phòng ôm bao lớn bao nhỏ về, Tần đại bá bèn đi tìm Tần nhị
bá: "Năm nay chúng ta thật sự không đi à? Lão tam cũng tuyệt tình thật!
Trước kia chỉ cho chúng ta chút dưa vẹo táo nứt, bây giờ vừa có tiền
liền phân rõ quan hệ với chúng ta."
Tần nhị bá nhíu mày: "Chẳng
lẽ huynh lại muốn tự tìm tới cửa rồi bị bọn họ đuổi đi hay sao?" Thật ra Tần nhị bá rất hối hận. Không phải hối hận vì đã chiếm lợi ích từ tam
phòng, mà là hối hận vì đã đắc tội quá mức với người ta. Trước kia, mặc
kệ bọn họ có yêu cầu gì, Tần phụ cũng đồng ý với bọn họ. Hiện tại, Tần
phụ đột ngột thay đổi thái độ, bọn họ mới phát hiện đã để mất lá bài duy nhất này.
Tần đại bá phẫn hận vỗ đùi: "Bạch nhãn lang! Vừa có
tiền đã vội khinh thường đám bà con nghèo chúng ta! Quá đáng nhất chính
là lão tam, trước đây hắn giả vờ hiền lành, bây giờ mới thật sự để lộ bộ mặt thật của hắn!" Lon gạo ân, gánh gạo thù! Thời điểm Tần phụ đối với
hai phòng nhà bọn họ cần gì cho nấy, bọn họ lại chẳng nhớ ơn, đến khi
không còn cho bọn họ gì nữa, bọn họ liền sinh lòng oán hận.
Mặc
kệ người đại phòng, nhị phòng nghĩ như thế nào, thì người Tần gia cũng
đón cái tết năm nay vô cùng náo nhiệt. Không có người hai phòng kia tới
làm chướng mắt, tâm trạng Tần mẫu đặc biệt vui vẻ hơn nhiều.
Mùng một đầu năm, ba đứa nhóc tỳ Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như ăn mặc xinh xắn
đáng yêu như mấy đứa bé đồng tử trong tranh tết. Cuộc sống ngày càng
tốt, ba đứa bé cũng ăn uống no đủ hơn, bây giờ đứa nào đứa nấy cũng
trắng trẻo mập mạp. Ba đứa bé ôm lấy Tần mẫu luôn miệng gọi bà nội ơi,
bà nội à, làm tim gan Tần mẫu mềm nhũn cả ra. Tần mẫu cho mỗi đứa một
bao lì xì, bên trong có một trăm văn tiền.
Tần Tử Như vừa cầm lấy bao lì xì liền nhét ngay vào túi áo không chút chần chừ. Mã Đại Ni
trông thấy thì xì một tiếng: "Con giấu cái gì mà giấu, bây giờ lão nương ta có rất nhiều tiền, không thèm chút tiền ít ỏi đó của con đâu."
Tần Tử Như không hề ngừng lại động tác giấu tiền của bé, sau đó lại làm như chẳng có chuyện gì: "Con sợ àm dớt chứ bộ!"
"Con là do mẹ sinh, mẹ còn không biết trong lòng con nghĩ cái gì chắc. Thật
là không biết con học theo ai, còn bày đặt chơi trò đấu trí với mẹ." Mã
Đại Ni đang nói thì đột nhiên che miệng nôn khan: "Ọe...." Chắc không
phải ăn nhầm thứ gì không sạch sẽ chứ?
Tần mẫu ở bên cạnh nhìn thấy thì hơi cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Nguyệt sư của con là khi nào?"
Mã Đại Ni thản nhiên đáp: "Không biết, ai mà nhớ chứ!"
Tần mẫu đánh vào gáy Mã Đại Ni một cái: "Mẹ thấy con nên đổi tên thành Vô Tâm đi."
Mã Đại Ni hoàn toàn quên đi cảm giác khó chịu vừa rồi, cười ha hả: "Vô Tâm nghe cũng hay mà."
Tần mẫu lười đôi co với Mã Đại Ni: "Mấy ngày này con chú ý một chút, nếu
không phải ăn nhầm đồ, thì tám phần là có rồi! Đợi qua mấy ngày tết rồi
kêu lão tam đi mời đại phu về bắt mạch cho con."
"Có? Có cái gì?" Mã Đại Ni còn chưa hiểu kịp.
"Có cái gì? Con nói xem, còn có thể có cái gì hả?"
"Con có cái gì?" Mã Đại Ni sửng sốt trong giây lát mới hiểu thông Tần mẫu
đang nói đến chuyện gì. Tiếp đó, nàng ta liền mừng như điên. Bình thường Mã Đại Ni làm người tùy tiện, nhưng đối với chuyện mang thai sinh con
này thì không hàm hồ một chút nào. Tuy đã có Tử Như là con, nhưng vẫn
chưa sinh được con trai thì xem như chưa có hậu. Không sinh được con
trai nối dõi tông đường, nàng ta sao còn chỗ đứng ở Tần gia?
Chuyện Mã Đại Ni có thai không cần người khác nói dùm, tự nàng ta đã bô bô cho cả nhà biết. Lúc Mã Đại Ni nói chuyện này, Lý Ỷ La và Tần Chung đang
ngồi rang đậu phộng. Tần Chung nghe Mã Đại Ni khoe khoang, liền chọt
chọt cánh tay Lý Ỷ La, giọng điệu có chút khao khát lẫn ngượng ngùng: "Ỷ La, nàng nói xem, con chúng ta sau này sẽ như thế nào?"
"Con
chúng ta?" Lý Ỷ La suy nghĩ, chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Bề ngoài Tần
Chung đẹp như vậy, ít nhiều gì cũng di truyền chút ít cho con chứ nhỉ?
Không đợi Lý Ỷ La trả lời, Tần Chung đã đỏ lỗ tai trước, ngón trỏ còn nhịp
nhịp trên đầu gối: "Nhất định là vừa giống nàng, vừa giống ta!"
"Giống ta?" Lý Ỷ La kinh ngạc. Sau đó nàng suy nghĩ, thân thể này vốn không
phải của mình, nếu có di truyền cho con thì chắc cũng di truyền từ thân
thể này.
Tần Chung dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lý Ỷ La, hắn thất Lý Ỷ La kinh ngạc thì lập tức kéo nàng vào lòng mình
ngay: "Ỷ La, hình dáng của nàng như thế nào ta cũng không để bụng, chỉ
cần nàng mãi là nàng thôi!"
"Nếu ta lớn lên trông thật xấu xí, lại ngu ngốc thì sao? Chàng cũng sẽ không để bụng?" Lý Ỷ La nhướng mày, hỏi đùa Tần Chung.
Tần Chung ừm: "Mặc kệ nàng cao, thấp, mập, ốm thế nào, là xấu, là đẹp, chỉ
cần nàng vẫn là nàng thì ta đều thích." Tần Chung xếp chồng hai tay Lý Ỷ La lại với nhau, rồi đưa lên môi hôn một cái, nói bằng giọng rất nhỏ:
"Rất thích, rất rất thích!"
Tim Lý Ỷ La bị dáng vẻ nghiêm túc này của Tần Chung làm cho run lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc chuẩn
bị nói chuyện thì Tần Tử Viễn đột nhiên từ đâu chạy tới, kéo kéo áo Lý Ỷ La: "Tiểu thẩm thẩm, chúng ta đi chơi Tuyết Nhi đi! Giống như hôm đó
đó, bùm, nở hoa!" Tần Tử Viễn chụm hai tay lại rồi bung ra, làm động tác nổ đùng.
Thật ra đây là trò chơi mà hai ngày trước Lý Ỷ La nhất
thời nồi hứng nghĩ ra, lăn hai quả cầu tuyết thật lớn rồi ném lên trời,
để chúng đập vào nhau, sau đó hai quả cầu tuyết sẽ nổ tung.
Cảnh tượng này làm mấy đứa bé trong sân nhảy nhót la hét điếc tai, luôn miệng nói tiểu thẩm thẩm thật lợi hại.
Lý Ỷ La ho khụ khụ, rút tay ra khỏi tay Tần Chung, rồi nắm tay Tử Viễn nói: "Vậy chúng ta đi chơi thôi!"
"Hoan hô!" Tử Viễn reo lên, kéo tay Lý Ỷ La chạy nhanh ra sân. Tần Chung nhìn bàn tay trống không, lại nhìn cái thân hình bụ bẫm bé xíu của Tử Viễn,
trong lòng thầm mắng nhóc: Tiểu tử thúi!
Không lâu sau, trong sân vang lên tiếng reo hò inh ỏi của mấy đứa bé cùng tiếng cười lớn sảng
khoái của Lý Ỷ La. Tần Chung đứng dậy, đi đến cạnh cửa, liền thấy trong
sân phủ đầy tuyết trắng xóa, tay Lý Ỷ La nâng hai quả cầu tuyết lớn,
nàng ném một quả cầu tuyết lên trời, rồi ném quả còn lại lên ngay sau
đó. Lý Ỷ La không chế độ lực rất tốt, làm hai quả cầu vừa đập vào nhau
liền nổ tung như hoa nở.
"Thật lợi hại! Tiểu thẩm thẩm thật lợi
hại!" Mặt mày Tử Viễn đỏ ửng, nhón chân nhảy tưng tưng, hoàn toàn hóa
thân thành một fans não tàn chính hiệu.
(*từ fans não tàn là nguyên văn covert.)
Tần Chung đi qua, nhéo tai Tử Viễn. Tử Viễn chỉ ngoảnh mặt lại nhìn thoáng
qua, thấy đó là Tần Chung thì lập tức quay đi nhìn về phía Lý Ỷ La.
"Tử Viễn!"
"Dạ? Tiểu thúc thúc, a, lại nổ rồi, tiểu thẩm thẩm thật là lợi hại, a a a a
a...." Lần này Tử Viễn còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại, chỉ chăm chú nhìn
hai quả cầu tuyết bay lên cao rồi nổ tung, sau đó nhóc liền hét ầm lên.
Tần Chung mấp máy môi, nhẹ nhàng vỗ vai Tử Viễn: "Tử Viễn, con đúng thật là cháu trai ngoan của tiểu thúc thúc." Canh thời gian chuẩn thật chứ! Hắn thật hoài nghi, có phải thằng nhóc này cố ý hay không?
Tần Tử Viễn còn tưởng Tần Chung thật lòng khen mình, nên nhếch miệng cười: "Tất nhiên rồi!"
"Tiều thẩm thẩm, ném nữa, ném nữa đi tiểu thẩm thẩm...." Tần Tử Viễn quay đi, tiếp tục gân cổ hét lên.
"Ỷ La..." Tần Chung gọi, rồi bước tới trước mặt Lý Ỷ La: "Đừng chơi nữa,
coi chừng nhiễm phong hàn." Tần Chung nắm chặt hai bàn tay đỏ ửng vì
lạnh của nàng, đau lòng không thôi. Đều tại tiểu tử thúi Tử Viễn kia,
không có việc gì lại đòi xem ném cầu tuyết gì chứ?
Lý Ỷ La lại cảm thấy chơi rất vui: "Không sao đâu, đâu phải chàng không biết thể trạng ta thế nào, làm gì dễ bệnh như vậy."
Tần Chung ừ, giơ tay giúp nàng vuốt lại tóc bị rối: "Ta biết, nhưng bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chúng ở ngoài, bị lạnh quá lâu cũng không tốt."
Thật ra thì đám khỉ con Tần gia thường xuyên lăn lộn trên tuyết. Trẻ con ở
nông thôn mà, nào có để ý nhiều thứ như vậy. Chỉ cần cho chúng ăn no,
thì chúng sẽ lớn nhanh như cỏ dại vậy, rất mạnh khỏe. Chúng thường xuyên trèo cây, lội suối, sức khỏe còn tốt hơn mấy đứa bé nhà giàu được ăn
ngon ngủ kỹ không biết bao nhiêu lần.
Lý Ỷ La ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: "Vậy... Thôi được rồi! Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, đi! Chúng ta vào
nhà, đừng ở ngoài chơi nữa, coi chừng cảm lạnh."
"Hả?" Cả ba đứa bé đều không chịu đi: "Tiểu thẩm thẩm vào nhà đi ạ, chúng con ở ngoài chơi thêm một lát nữa."
Tần Chung ôm vai Lý Ỷ La, khóe miệng nhếch lên, lời nói ra ngay sau đó trực tiếp đập tan ảo tưởng tiếp tục ở ngoài chơi của Tần Tử Viễn: "Không
được! Đi thôi! Vào nhà!"
Ba chú khỉ con cùng bĩu môi, nhưng chúng luôn biết nghe lời, Tần Chung không cho chơi tiếp thì chúng liền đi
theo Tần Chung vào nhà.
Ngồi bên lò sưởi mà ánh mắt ba đứa bé chỉ nhìn ra cái sân đầy tuyết trắng xóa bên ngoài, sự khát vọng trong đó
quả thật sắp tràn ra ngoài luôn rồi.
Tần Chung nhìn tuyết bên
ngoài, rồi nhìn lại Tần Tử Viễn, sau đó nói với Lý Ỷ La: "Thật ra, tuyết dày như vậy, ném tuyết mới sướng nhất...."
Sáu con mắt khỉ lập tức sáng lên. Tần Tử Viễn vừa há mồm, Tần Chung đã nói: "Không được!"
Hai mắt Tần Tử Viễn liền tắt hết ánh sáng, nhưng nhóc cũng hiểu, tiểu thúc
thúc chỉ muốn tốt cho chúng. Tuy nhiên, mấy ngón tay nhỏ lại không an
phận chọt chọt xuống đầu gối Tần Chung, cố níu chút hy vọng mong manh:
"Tiều thúc thúc~, chỉ chơi một lát thôi, có được không ạ~~~"
Tần Chung cười rất tươi: "Không được!"
Ba con khỉ không ho he gì nữa, chỉ khao khát thèm thuồng nhìn sân tuyết bên ngoài.
Nhưng Tần Chung lại cứ cố tình đổ dầu vào lửa liên tục, nói tuyết thú vị thế
nào, chơi thế nào mới là vui nhất, làm lòng ba đứa bé ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Cuối cùng, Tần Tử Viễn nhìn sân tuyết bên ngoài, thèm đến phát khóc.
Nghe lâu như vậy, Lý Ỷ La còn có gì mà không hiểu nữa? Tần Chung rõ ràng là
cố ý chọc ba đứa nhỏ. Nàng nhéo Tần Chung một cái, rồi cho hắn một ánh
mắt cảnh cáo.
Bấy giờ, Tần Chung mới chịu im miệng.
Tối
đến, khi lên giường ngủ, Lý Ỷ La mới chọt chọt Tần Chung: "Tại sao lúc
sáng chàng lại cố ý chọc ghẹo bọn trẻ? Không cho chúng chơi tuyết đã
đành, còn luôn miệng nói bên tai chúng chơi tuyết vui thế nào nữa chứ."
Tần Chung không trả lời.
"Nói!"
Tần Chung có hơi tức giận: "Ai bảo tên nhóc kia cứ quấn lấy nàng. Ta hiếm khi được nghỉ, muốn ở cạnh nàng còn không đủ...."
"Hay nha! Tần Tiểu Chung, chàng thật có bản lĩnh! Dấm của con nít mà chàng
cũng ăn!" Lý Ỷ La nhéo tai Tần Chung, cuối cùng nàng lại bật cười:
"Chàng nói thử xem, chàng sử dụng thủ đoạn như vậy có đáng mặt nam nhi
không?" Đúng là hết nói nổi! Hành vi ấu trĩ như vậy cũng chỉ có tên tiểu hồ ly này mới làm ra được.
Tần Chung thấy Lý Ỷ La cười, thầm thở phào, rồi càng ôm nàng chặt hơn: "Ỷ La, mấy ngày tết này nàng hãy ở
cạnh ta đi, đừng quan tâm tới người khác nữa, có được không? Nha? Được
không~~~?" Chữ cuối còn cố ý kéo dài.
Lý Ỷ La bị giọng điệu làm
nũng của Tần Chung làm cho tâm can mềm nhũn, nhưng khóe miệng nàng lại
co rút: Làm một thê tử, có phải nàng quá tắc trách rồi không?
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tử Viễn: Tiểu thúc thúc nói rất thú vị, thật muốn ra ngoài chơi.
Tần Chung cười khẩy trong lòng: Tiểu tử thúi, nằm mơ đi!