Mới tờ mờ sáng ngày
hôm sau, trong Tần gia liền có động tĩnh. Tần Chung cũng ngay trong lúc
này mà rời giường. Tuy rằng vẫn đang nhắm mắt, nhưng Lý Hầu La vẫn cảm
giác được rất rõ ràng là Tần Chung đang nhìn chăm chú vào mặt mình khá
lâu.
Thời điểm còn ở mạt thế, làm gì có lúc nào được thảnh thơi
mà thả lỏng tinh thần trong lúc ngủ, sau khi xuyên đến nơi này rồi, thì
chẳng cần phải thời thời khắc khắc nơm nớp lo sợ mà đề phòng zombie. Cho nên, một giấc này, Lý Hầu La ngủ vô cùng thoải mái. Cảm giác này, thật
khiến Lý Hầu La tham luyến. Vì vậy mà dẫu biết Tần Chung đang nhìn mình, Lý Hầu La cũng vẫn tiếp tục nhắm mắt ngủ như cũ.
Không bao lâu sau, Tần Chung nhẹ nhàng bước xuống giường.
"Chung nhi, sao con không ngủ thêm một lát nữa? Cẩn thận kẻo thân thể của mình chịu không nổi!" Tần Chung mới vừa đi ra, Lý Hầu La liền nghe thấy
giọng nói của một lão phụ* vang lên.
(*lão phụ: phụ nữ lớn tuổi)
"Mẹ, không có việc gì, thân thể của con đã khỏe hơn rất nhiều rồi! Đại phu
cũng đã nói, có thể hoạt động nhiều hơn, đối với sức khỏe của con cũng
rất có lợi."
"Vậy là tốt rồi! Xin Bồ Tát phù hộ cho con trai của
con từ nay về sau được khỏe mạnh, không tai không bệnh. À phải, nương tử của con đâu?" một câu cuối cùng, lão phụ đột nhiên cất cao giọng lên.
"Nương tử đêm qua quá mệt...." không đợi Tần Chung nói xong, thì đã nghe thấy
một tiếng rầm thật lớn, ngay sau đó, cửa phòng của Lý Hầu La bị người ta đá mạnh từ bên ngoài mà mở ra.
Nhìn thấy trời đã sáng mà Lý Hầu
La vẫn còn nằm trên giường, sắc mặt của Vương Phương lập tức trầm xuống, bà hít một hơi thật sâu, dồn khí xuống đan điền, há mồm, lớn tiếng
mắng: "Đồ lười biếng đáng chết này, cả nhà đều đã thức dậy hết rồi, vậy
mà ngươi còn nắm đó ngủ. Ngươi đi hỏi thăm thử xem, có con dâu mới về
của nhà ai mà giống như ngươi vậy không hả? Còn không mau dậy đi làm cơm sáng cho ta?" nói cho cùng thì cũng là con dâu mới vào cửa, cho nên
Vương Phương cũng không mắng quá khó nghe.
"Ồn muốn chết!" giọng
nói của Vương Phương quả thật là quá lớn, làm Lý Hầu La không thể không
mở mắt ra, cô ngồi dậy ngáp một cái, duỗi duỗi lưng, lại vươn vai, ừm,
thật thoải mái!
Vương Phương nhìn cái bộ dáng không nhanh không
chậm, cộng thêm thái độ không hề đem bà để ở trong lòng một chút nào của Lý Hầu La, khiến cho bà tức đến muốn ngã ngửa ra. Vậy cũng được hay
sao? Mới vào cửa mà đã kiêu ngạo như vậy rồi, nếu bây giờ mà không đè ép khí thế của nó xuống, thì về sau, cái đồ lười biếng này còn không leo
lên đầu của bà ngồi mới là lạ.
Vương Phương đang chuẩn bị cho Lý
Hầu La biết sự lợi hại của bà, thì lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt của
Lý Hầu La giống như là vừa nghĩ ra cái gì đó, sau đó, Lý Hầu La quay
sang nhìn bà mà hỏi: "Người vừa mới nói cái gì? Làm cơm sáng?"
Nấu cơm?
Ừm ừm, có thể!
Ở trong lòng Lý Hầu La mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn được ăn.
"Ngươi đừng có ở đó mà giả ngu với ta, có con dâu mới về của nhà ai mà không
kính trà, làm cơm cho cha mẹ chồng chứ hả? Ngươi thì ngược lại, cả nhà
đều đã dậy hết rồi, vậy mà một mình ngươi còn nằm ăn vạ ở trên giường.
Gia giáo của nhà chủ bộ chính là như vậy đó hả?"
Không đợi Vương Phương tiếp tục mắng tiếp, Lý Hầu La đã lập tức đứng dậy: "Con lập tức đi làm liền!"
Thấy động tác của Lý Hầu La mau mắn lẹ làng, mây đen trên mặt Vương Phương
cuối cùng cũng tan đi một ít, tuy nhiên, bà vẫn rất chủ trương đánh rắn
phải đánh giập đầu: "Ngươi là khuê nữ nhà chủ bộ, nhưng đừng tưởng như
vậy là mình có thể cao hơn người khác, đã gả đến Tần gia thì chính là
con dâu của Tần gia ta, phải tuân theo quy củ của Tần gia. Sau này ngươi còn dám lười biếng như vậy nữa, ta sẽ bảo Chung nhi hưu ngươi. Khuê nữ
của nhà chủ bộ là một con sâu lười, để ngươi xem thử mọi người bên ngoài nói về Lý gia nhà các ngươi như thế nào!" tân nương tử nhà khác mà nghe thấy những lời này, chỉ sợ là sẽ bị hù cho chết khiếp, nhưng rơi vào
tai Lý Hầu La thì chỉ có một chữ duy nhất, chính là phiền!
Khi Lý Hầu La bước ra khỏi cửa phòng, thì Vương Phương vẫn còn ở phía sau niệm thêm một hồi "kinh" nữa. Lý Hầu La vốn định cho lão phụ dòng dài này
mấy kim, để bà có thể im miệng lại một chút, nhưng còn chưa kịp hành
động thì Tần Chung đã mở miệng lên tiếng trước: "Mẹ, Lý... Nương tử chỉ
vừa vào nhà, còn chưa biết được quy củ ở Tần gia chúng ta, người từ từ
mà dạy, có một mẹ chồng tốt như mẹ đây, chính là phúc phận của nương
tử."
Trên mặt Vương Phương ngay lập tức liền nở rộ một nụ cười
tươi như hoa, cái ánh mắt mà bà nhìn Tần Chung, giống như là đang nhìn
tâm can bảo bối, làm cho toàn thân Lý Hầu La tê rần một trận.
"Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là vì muốn bênh vực cho nương tử của
con sao? Còn đứng ở đó làm gì? Nhà lão đại*, mau dẫn nó xuống bếp!"
(*nhà lão đại: ý là đang gọi con dâu cả. Thời xưa, cha mẹ thường gọi con mình là lão đại, lão nhị,..v..v.. Vợ của con mình thì thêm một chữ nhà ở
phía trước xưng hô thay thế cho việc gọi tên.)
Vương Phương mới
vừa nói xong, thì từ một gian phòng khác, một vị nữ tử người mặc y phục
bằng vải thô, trên đầu có cột một bao đầu* bằng vải bông bước ra, nữ tử
này thoạt nhìn ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, dung mạo nhu hòa.
(*bao đầu: nói để mọi người dễ nhìn dung,
chính là tạo hình của thôn nữ thường thấy trên phim ảnh, tóc búi cao,
trên đầu có cột một miếng vải hình tam giác. Ai không hình dung ra được
thì lên Google search từ khóa Tần Hương Liên, nhìn hình là biết.)
Nữ tử kia cất giọng nói giòn giã: "Dạ, mẹ!" rồi cô ta quay sang nhìn Lý
Hầu La: "Đệ muội, đi theo tẩu tử!" nói xong, cô ta vừa mỉm cười đi đến
nắm lấy cánh tay Lý Hầu La.
Vương Phương nhìn thấy, rất hài lòng mà gật gật đầu. Đại nhi tử chính là một cái ruột ngựa, thành thật đến
nổi rắm cũng không phóng ra được một cái. Nhưng cũng may là con dâu lớn
ngoan hiền, cần mẫn chăm chỉ, cũng rất lanh lợi.
Lý Hầu La bị đại tẩu một đường kéo đi, lúc này mới kịp quan sát chung quanh, nhà của Tần gia không nhỏ, sân cũng rộng lớn, trong viện còn dùng đá xanh để lót
đường, quét dọn khá sạch sẽ.
Thấy Lý Hầu La đang nhìn khắp nơi
trong sân, đại tẩu liền nói: "Nhà của chúng ta ở trong thôn cũng xem như là rộng lớn, phòng khá nhiều, sau này muội cùng tam đệ sinh thêm mấy
đứa nhỏ, cũng có rất nhiều phòng để ở." nói xong, cô còn nhìn Lý Hầu La
một cái, lại phát hiện đệ muội này của mình không có vì bị trêu ghẹo mà
thẹn thùng, ngược lại còn đang nhíu mày như suy tư cái gì đó.
Trương Thúy Thúy lập tức cười một tiếng: "Xem ta này, nói cái gì đâu không,
nếu còn chậm chạp nữa thì sẽ bị mẹ mắng chết mất, chúng ta mau đến phòng bếp thôi."
Diện tích phòng bếp của Tần gia cũng không nhỏ, đồ
dùng nấu ăn đều có đủ, kệ bếp cũng được lau chùi quét dọn sạch sẽ. Lý
Hầu La nhìn một lượt, lại không nhìn thấy lương thực để ở đâu, chỉ thấy
một tủ bát bày biện nơi góc tường.
Lương thực chắc là được cất trong đó, Lý Hầu La trực tiếp đi về phía tủ bát. (Tủ đựng tô chén ấy nhé!)
Thấy Lý Hầu La muốn mở tủ bát ra, Trương Thúy Thúy liền vội vàng ngăn lại:
"Đệ muội, chìa khóa của ngăn tủ này ở chỗ của mẹ, chỉ có mẹ mới có thể
mở nó ra, sau này muội đừng tự ý mở nó, nếu không, nhất định sẽ bị mẹ
mắng."
Lý Hầu La nghe xong thì tắc lưỡi một cái, đây là chuyện gì đây? Bảo người ta nấu cơm nhưng lại không cho lấy gạo?
"Đệ muội, đây là đồ ăn của bữa sáng ngày hôm nay, đều là thức ăn hôm qua
đãi khách còn dư lại, muội hâm nóng lại là được rồi, để tẩu tử giúp muội nhóm lửa." Trương Thúy Thúy nói xong, liền tự mình đi vào trong sân lấy củi nhóm lửa.
Lý Hầu La dựa theo lời của Trương Thúy Thúy nhìn
lại, thì thấy được ở phía trên lu nước nhỏ có hai cái nồi sành được đậy
kín, Lý Hầu La bước tới, mở nắp nồi ra, thấy được một nồi là cháo loãng
trắng như hồ, nồi còn lại thì đựng mười mấy cái màn thầu.
Chỉ nhiêu đây thôi à? Cũng phải, bữa sáng thì nên ăn thanh đạm một chút.
Nghĩ như vậy, đôi mày nhíu chặt của Lý Hầu La cũng được buông lỏng ra, mấy
thứ này tuy rằng chỉ là đồ ăn phụ, nhưng đối với người đã lăn lộn trong
mạt thế suốt mấy năm như Lý Hầu La mà nói, thì đây đã là mỹ vị của nhân
gian rồi.
Lý Hầu La ở mạt thế có hai sở thích lớn, một cái tất
nhiên là thêu thùa, cái còn lại chính là nấu nướng. Đương nhiên, nấu
nướng ở trước mạt thế chính là một nghệ thuật. Kỳ thực, một nhà thêu
thùa chân chính cũng thường được xem là một nghê thuật gia tài ba. Việc
thêu thùa đòi hỏi cần có sự mẫn cảm tinh tế đối với nghệ thuật, khi thêu một tác phẩm, cần phải biết lót nền như thế nào, phối màu ra sao, bày
trí bố cục chỉnh thể như thế nào đều cần đến năng khiếu cực cao. Mười
ngón xuân phong thêu ra một tác phẩm xuất sắc nhất trên thế giới, tính
nghệ thuật của một bức tranh thêu ưu tú xét ra cũng không kém gì một bức danh họa. Nhưng đó là quá khứ, hiện tại có nghĩ đến cũng uổng công, Lý
Hầu La bưng hai cái nồi sành đến bên bếp lò, lúc này, Trương Thúy Thúy
cũng đã nhóm lửa xong rồi.
Nói là nấu cơm, nhưng thật ra là hâm
lại thức ăn thừa của ngày hôm qua, Lý Hầu La dự tính trực tiếp đem cháo
đổ vào trong nồi lớn trên bếp, sau đó lại lấy cái khay dùng để chưng hấp đậy lên trên nồi cháo, cuối cùng là đem màn thầu xếp lên trên khay vậy
là xong.
Thế nhưng, Trương Thúy Thúy vừa thấy hành động của Lý
Hầu La liền vội vàng ngăn lại: "Đệ muội, cháo này là ngày hôm qua dùng
để đãi khách, cho nên nấu đặc một chút, người nhà chúng ta không thể ăn
cháo đặc như vậy được." dứt lời, Trương Thúy Thúy liền múc vài gáo nước
đổ vào trong nồi: "Chờ nước sôi, mới đem cháo đổ vào trong, đệ muội, lát nữa muội đến khoáy đều lên là được rồi."
Lý Hầu La: "... ...."
cháo vốn dĩ đã không còn bao nhiêu rồi, còn pha thêm mấy gáo nước như
vậy, vậy lát nữa là ăn cháo, hay là uống nước hả?
Lý Hầu La: "Nhà mình thiếu lương thực đến như vậy sao?"
Trương Thúy Thúy cười một tiếng: "Đầu năm nay, nhà ai mà không thiếu lương thực."
Lý Hầu La thở dài một tiếng, xem ra nguyện vọng muốn được ăn uống thả cử của cô ở nơi này không dễ dàng gì thực hiện được rồi.
"Đại tẩu, vậy trưa nay ăn cái gì?" bữa trưa chắc là sẽ có thịt, cô thật sự thèm ăn thịt quá rồi.
Trương Thúy Thúy bị hỏi bất ngờ nên hơi ngẩn ra, nhưng lại đáp lại rất nhanh:
"Không biết nữa, ăn cái gì còn phải xem mẹ sắp xếp thế nào."
Lão
bà tử có cái miệng lợi hại kia sao? Xem ra, ở cổ đại này cũng không tốt
gì mấy. Ngay cả một miếng thức ăn cũng do mẹ chồng khắc nghiệt nắm giữ.
Trông thấy vẻ mặt thất vọng của Lý Hầu La, Trương Thúy Thúy chỉ cho là cô từ
một thiên kim nhà Lý chủ bộ đến làm con dâu của Tần gia, thói quen sinh
hoạt ở hai nơi có sự chênh lệch, vì vậy nên Trương Thúy Thúy không nói
thêm gì nữa, chuyên tâm canh chừng lửa.
Chờ đến thời điểm cháo
và màn thầu đều đã nóng, thì Vương Phương bước vào, bà nhìn thoáng qua
trong nồi một cái, không nói gì, im lặng lấy chìa khóa trong túi ra, đi
đến mở tủ bát.
Từ trong tủ bát, bà lấy ra nửa chén thịt, cũng
không có căn dặn phân phó hai đứa con dâu, mà là tự mình lấy một cái nồi nhỏ, bảo Trương Thúy Thúy nhóm lửa thêm một cái bếp lò, rồi đem nửa
chén thịt đổ vào nồi, tự mình hâm nóng.
Thịt ở cổ đại là thuần tự nhiên, cho nên càng thêm thơm ngon vô cùng, mùi thơm cứ nhắm thẳng mũi
của Lý Hầu La mà xông vào, làm cho Lý Hầu La không nhịn được mà nuốt
nuốt nước miếng, tầm mắt hoàn toàn không thể dứt ra khỏi nửa chén thịt
kia.
Vương Phương làm như là đã cảm giác được gì đó, liền bắn ánh mắt sắc bén của bà về phía Lý Hầu La: "Con dâu của Tần gia không có ai
là kẻ ham ăn biếng làm cả, ai dám thò tay ăn vụn, coi chừng ta đem móng
vuốt của kẻ đó đi bầm!" nói xong, dư quang trong mắt bà cũng liếc nhìn
luôn Trương Thúy Thúy, con dâu chính là cần phải dạy.
Trương Thúy Thúy vội vàng cúi đầu nhóm lửa.
Lý Hầu La trợn mắt, bỏ đi, lão bà tử này dù gì so với cô cũng có vai vế
lớn hơn, đây là đồ của nhà người ta, không cho cô ăn cũng không có gì
không đúng. Cô không tin, đã đến đây rồi mà lại không thể kiếm được thịt để ăn.
Nếu còn không được, vậy thì nơi này chắc là có rừng rậm
núi non gì đó chứ? Dựa vào dị năng sử dụng kim không thua gì Đông Phương Bất Bại của cô, gà rừng, thỏ hoang gì gì đó, hẳn là sẽ săn được vài
con.
Tối hôm qua cô cũng đã lặng lẽ thử rồi, dị năng vẫn còn, chỉ là trở về cấp bậc thấp nhất mà thôi, bất quá đây cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần dị năng vẫn còn thì về sau có thể từ từ tăng lên. Xem
ra dị năng và thể xác không có quan hệ, mà là gắn bó với linh hồn.
"Bà ơi, bà ơi, thịt, cháu ngửi thấy mùi thịt!" mùi thịt thơm từ trong phòng bếp truyền ra ngoài, trước cửa phòng bếp liền xuất hiện hai đứa bé, hai đứa bé này ở trên đầu đều búi một cái búi tóc nhỏ, bề ngoài có chút
giống với Trương Thúy Thúy, đứa lớn thì trông khoảng bốn tuổi, còn đứa
nhỏ lại chưa đến hai tuổi.
Hai đứa bé nhô đầu vào bên trong phòng bếp, đứa lớn thì đôi mắt cứ đảo qua đảo lại liên hồi, còn đứa nhỏ thì
đang chảy nước miếng.
"Tử Viễn, Tử Hạo, sao hai đứa lại chạy vào đây rồi? Mau trở về đi!" Trương Thúy Thúy lặng lẽ nhìn Vương Phương một cái, rồi lập tức đừng lên rầy la hai đứa bé.
"Ngươi rống cái gì
mà rống, trẻ con là phải từ từ mà dạy. Cháu ngoan, mau lại đây với bà
nội!" Vương Phương mắng Trương Thúy Thúy một tiếng, rồi lại vẫy tay với
hai đứa bé.
Hai đứa bé lập tức vui vẻ, chạy lon ton vào bếp, mỗi
đứa ôm lấy một chân của Vương Phương, dùng giọng nói mềm mại non nớt
đáng yêu mà kêu bà nội bà nội không ngừng.
Vương Phương được hai
đứa cháu gọi đến choáng váng, trực tiếp dùng đôi đũa gắp lấy một miếng
thịt, thổi thổi, rồi đút vào miệng của đứa lớn, đứa nhỏ thấy vậy liền
nôn nóng không thôi, tay ôm lấy chân Vương Phương, còn chân thì nhảy
nhảy lên, miệng không ngừng gào to: "Cháu, cháu, cháu,...."
Vương Phương sờ sờ đầu đứa cháu nhỏ: "Được được được, đều có, đều có cả,..."
xong bà lại gắp thêm một miếng thịt, sợ cháu nhỏ của mình không thể nhai kỹ, cho nên bà bỏ vào miệng nhai nhuyễn trước, rồi mới đút cho cháu nhỏ của mình.