"Buổi tối hôm nay
ngươi đừng ăn thịt!" Tần mẫu nhìn Mã Đại Ni co rút thân mình muốn chạy,
liền trực tiếp quăng ra một câu. Đối với loại người ham ăn biếng làm như Mã Đại Ni, Tần mẫu luôn luôn rất dứt khoát, không có lưu tình.
Mã Đại Ni giống như la bị sét đánh trúng, đã liên tục một tháng không được ăn mặn, hôm qua là ngày Tần Chung thành thân, cũng có rất ít thịt, ngay cả đãi khách cũng không đủ, Tần mẫu làm sao để cho các nàng ăn, tuy
rằng nàng cũng thừa dịp Tần mẫu không để ý mà ăn vụng vài miếng, nhưng
trong lòng luôn run sợ, đâu có được thống khoái quang minh chính đại ăn
giống như hôm nay.
Tần mẫu thật biết đánh vào chỗ bảy tấc* của Mã Đại Ni. Ai cũng biết một khi Tần mẫu ra quyết định thì có cầu tình thế
nào cũng vô dụng, trừ phi là có người thèm nghe mắng. Tinh thần của Mã
Đại Ni liền giống như là túi da bị xì hơi, cả người đều uể oải chán
chường.
(*đánh vào bảy tấc: phỏng theo hành động đánh rắn phải
đánh vào vị trí bảy tấc từ đầu của nó xuống, vì đó là điểm yếu, chỉ có
đánh vào đó thì rắn mới chết. Vì vậy cụm từ này có nghĩa là đánh vào
điểm yếu chí mạng của đối phương.)
Dưới sự chờ đợi của mọi người, cơm chiều cuối cùng cũng được dọn lên.
Tần mẫu quả thật làm y như lời bà nói, chia cho Lý Hầu La nhiều thịt nhất,
mà Mã Đại Ni thì một miếng cùng không có. Mã Đại Ni nhìn những người
khác được ăn thịt, bản thân chỉ có thể nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt
phát ra tia sáng màu xanh lá nóng bỏng mà nhìn mọi người.
Tần
mẫu trừng mắt, Mã Đại Ni giống như bị lôi điện đánh trúng, lập tức cúi
đầu. Tuy rằng không được chia thịt, nhưng khoai tây thì được chia không
ít. Khoai tây mềm mịn tản ra mùi hương thịt nồng đậm, Mã Đại Ni đành
ngửi mùi cho đỡ thèm, nhắm mắt lại, đem khoai tây tưởng tượng thành thịt gà.
Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ, sau khi ăn
xong, Lý Hầu La thỏa mãn mà thở dài một tiếng, nàng rốt cuộc cũng được
ăn một bữa cơm đàng hoàng chân chính.
"Nhà lão nhị, ngươi đi rửa chén!" Ăn cơm chiều xong, Tần mẫu liền phân phó công việc cho Mã Đại Ni.
Mã Đại Ni không vui, nói: "Mẹ, hôm nay không phải do tam đệ muội nấu cơm sao?"
"Sao? Ngươi còn muốn dạy ta làm việc?" Tần mẫu nheo mắt hỏi lại.
Thân mình Mã Đại Ni nhanh chóng co rút lại: "Không, con rửa!" Vừa dọn chén
vừa lẩm bẩm: "Thịt không được ăn, việc thì lại không quên phân cho ta
làm, chỉ biết ức hiếp ta!" Âm thanh Mã Đại Ni tựa như muỗi kêu, người
khác không nghe thấy được, Lý Hầu La ngồi gần, lại có dị năng, vì vậy mà có thể nghe được đại khái.
Ăn xong một bữa cơm chiều, trời cũng
vừa tối, thời đại này không có hoạt động ban đêm, ở lại cũng chỉ lãng
phí nến, cho nên mọi người lần lượt mang theo trẻ con nhà mình trở về
phòng.
Lý Hầu La cũng đi theo Tần Chung trở về phòng, đêm qua hai người mới gặp mặt, ban ngày bận bận rộn rộn, bây giờ mới có thời gian
từ từ nói chuyện.
Hai người ngồi đối diện nhau ở cái bàn trong
phòng, không có thắp đèn, nhưng nhờ ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng,
xuyên thấu cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho căn phòng như có thêm một tấm vải mỏng lung linh, nhìn có vẻ mông lung, lại được ngắm mỹ nhân, càng
ngắm càng cảm thấy có hương vị. Lý Hầu La nương ánh trăng mà ngắm Tần
Chung, càng ngắm càng thấy nguyên chủ đúng là quá ngu ngốc.
"Lý cô nương?" Tần Chung một tay chống cằm, mắt nhìn thẳng vào mặt Lý Hầu La, tay còn lại quơ quơ trước mặt nàng.
Lý Hầu La lấy lại tinh thần, theo bản năng chùi chùi khóe miệng, không có nước miếng!
"Cái gì?"
"Ta vừa nói gì cô nương có nghe rõ không?" Tần Chung nhíu mày hỏi.
Lý Hầu La rất thành thật lắc lắc đầu.
"Ta hỏi cô nương tiếp theo dự định làm thế nào? Tuy rằng cô nương đã vào
Tần gia chúng ta, nhưng nói cho cùng thì người được định hôn không phải
cô nương. Nếu như Lý cô nương cảm thấy bị ủy khuất, ta có thể đưa cô
nương về Lý gia. Dù ta và cô nương đã bái đường, nhưng ngay từ đầu, hợp
bát tự* không phải là cô nương, hôn sự này có thể xem như không tính. Ta có thể giải thích với Lý gia, hôn ước giữa hai nhà Tần Lý có thể hủy
bỏ. Đương nhiên, nếu như cô nương nguyện ý lưu lại Tần gia ta, thì sau
này ta cũng sẽ đối xử tốt với cô nương, về sau, chúng ta sẽ là phu thê
chân chính." Thời điểm Tần Chung nói chuyện, ngón tay giữa luôn gõ nhịp
đều đặn lên mặt bàn.
(*hợp bát tự: trước khi thành thân, hai nhà
sẽ lấy bát tự, tức ngày sinh tháng đẻ của tân lang tân nương đi coi bói, hoặc nhờ cao tăng xem xem hai người có hợp nhau hay không, rồi mới định ngày lành thành thân. Đây là 1 trong lễ tiết bắt buộc phải có trước khi thành thân của TQ thời xưa.)
Lý Hầu La nghe xong, liền thẳng
sống lưng, nhìn Tần Chung rồi trịnh trọng gật đầu: "Ngươi nói rất đúng,
ta xác thực là phải suy nghĩ thật kỹ!"
Tần Chung cười gật gật đầu, làm ra tư thế lắng tai nghe.
Ý nghĩ trong đầu Lý Hầu La xoay chuyển, trở lại Lý gia, Lý chủ bộ là cha
ruột của nàng, chủ bộ phu nhân là mẹ cả nàng, hai người chiếm danh nghĩa là cha mẹ, có thể trực tiếp quyết định vận mệnh về sau của nàng. Lý chủ bộ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của nguyên chủ, tâm địa của mẹ cả thế
nào, từ việc thế gả này có thể nhìn ra được, nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc trở về Lý gia kia để gánh lấy hai tòa núi lên lưng.
Lưu lại Tần gia, tiểu trượng phu này thoạt nhìn tính cách cũng không tệ, lớn
lên lại đẹp mắt. Mẹ chồng tuy rằng có cái miệng rất lợi hại, nhưng không phải là người cố chấp khắc nghiệt, chung đụng với mấy đại tẩu, tiểu
muội Tần gia cũng không có trở ngại.
Nếu nàng đã không rõ nguyên
nhân mà xuyên đến nơi này, vậy cứ thành thành thật thật đạp trên mảnh
đất của thời đại này mà sống, dù gì sau này cũng phải gả cho người khác, nàng không có hứng thú đi làm lão ni cô đâu. So với việc bị mẹ cả gả
đại gả bừa, còn không bằng cứ thử chung sống cùng Tần Chung, nếu thật sự không thể ở lại Tần gia, vậy nàng cũng không cần trở về Lý gia.
Lý Hầu La đằng hắng: "Tướng công, ta nghĩ kỹ rồi!"
"Phụt!" Tần Chung bị một tiếng tướng công đột ngột này làm cho phun hết nước vừa uống vào miệng ra.
Aiz..., ngay cả phun nước cũng đẹp như vậy. Móng vuốt của Lý Hầu La có chút ngo ngoe rục rịch, cuối cùng cũng không ở yên tại chỗ, giơ lên vỗ vỗ lưng
Tần Chung: "Làm sao vậy? Tướng công?"
"Tướng... Tướng công?" Hai
mắt mịt mờ sương nước của Tần Chung mở lớn, hơi giật mình mà mở miệng
hỏi: "Cho nên, cô nương quyết định lưu lại Tần gia?"
Lý Hầu La
gật đầu thật mạnh: "Ta thật muốn như vậy! Ta đích xác là không muốn trở
về Lý gia! Mẹ ruột ta mất sớm, mẹ cả khắc khe, phụ thân lại coi thường.
Gả đến Tần gia, ta cũng không cảm thấy ủy khuất. Trước tiên chúng ta cứ
thử sinh sống như vầy, nếu thật sự không hợp thì đến lúc đó mới hợp ly!"
Còn về chuyện sau khi hợp ly nàng nên dừng chân thế nào, nữ nhân ở Đại Việt không thể tự lập hộ, nhưng Lý Hầu La tin tưởng, chỉ cần làm đủ công tác chuẩn bị là được, đến lúc đó, cũng không đến mức không thể nào sống
nổi.
Tần Chung nghe xong, hơi hơi cúi đầu, ở nơi Lý Hầu La không
nhìn thấy, trong mắt tràn ngập lạnh băng cùng hồ nghi. Trong đêm tân hôn ngày hôm qua, Lý Hầu La đầu đội khăn loan nhưng vẫn thấp giọng khóc nức nở, sau khi hắn mở khăn loan ra, liền thấy ngay bên dưới là một khuôn
mặt tuyệt vọng, không có sinh khí, có thể thấy được, khi ấy, Lý Hầu La
đối với hôn sự này chống cự bao nhiêu, đến cuối cùng còn hôn mê bất
tỉnh. Thế nhưng, ngay khi vị Lý cô nương bị thế gả này tỉnh lại, thì
giống như là thay đổi thành một người khác.
Tần Chung ngẩng đầu
lên khi tia hồ nghi trong mắt đã biến mất, vô cùng chân thành nhìn Lý
Hầu La, cất giọng nói: "Được! Nếu cô nương không thấy ủy khuất, thì cứ
làm như vậy. Đến lúc đó, nếu cô nương muốn rời đi, ta sẽ nghĩ cách, cũng không thể để cô đi mà không có chỗ nào để đi được!"
Lý Hầu La
nghe xong thì cảm động thôi, thật là tốt, tiểu hài tử này thật là tốt,
Lý Hầu La thậm chí còn có ý nghĩ, so với việc sau này vất vả tìm một phu quân, còn không bằng đem tiểu trưởng phu này bồi dưỡng thật tốt.
Tần Chung nhìn bộ dáng cảm động của Lý Hầu La, cũng cong cong khóe miệng:
"Nếu cô nương quyết định lưu lại Tần gia, vậy thân phận của cô nương
cũng không thể tiếp tục giấu giếm, dù muốn giấu nhưng thời gian dài trôi qua cũng sẽ không giấu được bao lâu, so với chuyện đó, còn không bằng
cứ thành thật nói rõ ra ngay từ đầu."
Lý Hầu La gật đầu, thật ra
chuyện này đối với nàng cũng không là gì cả, có thể không cần trở thành
một người khác tất nhiên là tốt nhất.
"Cô nương yên tâm, nếu ngày mai cha mẹ làm khó dễ cô nương, ta sẽ che chở cho cô nương!" Ngữ khí
Tần Chung ôn hòa, nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng kiên định.
Ô ô ô, quá ấm áp, về sau chắc chắn sẽ là một đại nam nhân ấm áp! Lý Hầu
La vội vàng không ngừng gật đầu: "Đúng vậy a~! Tướng công, người nhất
định phải che chở cho ta! Lá gan của ta rất nhỏ, ngay cả con kiến nhỏ
như vậy mà ta còn không dám dẫm lên!" Lý Hầu La chìa ngón tay úy lên,
dùng ngón cái bấm lên trên đầu ngón tay út diễn tả con kiến nhỏ xíu xiu
thế nào, còn phối hợp thêm động tác rụt cổ lại.
Tần Chung: "... ......" Hắn thật sự không thấy được cái vị này nhát gan ở chỗ nào.
Tần Chung an ủi Lý Hầu La: "Yên tâm, phu thê chúng ta là nhất thể!" Sớm hay muộn rồi cũng có một ngày thấy rõ được bộ mặt thật của ngươi.
"Ừm ừm ừm, tướng công, người thật tốt!" Đứa nhỏ này thật biết cách nói
chuyện, miệng giống như được bôi mật vậy, về sau nhất định sẽ trêu chọc
không ít cô nương, ừm, giảm điểm.
"Nương tử...."
"Tướng công.... "
Trong lòng hai người đồng loạt nổi lên một trận gió lạnh.
Lý Hầu La lắc lắc đầu, đánh tan không khí cổ quái này đi. Tò mò nhìn Tần
Chung, nói: "Tướng công, Lý gia làm ra chuyện gả thế như vậy, ngươi cứ
vậy mà cam tâm tình nguyện tiếp nhận sao? Không cảm thấy uất ức à? Ngươi hẳn cũng đã gặp qua Lý Nguyệt.... Tỷ tỷ của ta rồi, cảm giác của ngươi
đối với tỷ tỷ thế nào?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, đích tỷ Lý Nguyệt
Nga xinh đẹp hơn nàng ta rất nhiều, cũng rất tài hoa, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng tinh thông, cho nên Lý Nguyệt Nga rất được Lý chủ bộ yêu
thương, nàng ta cũng học theo Lý Nguyệt Nga mọi thứ, cũng xem qua một ít sách Xuân Thu*, nhưng nguyên chủ cứ luôn cảm thán vận mệnh bất công,
thường tự ví mình như Lâm Đại Ngọc*, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt,
chuyện gả đến Tần gia lại thành một đả kích lớn, chính vì vậy mới phải
đi đời nhà ma. Chỉ là Lý Nguyệt Nga xinh đẹp như vậy, Tần Chung lại đang ở độ tuổi yêu đương, sau khi gặp qua Lý Nguyệt Nga rồi chẳng lẽ lại
không có cảm giác gì?
(*sách Xuân Thu ở đây là chỉ sách viết về thời Xuân Thu Chiến Quốc.
*Lâm Đại Ngọc: nhân vật nữ chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, đã được
chuyển thể thành phim. Cũng là một nhân vật có số phận hồng nhan bạc
mệnh.)
Bàn tay đang đặt lên bàn của Tần Chung trong nháy mắt nắm
chặt, khuôn mặt cũng đanh lại, theo sau còn có nụ cười mang theo ý vị
trào phúng: "Hiện tại Lý gia cùng Tần gia môn không đăng hộ không đối,
tỷ tỷ của cô nương không muốn gả đến Tần gia cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là ủy khuất cho cô nương.... "
Lý Hầu La thấy Tần Chung trực tiếp nhảy vọt đến mặt sau của vấn đề, trong lòng thầm chặc lưỡi, xem ra gia hỏa này đối với Lý Nguyệt Nga vẫn là có chút tình ý. Bỏ đi bỏ đi, ý tưởng nuôi tiểu tướng công trong đầu nàng xem như là vứt vào hố phân
rồi, người ta tuy rằng đẹp, nhưng mà tâm lại đặt trên người của nữ nhân
khác rồi, nàng hà tất phải phí công tự đâm đầu vào tường? Nàng vẫn là
nên ở lại Tần gia một thời gian ngắn trước, chờ sau khi quen thuộc với
thời đại này rồi, tìm được một phương pháp dung thân rồi sau đó sẽ rời
đi.
Nghĩ như vậy, Lý Hầu La liền ngồi ngay ngắn lại, ho khụ khụ,
vươn hai ngón tay ra: "Tần công tử, ta không muốn trở về Lý gia, cho nên ta cần tạm thời ở lại Tần gia. Hai năm, lấy hai năm làm hạn định, sau
hai năm chúng ta sẽ hợp ly."
Lại từ tướng công ngọt ngào đổi
thành Tần công tử, Tần Chung bình tĩnh nhìn Lý Hầu La trong chốc lát,
cũng không hỏi nguyên do mà đồng ý: "Được!"
Lý Hầu La chẹp chẹp
miệng: "Tần công tử, ngươi cứ làm người hiền lành như vậy là không ổn
đâu, nếu ngươi thích Lý Nguyệt...., tỷ tỷ của ta, thì tại sao không đi
tranh thủ? Nếu ngươi mang hôn ước ra nói chuyện, tỷ tỷ ta cho dù không
muốn gả cũng phải gả a~, hơn nữa, vạch trần chuyện thế gả của Lý gia,
cũng giúp ngươi trút được cơn giận trong lòng."
Tần Chung đứng
lên, đưa lưng về phía Lý Hầu La, thở dài một tiếng: "Mọi chuyện đều
không thể cưỡng cầu, ta cần gì phải làm khó dễ tỷ tỷ của cô nương, hơn
nữa, nếu như ta vạch trần chuyện này, vậy cô nương phải tính làm sao
đây?" Trên mặt là một mảnh trào phúng, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ,
Lý gia, Lý Nguyệt Nga, à...., còn cả Lý Hầu La tính tình cổ quái này
nữa, mí mắt Tần Chung khẽ híp lại, là tự nàng ta muốn ở lại Tần gia.
Lý Hầu La nghe xong nhún nhún vai, bỏ đi, tính tình Tần Chung nhu nhược, vui vẻ làm người tốt, nàng cần gì phải nhọc lòng.
"Ngủ đi, ngày mai ta sẽ đem thân phận của cô nương nói với cha mẹ, có thể cô nương sẽ bị làm khó dễ một chút, đêm nay tạm thời ngủ sớm một chút,
dưỡng đủ tinh thần để ứng phó cho ngày mai."
Tuy rằng còn chưa
buồn ngủ, nhưng cứ ngồi không khô khan như vậy, còn không bằng lên
giường nằm nghỉ, Lý Hầu La cũng không có dị nghị gì, nằm ngủ ở bên
trong, chừa cho Tần Chung một nửa giường trống, rồi vẫn như lệ cũ mà vỗ
vỗ vào chổ trống kia, lấy tư thái của một chủ nhân, vô cùng tự nhiên mà
nói: "Mau lên đây đi!"
Lần này Tần Chung không có đỏ mặt, làm
theo lời Lý Hầu La mà nằm xuống bên cạnh, chỉ là hắn vẫn nằm sát mép
giường, tư thế câu nệ vô cùng.
(*Câu nệ: nghĩa là ngại ngùng, giữ kẽ.)
Trong lòng Lý Hầu La thầm phì cười, lại mắng thêm một tiếng ngốc nghếch, rồi nhắm mắt lại mà ngủ.
________________________
****Sa: trong truyện có lúc các nhân vật sẽ đổi cách xưng hô liên tục. Ví dụ
như trong chương 6 này, Lý Hầu La lúc gọi Tần Chung là người, lúc gọi là ngươi.
_đây là do Sa căn cứ theo tình huống trong truyện mà lựa
chọn cách xưng hô, như khi Lý Hầu La quyết định ở lại Tần gia, sửa miệng gọi Tần Chung là tướng công, lúc này Lý Hầu La đang ôm tâm trạng nịnh
nọt lấy lòng nên sửa xưng hô là người cho có vẻ tôn trọng.
_về sau sẽ có một vài trường hợp tương tự nên giờ Sa giải thích trước để mọi người không hiểu lầm là edit lung tung. Vì trong bản cover thì tất cả mọi
trường hợp, ngôi thứ xưng hô, vai vế nhân vật thế nào cũng chỉ có hai từ là ta và ngươi mà thôi.