"Chuyện này....." Hai huynh
đệ Trương gia nhìn nhau, cùng dừng bước. Đây không phải lần đầu mẹ bọn
họ gây chuyện thế này, bởi vì lắm mồm mà thường xuyên xảy ra tranh chấp
với hàng xóm láng giềng.
Hai huynh đệ quyết tâm, ngoảnh mặt đi
không nhìn nữa, hy vọng lần này mẹ chịu chút giáo huấn, về sau không đi
gậy chuyện thị phi nữa.
"Á, mẹ ơi, cha ơi, đừng đánh nữa...." Phú Quý tẩu thấy hai đứa con trai đã về, trong mắt cháy lên một chút hy
vọng, nhưng sau khi thấy cả hai ngoảnh mặt đi nơi khác, tức khắc hy vọng liền biến thành tuyệt vọng: "Tôi nhận sai! Là tôi nói bậy! Tôi nhận sai mà!"
Tần mẫu lại phỉ nhổ một cái, lúc này mới dừng tay, mấy người Trương Thúy Thúy thấy thế cũng dừng lại.
"Nói! Bà sai ở đâu? Làm thế nào tạ lỗi với Ỷ La nhà ta! Trước mặt các hương
thân phụ lão, bà lớn tiếng nói rõ ràng rành mạch cho tôi, nếu không,
đừng hòng tôi để yên chuyện này." Tần mẫu vuốt mớ tóc tán loạn ra sau
tai, hung tợn nói với Phú Quý tẩu.
"Mẹ, có mệt không?" Trương Thúy Thúy thấy thế vội bước tới đỡ Tần mẫu.
Phú Quý tẩu kêu ui da mấy tiếng, thấy cảnh này, lại nhớ tới hai đứa con dâu nhà mình, càng thêm hận đến nghiến răng. Tần lão bà tử này hung hãn như thế, sao mấy đứa con trai cưới thê tử, một người lại càng hiền huệ hơn
một người là sao?
"Hu hu hu.... Tướng công, ta không còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa...." Lý Ỷ La đột nhiên nức nở đề cao giọng, khóc càng thêm thảm thiết.
"Nương tử..." Tần Chung cũng đỏ hồng hai mắt: "Đừng sợ, ta tin nàng, bọn họ sẽ gặp báo ứng."
"Tướng công...."
"Nương tử......"
Hai phu thê ôm nhau khóc, nhìn thật đáng thương.
Trong đám đông đang xem náo nhiệt bên ngoài, có vài người vừa rồi còn cảm
thấy Tần gia hơi quá đáng, được lý còn không tha cho người ta, bây giờ
lại lập tức thay đổi lập trường. Thật đáng thương! Chung ca nhi bệnh
nặng một trận, suýt nữa mất mạng, hiện giờ cưới được một thê tử tốt, sức khỏe cũng dần hồi phục, mắt thấy sắp có được ngày lành, ai ngờ lại gặp
phải tai ương như vậy.
"Ỷ La, cô đừng nghĩ quẫn! Cô xem, Phú Quý tẩu chết tiệt kia không phải đã nhận là bà ta nói bậy rồi sao?"
Lý Ỷ La dùng khăn bụm mặt, gác đầu lên vai Tần Chung, nói bằng giọng khàn
khàn: "Nhưng mà... Lời đồn đều truyền đi hết rồi, các hương thân có mặt ở đây còn nghe hiểu, nhưng những người không có ở đây, không biết nội
tình thì thế nào? Đều nói tam nhân thành hổ, không biết sau này tôi còn
bị nói thành dạng người gì nữa đây...." Nói xong lại tiếp tục nước mắt
giàn giụa như mưa.
(*tam nhân thành hổ:
_nghĩa đen: ba người nói có cọp thì thiên hạ cũng tin là có cọp thật.
_ nghĩa bóng: một việc, dù là sai lầm nhưng nếu nhiều người đều tin là thật thì cũng dễ khiến người ta thật sự tin đó là thật.)
"Không sao, không sao đâu! Chúng ta sẽ giúp đỡ bác bỏ lời đồn, cô đừng có
không nghĩ thông...." Mọi người bên cạnh sôi nổi khuyên.
"Ừm, đa
tạ các vị thúc thúc, thẩm thẩm. Có mọi người giúp đỡ, Ỷ La tin chuyện
này rồi sẽ qua." Lý Ỷ La ngẩng đầu lên khỏi vai Tần Chung, cầm khăn tay
lau lau đôi mắt sưng đỏ, rồi lại khẽ cúi đầu khóc nức nở tiếp.
Lý Ỷ La khóc như vậy, khiến mấy người không biết sự thật của Tần gia đau
lòng vô cùng, đặc biệt là Tần mẫu. Từ khi Lý Ỷ La gả vào Tần gia, có
ngày nào mà không cười tủm tỉm, làm người ta nhìn mà tâm trạng cũng tự
động tốt hơn. Thế mà hiện giờ lại bị mụ la sát này hại thành ra như
vậy......
Không riêng người Tần gia, mà người Trương gia khi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt đỏ hồng hai mắt của phu thê Tần Chung, cũng cảm
thấy nghiệp chướng nặng nề.
Tần mẫu tức giận cùng cực, lại tát
cho Phú Quý tẩu thêm một cái: "Lớn tiếng một chút! Lấy sức lực ngươi đã
bôi nhọ Ỷ La nhà ta ra mà nói!"
Phú Quý tẩu bị mấy mẹ chồng nàng
dâu Tần gia đánh đến đau đớn khắp người, hiện tại nói được một câu còn
phải cố hết sức, làm gì còn sức mà nói lớn tiếng. Nhưng đối diện với sự
hùng hổ của người Tần gia, bà ta đành cố chịu đau đớn mà nói lớn tiếng
hơn: "Là tôi nói bậy, tôi thấy tay nghề thêu thùa của thê tử Chung ca
nhi giỏi giang, nên muốn nó dạy cho Tiểu Thúy nhà tôi, nhưng thê tử
Chung ca nhi không chịu, tôi nhất thời tức giận mới làm ra chuyện ngu
xuẩn này."
Đám đông ồ lên, không ngờ sự thật lại đúng như thê tử
Phấn ca nhi nói. Người ta không dạy cho khuê nữ của nhà ngươi, ngươi
liền đi bôi nhọ danh tiết người ta, cái này cũng quá ác độc rồi!
Trương Phú Quý nghe Phú Quý tẩu nói xong thì khó chịu nhắm hai mắt lại. Đúng
là gia môn bất hạnh! Cưới phải một kẻ phá gia vào cửa.
Lý Ỷ La
lại khóc hu hu: "Phú Quý thẩm, không phải tôi không muốn dạy Tiểu Thúy
nhà thẩm, lúc ấy tôi đã nói rõ với thẩm rồi mà, việc thêu thùa này không phải người nào cũng thích hợp học. Không tin, thẩm cứ hỏi thử hai tẩu
tẩu nhà tôi đi! Hai người họ luyện tập rất lâu rồi mà còn chưa qua được
bước nhập môn, bằng không cần gì phải đến bến tàu bán đồ ăn chứ? Lúc ấy, tôi thấy khớp xương ngón tay Tiểu Thúy cứng nhắc, làn da thô ráp, thật
sự không thích hợp thêu thùa....."
Lời này vừa nói, âm thanh nghị luận bên cạnh lại càng lớn hơn.
"Phú Quý tẩu đáng chết này, tim đúng là màu đen mà!"
Lý Ỷ La lấy khăn chặm chặm khóe mắt, lại khóc hu hu thêm vài tiếng, trong
lòng thì thầm khinh bỉ chính mình. Lý Ỷ La, sao ngươi lại biến thành
bạch liên hoa rồi? Nhưng mà...... Đúng là rất sảng khoái!
(*bạch liên hoa: hoa sen trắng. Nghĩa bóng là chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.)
Chuyện ngày hôm nay, nếu Tần gia không ra mặt thay nàng, chắc chắn nàng cũng
tự mình đánh đến cửa, không thu thập mụ già Phú Quý tẩu này thì nàng
không mang họ Lý. Nhưng hiện tại, người Tần gia toàn bộ đều ra mặt làm
chủ cho nàng, nếu nàng còn tỏ ra cường thế, ngược lại sẽ khiến cho người khác có cảm giác rằng Tần gia được lý còn không tha người.
Lý Ỷ La lại òa khóc tiếp tục, còn phối hợp thêm hành động run run người.
Tần Chung đỏ hồng hai mắt lau nước mắt cho Lý Ỷ La, còn diễn nhập tâm hơn
nàng: "Nương tử, đừng sợ, người khác bôi nhọ nàng, nhất định sẽ gặp phải báo ứng."Phú Quý tẩu nghe thấy liền lảo đảo, báo ứng? Bà ta đã bị đánh thành ra thế này rồi, vậy mà còn chưa được xem là báo ứng sao?
Lý Ỷ La yếu ớt ừm một tiếng, duỗi tay nắm lấy tay Tần Chung, rồi cào cào
nhẹ hai cái vào lòng bàn tay Tần Chung, còn lặng lẽ chớp chớp mắt: Tướng công, đã được rồi, đừng làm quá!
Mí mắt Tần Chung run run, hai mắt ngược lại càng đỏ hơn.
"Chung ca nhi đúng là rất thương thê tử!"
Trương Tiểu Đào ở một bên nhìn mà tức chết đi được. Một đại nam nhân, động tý
là khóc, quả nhiên là tiểu bạch kiểm. Ỷ La tỷ tỷ bị người ta bôi nhọ,
hắn một chữ cũng không nói, chỉ biết đứng đó mà khóc. Khóc, khóc, khóc,
ngươi khóc cái rắm gì chứ? Mau đi lên đánh người kìa!
Oa hu hu.... Ỷ La tỷ tỷ thật đáng thương!
Trong lòng phỉ báng Tần Chung một trận xong, Trương Tiểu Đào lại dời tầm mắt
lên người Lý Ỷ La, Ỷ La tỷ tỷ là người lợi hại như vậy mà hiện giờ còn
khóc thành bộ dáng thế kia....
Trương Tiểu Đào thấy uất ức thay Lý Ỷ La, cũng nhịn không được mà lau nước mắt.
Mẹ Trương Tiểu Đào lại không hiểu nổi: "Tiểu Đào, con khóc cái gì?"
"Hu hu hu, Ỷ La tỷ tỷ thật đáng thương!"
Mấy tiểu cô nương trước kia từng chơi chung với Trương Tiểu Đào lập tức
trợn trừng hai mắt: Đầu óc Trương Tiểu Đào này quả nhiên là hỏng rồi!
Tiểu Đào vậy mà lại đau lòng vì người đàn bà đanh đá kia. Tuy rằng nàng
ta đúng là có chút oan ức, nhưng.... nhưng ai bảo nàng ta gả cho Tần
Chung ca ca? Còn hại Tần Chung ca ca vì nàng ta mà khóc.
Trận khôi hài này kéo dài đến tận trời tối mới kết thúc. Có người thậm chí còn về nhà cầm đốt đến xem náo nhiệt.
"Lão bà tử, về nhà thôi!" Tần phụ nhìn sắc trời, rồi lại nhìn Phú Quý tẩu bị đánh đến co đầu rụt cổ, lúc này mới bảo với Tần mẫu.
Tần mẫu liền đi đến cạnh Tần phụ.
Đã lâu rồi mới có lại cái cảm giác làm chủ một nhà, cả người Tần phụ khẽ
run lên, lúc nhìn Trương Phú Quý cũng có khí thế hơn: "Trương Phú Quý,
niệm tình chúng ta là hàng xóm, chuyện hôm nay chỉ đến đây thôi! Nhưng
ngươi nên quản cho tốt nương tử mình, nếu để ta nghe được nương tử của
ngươi còn bôi nhọ người nhà ta một lần nữa....."
Trương Phú Quý
trừng mắt liếc nhìn Phú Quý tẩu một cái, vội nói: "Tần lão ca, sẽ không
đâu! Đệ đảm bảo sẽ quản thúc bà ta thật tốt!"
Tần phụ ừ, rồi xoay người dẫn người Tần gia rời đi.
Chuyện lớn như vậy, người đại phòng và nhị phòng Tần gia tất nhiên cũng nghe
được tiếng gió. Người hai nhà bọn họ đều chen giữa đám đông xem náo
nhiệt, thấy Tần phụ đi tới, Tần đại bá vội bước lên nói: "Tam đệ, bà
nương nhà Phú Quý này sao có thể nói cháu dâu nhỏ như vậy chứ? Đúng là
đáng giận!"
Tôn thị đứng bên lại bĩu môi: "Còn không phải do thê tử Chung ca nhi tự mình làm việc không cẩn thận......"
"Tẩu nói cái gì! Lập lại lần nữa!" Không đợi Tần mẫu bùng nổ, Tần phụ bỗng
dưng trừng mắt, lạnh giọng nói với Tôn thị. Bộ dáng nhà Tần đại bá, Tần
nhị bá xem náo nhiệt quá rõ ràng, sao Tần phụ có thể không nhìn ra? Nội
tâm ông thấy chua xót. Xảy ra chuyện như thế, đại ca và nhị ca dù không
hỗ trợ đánh hay cãi nhau, thì ít nhất cũng nên đứng ra giúp tăng thêm
khí thế chứ. Nói cho cùng, hiện tại, Tần gia ở Tiểu Thanh Thôn này cũng
chỉ có ba nhà bọn họ, nếu không thì ý nghĩa tông tộc đặt ở nơi nào?
Vậy mà bọn họ chẳng những không hỗ trợ, ngược lại còn đứng đây nói mát.
Tần phụ bỗng thấy trước đây bản thân cứ nhắc mãi câu nói người một nhà kia
là nực cười đến cỡ nào, rồi lại chợt nhớ tới đêm đó, ông ở sau cánh cửa
nghe được những lời kia....
Tần phụ đột nhiên quát lớn với Tôn
thị, là vì đã có oán trách đối với hai phòng này, cũng vì thấy hối hận
với những hành vi của mình trước kia.
Tôn thị bị thái độ nghiêm
khắc chưa từng có này của Tần phụ dọa cho nhảy dựng lên, Tần đại bá thấy thế vội trừng mắt nhìn Tôn thị một cái, rồi cười nói với Tần phụ: "Tam
đệ đừng trách, đại tẩu của đệ là quan tâm quá nên loạn. Nói cho cùng thì chuyện của cháu dâu cũng làm hại đến thanh danh Tần gia chúng....."
"Ta khinh!" Tần mẫu đột ngột phun một ngụm nước miếng xuống đất: "Thanh
danh? Thanh danh gì? Ỷ La nhà ta làm gì mà hại đến thanh danh Tần gia
hả? Đại ca, vừa rồi ông không nghe thấy gì sao? Tất cả đều là do người
khác bôi nhọ Ỷ La nhà chúng ta! Các người luôn miệng nói là người một
nhà với chúng ta, hiện tại, ngay cả người ngoài cũng thấy xót thương Ỷ
La, nhưng người làm đại bá như ông, ngược lại lại bám mãi không buông
chuyện này. Đại ca, làm người nên có lương tâm một chút!"
Tần đại bá bị Tần mẫu trách móc một trận, sắc mặt liền có chút ngượng nghịu: "Ta..... Ta không phải có ý này...."
"Oa hu hu hu, quả nhiên mọi người vẫn sẽ hiểu lầm, hiện tại ngay cả đại bá
cũng như vậy....." Lý Ỷ La đứng sau lưng Tần mẫu, hai mắt chợt lóe sáng
một cái, rồi lập tức ôm mặt òa khóc nức nở.
"Đại bá Tần gia,
chuyện này là ông không đúng rồi! Chuyện đều đã được nói rõ ràng, mà ông còn bám mãi không buông, đây không phải là bức Ỷ La đi chết sao?" Có
người đứng bên cạnh thấy Lý Ỷ La khóc thật đáng thương, nên nói đỡ một
câu.
"Mọi...... Mọi người hiểu lầm rồi! Tôi không phải có ý này."
"Ông trời ơi! Ông mở mắt mà xem! Đại ca, nhị ca từ nhỏ đều là do một tay cha chồng tôi nuôi lớn, lại giúp bọn họ thành gia lập nghiệp, về sau gia
đạo nhà tôi sa sút, nhưng lão già nhà tôi vẫn đem chút lương thực còn
sót lại trong nhà đưa cho bọn họ. Tam phòng chúng tôi đào tim đào phổi
cho bọn họ, bọn họ thì ngược lại, lại mượn hai chữ thanh danh mà muốn
bức tử cháu dâu! Cha ơi! Nếu người có linh thiêng thì mở mắt ra mà nhìn
xem đây này, nhìn thử con trai mà người yêu thương làm sao ép chết một
nhà chúng con...." Tần mẫu thay đổi biểu tình, từ lạnh lùng cứng rắn
sang bi thương đau khổ, nói bằng giọng thảm thiết, mỗi câu đều đau xé
lòng.
Lý Ỷ La ở phía sau yên lặng xoa xoa hai mắt, quả nhiên nàng không hợp với con đường nhu nhược yếu đuối, mẹ chồng nàng mới là người
tu luyện đắc thành chánh quả!
Tần mẫu vừa khóc vừa kéo kéo tay áo Trương Thúy Thúy đứng cạnh bà, Trương Thúy Thúy hơi sửng sốt nhưng lập
tức phản ứng lại ngay, dùng sức nấc nghẹn vài cái, rốt cuộc cũng nghẹn
đến hai mắt đỏ ửng: "Mẹ, đừng khóc nữa, may mà những ngày tháng đó đều
chống đỡ nổi. Khi đó, Tử Hạo nhà con và Tử Như nhà nhị đệ không có sữa
bú, mẹ trăm cay ngàn đắng mượn được chút ít lương thực mang về, đại bá
đến nhà, nói là muốn mượn lương, cha nghĩ đều là người một nhà, nên lập
tức cho họ mượn, làm cho Tử Hạo và Tử Như suýt chút thì chết đói. Sau
này, bất kể là tiền hay là lương thực, chỉ cần đại bá, nhị bá mở miệng,
cha chưa từng từ chối bọn họ. Cha thường nói đều là người một nhà, giúp
đỡ nhau là chuyện nên làm. Chúng con đều là hậu bối, cha mẹ nói sao,
chúng con nghe vậy, nhưng mà.... Nhưng mà.... Chỉ khổ cho mẹ....."
Dứt lời, mẹ chồng nàng dâu hai người liền ôm nhau khóc rống lên.
Lý Ỷ La đứng phía sau xem mà giật mình không thôi, đến bến tàu rèn luyện
chỉ mới hơn một tháng mà đại tẩu đã lợi hại lên không ít nhỉ. Trước kia, Trương Thúy Thúy cũng có chút tính toán nhỏ trong lòng, nhưng chưa bao
giờ biểu hiện ra ngoài. Nàng ta để ý cái nhìn với người khác, cũng để ý
cái nhìn của người khác với nàng ta.
Thế mà đến bến tàu hơn một tháng, tính tình kia giờ đã cứng rắn hơn nhiều.Mã Đại Ni chớp mắt, đột nhiên vỗ đùi, nàng ta không nặn ra nước mắt được,
liền bổ nhào về phía Tần mẫu và Trương Thúy Thúy, mượn cơ thể hai người
kia che đi biểu hiện trên mặt, rồi nói liên thanh: "Mẹ ơi, con đau lòng
cho mẹ chết mất...."
Nếu nói ở phương diện khóc lóc này ai khóc
thật nhất, thì chỉ có mình tiểu cô nương Tần Phương, nước mắt nàng ta
nối tiếp nhau rơi xuống, muốn khuyên người khác nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ có thể im lặng vuốt vuốt lưng an ủi ba người Tần mẫu.
Lý Ỷ La: "........" Có phải nàng cũng nên đi lên ôm mọi người cùng nhau khóc lóc không?
Tần phụ nghe mẹ chồng nàng dâu ba người cùng nhau khóc lóc kể lể, vẻ mặt
vừa xấu hổ vừa ảo não, Tần mẫu vất vả như vậy là vì nguyên nhân gì? Còn
không phải tại nơi ông hay sao? Tần phụ có lòng chột dạ nhìn sang ba
huynh đệ Tần Phấn, thấy cả ba người cũng đang đỏ hồng hai mắt nhìn Tần
mẫu.....
Tần phụ càng thêm chột dạ, ông hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần đại bá.
Tần đại bá trợn tròn mắt, ông ta không ngờ chỉ một câu nói thanh danh lại
chọc cho mẹ chồng nàng dâu mấy người Tần mẫu lôi hết chuyện quá khứ ra
nói. Rồi lại bị Tần phụ trừng mắt nhìn, trong lòng Tần đại bá hốt hoảng, vội nói: "Tam đệ, không phải như thế...."
Tần phụ không nghe,
chỉ thấy ông thở dài một hơi, tự tay đỡ Tần mẫu dậy: "Lão bà tử, thời
gian qua để bà chịu uất ức, là lỗi của tôi! Tôi không có năng lực lo hết cho cả tộc Tần gia, về sau chỉ chăm sóc tốt cho một nhà chúng ta thôi."
Tần mẫu đột ngột ngẩng đầu lên, không dám tin mà hỏi: "Thật không?"
"Thật!" Tần phụ nhìn đám đông đang đứng xem kịch vui, thở dài một hơi: "Trở về rồi nói!"
"Được, về.... Về thôi!" Tần mẫu nghe Tần phụ nói vậy, tâm tình thoải mái,
nhưng nhớ tới vẫn còn đang diễn tuồng, nên vội vã hạ thấp giọng hơn.
Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni lưu loát đứng dậy, theo sau Tần mẫu.
Lý Ỷ La: "......." Thật mở rộng tầm mắt!
"Aiz, tam đệ, tam đệ...." Tần đại bá và Tần nhị bá cùng nhìn nhau một cái,
nhớ đến lời Tần phụ vừa nói, cả hai đều nhìn thấy được sự bất an trong
mắt người kia. Tần nhị bá thử gọi Tần phụ, nhưng bước chân Tần phụ lại
không hề dừng lại dù là một tích tắc.
Sau khi về đến nhà, tất cả
mọi người đều im lặng nhìn Tần phụ, Tần phụ hút một hơi thuốc: "Trước
kia là cha thiếu suy nghĩ, không bận tâm đến cảm nhận của mọi người. Sau này sẽ không có chuyện này nữa, các con kiếm được tiền thì là của các
con, cha sẽ không đưa cho mấy người đại ca, nhị ca bọn họ nữa."
Tần mẫu nghe xong, mừng rỡ không thôi.
"Ta biết mọi người oán trách ta, ta làm ra những chuyện như vậy, mọi người
oán trách cũng đúng...." Tần phụ lại hút một hơi thuốc, mày nhíu chặt,
dường như đang hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được những lời này.
"Lão già, chúng nó đều là con trai, con gái của ông, cái gì mà oán với không oán chứ, chỉ cần ông chịu sửa là tốt rồi! Về sau cả nhà chúng ta đồng
lòng, ngày tháng chắc chắn sẽ tốt lên!"
"Đúng đó, cha, chúng con sao có thể trách người, cha sửa là tốt rồi!" Tần Phấn thẳng thắn cười nói.
Tần Diệu cũng gật đầu, dù sao cũng là cha mình, có thể nói ra những lời thế này thì đã không tệ rồi.
"Cha, người yên tâm, sau này chúng con nhất định sẽ hiếu thuận với cha và mẹ thật tốt!" Tần Chung dịu giọng nói.
Trái tim lạnh lẽo nhiều ngày của Tần phụ rốt cuộc cũng thấy ấm lại, mặt lộ
rõ ý cười, giống như đã buông được gánh nặng, ông liên tục nói ba chữ
tốt.
"Ỷ La, chuyện hôm nay, con đừng để trong lòng, người trong
thôn sẽ không dám nói gì con đâu." Giải quyết xong chuyện Tần phụ, Tần
mẫu liền quay sang trấn an Lý Ỷ La, bà nhìn đôi mắt sưng đỏ của Lý Ỷ La
mà lo lắng không thôi, Ỷ La có khi nào như bây giờ đâu.
"Đúng,
đúng, tam đệ muội, không sao đâu, sẽ không có ai nói gì đâu, muội đừng
để trong lòng." Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni cũng vội nói.
Tần
Phương đi đến bên cạnh Lý Ỷ La, cẩn thận nắm lấy tay nàng. Tần Phương
không biết nói lời nào để an ủi khuyên giải, tất cả tâm tư đều thể hiện
qua ánh mắt.
Lý Ỷ La gật đầu: "Con không có thương tâm, tất cả đều là giả vờ thôi."
Hai mắt Trương Thúy Thúy lại đỏ lên: Đệ muội đúng là quá lương thiện! Bản
thân bị uất ức còn sợ họ lo lắng, lại còn an ủi ngược lại họ.
Những người khác trong phòng cũng là bộ dáng không cần nói nữa, chúng ta đều hiểu.
Lý Ỷ La: "........" Nàng thật sự là giả vờ mà, người một nhà đều biết diễn tuồng như vậy, thêm nàng nữa cũng đâu có nhiều.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần mẫu: Nữ nhân không thể cứ luôn tỏ ra mạnh mẽ, lúc cần yếu đuối thì phải yếu đuối.
Trương Thúy Thúy: Theo dấu chân mẹ chồng.....
Mã Đại Ni: Theo dấu chân mẹ chồng....
Tần Phương một mình thật sự khóc.
Bốn người còn lại: Ỷ La/ đệ muội/ tam tẩu chịu uất ức lớn rồi.