Lý Ỷ La
chọn vài món ăn ngon. Tuy hiện tại nàng đã không còn chấp niệm đối với
thức ăn như trước, nhưng nàng vẫn rất quý trọng. Chỉ là cơm trắng mà
nàng cũng có thể ăn ra mùi vị của món ăn ngon nhất thế gian. Mỗi khi
nhìn Lý Ỷ La ăn cơm, Tần Chung cũng cảm thấy dường như mình có thể ăn
được nhiều hơn. Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén Lý Ỷ La, mỉm cười
nhìn nàng híp mắt thỏa mãn ăn vào miệng, bản thân Tần Chung cũng bất tri bất giác uống hết nửa chén canh.
"Nương tử!"
"Hửm?"
"Nàng ngồi bên cạnh ta ăn cơm, ta ăn cũng thấy ngon hơn nhiều!" Giọng nói Tần Chung vốn đã ôn nhu, nhưng thời điểm nói chuyện với Lý Ỷ La, đều không
tự chủ được mà càng dịu dàng hơn.
Từ lúc hai người đến nhà ăn đến giờ, rất nhiều người cùng không nhịn được mà lén lút đánh giá hai người họ. Hiện tại, vừa nghe Tần Chung nói như vậy, một vài cô nương thầm
than trong lòng, đây là tiểu tướng công nơi nào thế, sao có giọng nói dễ nghe như vậy? Làm các nàng đều đỏ tai hết cả rồi.
"Chàng không thấy ta ăn rất khó coi à?" Lý Ỷ La cố ý chế nhạo.
Tần Chung đáp: "Nương tử ăn rất từ tốn!"
Người trong nhà ăn, đặc biệt là các cô nương, tuy rằng họ đều cảm thấy tiểu
tướng công này nói chuyện không thành thật, nhưng sao trong lòng lại cứ
thấy rung động vậy nhỉ? Trái lại, nam nhân của mình lại chỉ biết cấm đầu ăn, chẳng nói được một câu êm tai nào....
Ánh mắt mọi người cứ
thường đảo qua đảo lại giữa Lý Ỷ La và Tần Chung, làm hai ngươi không
chịu nổi nữa. Vừa ăn xong, Tần Chung liền nói: "Chúng ta về phòng, nhân
lúc trời còn chưa tối, ta có thể đọc thêm vài trang sách." Đám đàn ông
trong nhà ăn cứ nhìn Lý Ỷ La mãi, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
"Ừm, ta đột nhiên cũng thấy ngứa tay, muốn thêu chút gì đó, chúng ta về
phòng thôi!" Lý Ỷ La bắn ánh mắt đầy sát khí của mình về phía mấy cô
nương cứ nhìn chằm chằm Tần Chung, làm bọn họ sợ đến mức lập tức thu ánh mắt về.
"Phu nhân, xin đợi đã...." Lý Ỷ La và Tần Chung vừa mới rời khỏi nhà ăn, thì phía sau liền có người gọi nàng lại.
Lý Ỷ La quay lại, thấy người gọi là một tiểu cô nương ăn mặc trang điểm
như nha hoàn: "Phu nhân, xin thứ lỗi vì đã mạo muội quấy rầy, phu nhân
nhà tôi nhìn thấy áo choàng của phu nhân và vị tiểu tướng công đây thật
quá tinh xảo, người vô cùng yêu thích, nên đặc biệt sai tôi đến hỏi phu
nhân, không biết phu nhân mua áo choàng này ở đâu?"
Lý Ỷ La mỉm cười trả lời: "Khiến phu nhân nhà cô thất vọng rồi, đây là tôi tự mình làm."
Nha hoàn a một tiếng, vẻ mặt thất vọng, vừa nhìn đã biết vị phu nhân và
tiên sinh này không phải là người thiếu tiền, khẳng định không thể thuê
người ta làm áo choàng cho mình rồi.
Nha hoàn nói tiếng cảm tạ Lý Ỷ La, rồi uể oải xoay người quay về bẩm báo.
Về đến phòng, Tần Chung bắt đầu đọc sách, Lý Ỷ La ngồi bên cạnh chuẩn bị
may một đôi bao tay. Nghe nói, hoàn cảnh trong trường thi rất đơn sơ,
đặc biệt là gặp phải thời tiết như thế này, gió lạnh thổi tới có thể
đóng băng cả bàn tay, vậy thì làm sao mà viết? Nên nàng muốn may cho Tần Chung một đôi bao tay giữ ấm ngón tay.
Tần Chung đọc sách được
một lát, liền lén lút nhìn Lý Ỷ La, dáng vẻ mỗi khi nàng thêu thùa hoàn
toàn khác với dáng vẻ cười tủm tỉm thường ngày. Lý Ỷ La rũ mắt, chuyên
tâm làm bao tay, một vài sợ tóc rớt xuống bên tai, an tĩnh như một bức
Cung Nữ Đồ.
Tầm mắt Tần Chung dừng lại trên người Lý Ỷ La trong
chốc lát, bên môi mang ý cười, sau đó tiếp tục đọc sách của mình, cứ lập đi lập lại như thế mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Lý Ỷ La làm sao không biết Tần Chung đang nhìn mình, trong lòng nàng cười thầm: Tiểu hồ ly dính người.
Khoảng thời gian sau đó, Tần Chung và Lý Ỷ La rất ít khi đến nhà ăn, cả hai
đều là quỷ hẹp hòi, không thích đối phương bị người ngoài dòm ngó, cho
nên hai người cứ đơn giản ngồi trong phòng, ai làm việc người đó.
Tới ngày thứ sáu, cuối cùng thuyền cũng cập bến bến tàu Ích Dương phủ.
"Thật náo nhiệt!" Lý Ỷ La đứng ở mạn thuyền, nhìn bến tàu vừa lớn vừa đông
đúc mà cảm thán. Hải vận Đại Việt quả nhiên phát đạt, bến tàu Vân Dương
huyện đã lớn rồi, mà bến tàu ở Ích Dương phủ này còn lớn gấp hai lần bến tàu Vân Dương huyện.
"Ích Dương phủ mới được xem là điểm giao
hội nam bắc chân chính ở Đại Việt. Vị trí Vân Dương huyện vẫn hơi nhỏ
một chút." Tần Chung nhỏ giọng giải thích.
Lý Ỷ La gật đầu, đã
hiểu. Ích Dương phủ là lão đại giàu có và đông đúc. Vân Dương huyện là
tiểu đệ bên dưới lão đại, phát triển không tồi.
"Tướng công,
trường thi ở đâu? Chúng ta đến khách điếm nào cách trường thi càng gần
càng tốt." Ích Dương phủ lớn như vậy, người lại đông, lỡ như ngày thi
cần đến sớm mà khách điếm lại xa, đi đường sẽ mất rất nhiều thời gian.
Đó chính là mệt nhọc không cần thiết.
"Trường thi được thiết lập cách nha môn không xa. Chắc là ở hướng kia." Tần Chung chỉ chỉ về phía bắc.
Lý Ỷ La ngạc nhiên nhìn Tần Chung: "Làm sao chàng biết? Không phải chàng chưa từng tới đây sao?"
Tần Chung khẽ cười: "Các thí sinh từng đi thi có xuất bản sách ghi lại những vấn đề trước kỳ thi, ta tùy tiện xem một chút."
"Tùy tiện xem mà chàng có thể nhớ kỹ đến vậy, tướng công, chàng thật thông
minh." Nhìn tia sáng nhảy nhót trong mắt Tần Chung, Lý Ỷ La lại cười
thầm, liền không phụ kỳ của hắn mà khen ngợi.
Mấy ngón tay dưới
ống tay áo của Tần Chung hưng phấn gãi gãi, còn trên mặt thì phải cố
dùng sức đè ép khóe miệng đang muốn cong lên: "Thứ này không đáng là gì, cuối cùng vẫn phải xem thành tích thi cử."
"Chàng học giỏi như
vậy, nhất định có thể thi đậu!" Lý Ỷ La ôm lấy cánh tay Tần Chung. Yêu
đương mà, nói cái gì nghe cũng hay, dù đối phương có đánh rắm cũng thấy
thơm. Lý Ỷ La nói lời ngon tiếng ngọt dỗ Tần Chung mặt mày hớn hở.
"Hừ! Khẩu khí thật lớn, kỳ thi này không phải là thi coi ai đẹp hơn ai,
chẳng lẽ giám khảo nhìn thấy ngươi lớn lên đẹp mắt thì sẽ chấm ngươi đậu à?" Lý Ỷ La vừa dứt lời, thì từ bên cạnh bỗng vang lên giọng chế giễu.
"Chu huynh, chuyện này cũng khó nói, xưa nay không ít kẻ lấy sắc thờ người,
vị huynh đài này còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, nói không chừng đúng thật là có thể mê hoặc giám khảo đại nhân đó. Ha ha ha ha...."
Ý cười
trên mặt Lý Ỷ La đã tắt ngấm, nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn mấy kẻ vừa
chen miệng vào. Chỉ thấy ba gã nam tử trẻ tuổi đi chung với nhau, bọn họ đứng cách nàng và Tần Chung không xa, bên cạnh còn có hạ nhân khuân vác hành lý, vừa nhìn đã nhận ra đó cũng là thí sinh vừa xuống thuyền.
"Các người cũng là thí sinh dự thi?" Lý Ỷ La cong môi mỉm cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
"Không sai!" Một thí sinh trong ba người kia mở quạt giấy ra phe phẩy, nghe
giọng thì đó chính là người vừa cố ý vũ nhục Tần Chung.
"Như các
ngươi mà cũng xứng đi thi khoa cử? Nói bậy nói bạ về người khác, chẳng
lẽ sách thánh hiền không dạy các ngươi đạo lý làm người? Sao miệng toàn
phun ra thứ ô uế vậy chứ?" Lý Ỷ La tức chết đi được, Tần Chung lớn lên
đẹp, nhưng không hề có chút khí chất của nữ tử nào, một mỹ thiếu niên ôn nhu lại bị đám người này nhục mạ như vậy. Không cho bọn chúng chút giáo huấn, nàng sợ là đêm nay mình không yên giấc nổi.
"Ngươi nói cái gì?" Nam tử cầm quạt vừa nghe, mặt mày lập tức trở nên âm trầm.
"Bị điếc hả? Nói miệng ngươi toàn là phân đó!" Lý Ỷ La liếc mắt nhìn ba
người kia, đánh giá từ đầu đến chân, rồi làm ra vẻ hiểu rõ mà gật gù:
"A~, ta đã nói mà, đang yên đang lành sao lại chọc phải chó sủa. Các
ngươi nói tướng công ta như vậy, thì ra là vì ghen tị."
"Ha?
Chúng ta ghen tị với hắn?" Ba người kia cùng khinh miệt liếc nhìn Tần
Chung, trong lòng thì nghẹn lại, tiểu tử này làm sao lớn lên lại đẹp đến vậy?
"Không ghen tị thì là gì? Các ngươi nhìn ba người các ngươi đi, một đám mỏ chuột tai khỉ, người đi đường cũng bị các ngươi dọa chạy mất, aiz da, cay mắt quá!" Lý Ỷ La vừa nói vừa cố ý che mắt lại, vẻ mặt ghét bỏ.
Tiếng cãi nhau thu hút người bên cạnh vây lại nhìn, rất nhiều người đều cảm thấy ba người kia rất quá đáng. Tiểu tử người ta
đẹp thì đẹp, nhưng nơi nào giống nữ tử? Còn nói ra câu lấy sắc thờ
người, thật sự quá khó nghe.
Tần Chung và Lý Ỷ La lịch sự văn
nhã, còn ba người đối diện vừa nhìn đã biết là kẻ ăn chơi phóng đãng.
Tất cả mọi người đều cho rằng một đôi phu thê này khẳng định là người bị thiệt, nhưng không ngờ miệng lưỡi tiểu nương tử này lợi hại như vậy.
Nàng vừa nói ra câu cay mắt quá, lập tức làm mọi người xung quanh cười
to.
Ba người kia tức đến đỏ mặt tía tai, một người tức đến sắp
hộc máu định mở miệng, nhưng lại bị Lý Ỷ La giành nói trước: "Tuy nói
triều đình thực hiện chính sách mới, chiêu nạp hiền tài, nhưng tiểu phụ
nhân nhìn dáng vẻ này của ba vị, nếu thật sự đứng trên triều, chắc chắn
sẽ dọa các vị đại thần ngất xỉu hết mất. Cho nên, vì muốn thể xác và
tinh thần các vị đại nhân được khỏe mạnh, ta thấy các người hay là bỏ
đi, đừng đi thi nữa. Ai nha....." Lý Ỷ La che miệng: "Xem ta kìa, lo
lắng chuyện này làm gì chứ? Không biết ba vị học hành thế nào mà miệng
toàn là phân, làm sao có thể thi đậu được. Ngại quá, là ta buồn lo vô cớ rồi!"
"Ha ha ha ha...." Người xung quanh bị lời nói của Lý Ỷ La
chọc cười chảy cả nước mắt, tiểu nương tử này sao lại có cái miệng lợi
hại như vậy chứ? Nếu bọn họ mà là ba người kia, sợ là sẽ kiếm cái lỗ mà
chui xuống rồi.
"Ngươi..... Hừ! Độc phụ! Tiểu nhân! Thánh nhân
nói, chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi, người xưa quả nói không
sai!" Ba người kia vừa tức giận vừa xấu hổ. Chẳng qua bọn họ thấy Tần
Chung lớn lên tuấn tú, bên cạnh lại có một tiểu nương tử khả ái làm bạn. Nhà bọn họ đều có chút tiền, sử dụng ít thủ đoạn để thông qua kỳ thi
huyện. Chính mình là người không có bản lĩnh nên muốn có vài phần chột
dạ, lại nghe thấy Lý Ỷ La nói Tần Chung học hành giỏi, cho nên mới mở
miệng châm chọc một phen. Khi nói ra những lời kia, bọn họ cũng không
nghĩ nhiều, chỉ muốn nói cho sướng miệng, nếu có thể chọc hai phu thê
này tức phát khóc là tốt nhất.
Nào ngờ lại đá trúng tấm ván sắt, người ta không khóc, nhưng bọn họ thì sắp hộc máu rồi.
"Vậy sao? Vậy các ngươi khẳng định là từ tảng đá chui ra, trong nhà không có mẫu thân hay tỷ muội. Bằng không, đề bọn họ biết đã vất vả nuôi lớn đám tiểu nhân các ngươi, trái lại còn bị các ngươi nói như vậy, nhất định
mẹ các ngươi sẽ hận thời điểm sinh các ngươi ra không bóp chết các ngươi cho rồi." Lý Ỷ La lập tức mỉa mai trả lời lại.
"Hay!" Trong số
người vây xem có không ít nữ tử và phụ nhân, bọn họ lập tức trầm trồ
khen ngợi: "Ba đại nam nhân các ngươi, tự mình độc miệng, cãi không lại
người ta thì nói đàn bà này, tiểu nhân nọ. Chẳng lẽ mẹ các ngươi không
phải là đàn bà à?"
"Mau.... Đánh cho ta! Đánh gần chết mới thôi!" Ba người kia chẳng những bị Lý Ỷ La mắng chửi, mà còn bị người xung
quanh chế giễu một trận, liền tức đến đỉnh đầu bốc khói, trực tiếp ra
lệnh cho hạ nhân động thủ.
Tần Chung vội chắn trước mặt Lý Ỷ La,
bình tĩnh nhìn ba người trước mặt: "Ba vị huynh đài, các người nói ta
thế nào cũng không quan trọng, nhưng các người bôi nhọ giám khảo đại
nhân, mê hoặc lòng người là không đúng!"
"Dừng!" Một người ra
lệnh cho hạ nhân dừng tay: "Ta bôi nhọ giám khảo đại nhân khi nào?" Lão
tử rõ ràng đang mắng tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi!
"Các người nói ta tướng mạo tuấn mỹ, nói ta lấy sắc thờ người, giám khảo đại nhân sẽ
vì vẻ đẹp của ta mà cho ta trúng tuyển, có đúng không?" Những lời như
vậy đối với một nam nhân mà nói, chính là sỉ nhục tột cùng. Nhưng cố
tình, lúc Tần Chung nói ra, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
"Ha ha ha, không sai, ta đúng là nói như vậy, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi mà xem...."
Không đợi người này nói hết, Tần Chung lại a một tiếng thật dài: "Các người
nói ta như thế nào, ta cũng không để ý, nhưng các người nói giám khảo
đại nhân sẽ vì nguyên nhân hoang đường này mà cho ta trúng tuyển, há
chẳng phải là đang ám chỉ giám khảo đại nhân vô đức, làm rối kỉ cương
sao? Cũng nói giám khảo mà triều đình tuyển chọn giám sát kỳ thi này
không công bằng công chính? Ba vị huynh đài, rốt cuộc thì các người có
âm mưu gì? Nếu không, sao lại bôi nhọ triều đình, bôi nhọ giám khảo đại
nhân, ngay lúc kỳ thi sắp bắt đầu lại hồ ngôn loạn ngữ, nhiễu loạn lòng
người?"