Lý Ỷ La hơi kinh ngạc một chút, nàng phúc thân hành lễ với Trang quy phi rồi mới rời đi.
(*phúc thân: động tác khụy gối nhún người nhẹ một cái.)
Trang quý phi bình tĩnh nhìn theo bóng lưng Lý Ỷ La một lúc rồi nhẹ nhàng quay đầu lại, thẳng lưng quỳ tiếp.
Đại cung nữ cận thân của Trang quý phi muốn mở dù che nắng cho nàng ta, nhưng bị Trang quý phi ngăn cấm.
"Nương nương, hôm qua người đã quỳ suốt một đêm rồi. Hôm nay, hoàng hậu cũng
nói chuyện này không liên quan đến nương nương, người hà tất phải tự làm khổ bản thân...."
Trang quý phi lắc đầu: "Bất luận thế nào thì
Trang gia cũng là nhà mẹ của ta. Tiểu Du cả gan mặc phượng bào, đã phạm
vào tội đại nghịch bất đạo, theo luật đáng xử tử. Hoàng thượng, hoàng
hậu nhân từ, bổn cung không thể không biết tốt xấu. Thân là phi tử của
hoàng thượng, lại không vì hoàng thượng phân ưu, mà còn làm tổn hại thể
diện hoàng gia, là bổn cung có tội!"
"Nương nương...." Đại cung
nữ nhìn gương mặt Trang quý phi đỏ bừng mà sốt ruột không thôi. Lỡ dung
nhan bị hủy thì lấy gì tranh sủng đây?
Trong lúc Trang quý phi
quỳ bên ngoài, đại cung nữ cận thân của hoàng hậu đang bẩm báo cùng
người: "Hoàng hậu nương nương, Trang quý phi vẫn còn quỳ bên ngoài."
Bàn tay đang cầm tách trà của hoàng hậu chợt khựng lại giây lát, người từ
tốn mỉm cười: "Cô ta suy nghĩ quá nhiều! Hôm qua đã quỳ bên ngoài một
đêm, hôm nay bổn cung đã nói rõ rằng chuyện này không liên quan đến cô
ta, vậy mà cô ta vẫn tiếp tục quỳ. Tử Di, ngươi ra bảo cô ta hồi cung
đi! Nếu cô ta không đi, ngươi hãy nói bổn cung đã biết cô ta thành tâm
hối lỗi rồi, bổn cung không trách tội cô ta. Nếu cô ta còn tiếp tục quỳ, chính là đang rắp tâm muốn người khác nghĩ rằng bổn cung lòng dạ hẹp
hòi, khắt khe với cô ta!"
Tử Di muốn bẩm gì đó, nhưng rồi lại thôi. Do dư một hồi, cuối cùng Tử Di đành tuân lệnh: "Dạ, nô tỳ tuân lệnh!"
Tử Di ra ngoài, truyền đạt lại lời hoàng hậu với Trang quý phi.
Trang quý phi nghe xong liền hướng mặt về phía cửa cung của hoàng hậu, khấu
đầu với hoàng hậu một cái: "Tạ hoàng hậu nương nương khoan dung!"
Rồi Trang quý phi với chịu để cung nữ dìu mình đứng dậy.
Tử Di nhìn theo bóng dáng suy yếu của Trang quý phi, trong lòng thầm khinh thường: Giả vờ giả vịt!
Cung nữ một đường dìu đỡ Trang quý phi, cho đến khi đã ra khỏi cung hoàng
hậu mới đau lòng nói: "Nương nương, người cần gì làm đến nước này, lỡ bị hủy dung thì sao?"
Trang quý phi sờ sờ gương mặt mình, vì phơi
nắng quá lâu mà làn da mịn màng luôn được bảo dưỡng rất kỹ vừa đỏ ửng
vừa ran rát. Trang quý phi bỏ tay xuống, khóe môi khẽ cong lên mang vài
phần tự giễu: "Cần gì đến nước này?"
Trang Du dám mặc phượng bào, nói nghiêm trọng chính là âm mưu phản nghịch, nếu hoàng thượng có lòng
truy cứu đến cùng thì xử trảm cả nhà cũng không có gì lạ. Đương nhiên,
hiện giờ nàng là phi tử trong cung, là người của hoàng thượng, không
được tính là người Trang gia. Nhưng suy cho cùng, Trang gia vẫn là nhà
mẹ nàng. Nhà mẹ xảy ra chuyện lớn, nàng lại không làm gì cả, người khác
nhìn vào sẽ nói thế nào? Hoàng thượng có giận chó đánh mèo lên người
nàng không? Vì thế, hôm qua, khi vừa hay tin Trang gia xảy ra chuyện,
nàng vô cùng quyết đoán, lúc này không thể cầu xin cho bất kỳ người nào
của Trang gia, mà phải thành tâm nhận lỗi, để người khác biết chuyện này không liên quan đến nàng.
Rời khỏi cung của hoàng hậu, ánh mắt
bình tĩnh của Trang quý phi cứ mãi quanh quẩn trong đầu Lý Ỷ La. Xem ra, Trang Du hoàn toàn không bì được với Trang quý phi.
Hai tỷ muội, cùng cha cùng mẹ, vậy mà lại khác biệt nhau một trời một vực.
Lý Ỷ La nghĩ trong đầu, đợi về nhà rồi, nhất định phải nói lại chuyện này
cho tiểu hồ ly nghe. Nàng không dám chắc Trang quý phi có ghi hận mình
và Tần Chung hay không, nhưng cứ đề phòng vẫn hơn.
"Tần phu
nhân!" Mục Nhĩ Thấm mặc một thân cung trang hậu phi, theo sau nàng còn
có vài cung nữ, thái giám. Dường như Mục Nhĩ Thấm đứng đây đợi Lý Ỷ La
đã lâu.
Lý Ỷ La nghẹn lời. Lúc nãy trong cung hoàng hậu có quá
nhiều phi tử, nàng không nhìn kỹ từng người, không ngờ Mục Nhĩ Thấm cũng ở trong đó.
Lý Ỷ La không biết Mục Nhĩ Thấm được phong phi gì, nên chỉ có thể phúc thân hành lễ, gọi một tiếng nương nương.
"Các người lui xuống trước đi! Bổn cung có vài lời muốn nói với Tần phu nhân một lát."
Cung nữ, thái giám đồng thanh dạ rồi khom lưng lui xuống.
Đợi cung nữ, thái giám đi hết, dáng vẻ đoan trang nghiêm nghị mới đó của
Mục Nhĩ Thấm lập tức biến mất không còn chút dấu vết. Mục Nhĩ Thấm mừng
rỡ chạy ào tới nắm tay Lý Ỷ La: "Ỷ La tỷ tỷ!"
Lý Ỷ La cũng cười vui vẻ: "Nương nương không gọi dân phụ là A Đạt nữa à?"
Mục Nhĩ Thấm dậm chân: "Ỷ La tỷ tỷ, tỷ không được chọc muội! Vốn dĩ muội
nghĩ gả cho hoàng thượng, tới kinh thành rồi thì sẽ được gặp lại tỷ
nhanh thôi. Ai ngờ, sau khi nhập cung thì không được phép ra ngoài. Tỷ
đến kinh thành lúc nào muội cũng không biết. Ỷ La tỷ tỷ, lúc nãy nhìn
thấy tỷ trong cung hoàng hậu nương nương, tỷ không biết muội vui đến mức nào đâu."
Lý Ỷ La rút tay mình ra khỏi tay Mục Nhĩ Thấm: "Nương nương!"
Gương mặt Mục Nhĩ Thấm lập tức ỉu xìu: "Ỷ La tỷ tỷ, ngay cả tỷ cũng muốn làm mặt lạ với muội sao?"
Lý Ỷ La nhìn Mục Nhĩ Thấm, mái tóc chải bới kỹ càng không một sợi rối, y
phục hoa lệ đúng quy cách cung phi, tư thái giống hệt các phi tử khác
trong cung.
Trang nghiêm! Quy củ! Nếu có chỗ nào khác, thì đó là
đã bớt đi vẻ tinh nghịch hoạt bát. Mục Nhĩ Thấm vốn nên tự do tự tại bay lượn trên bầu trời như loài chim ở thảo nguyên, vậy mà hiện tại lại bị
giam trong chiếc lồng vàng hậu cung này.
Nghĩ đến đó, Lý Ỷ La vỗ vỗ mu bàn tay Mục Nhĩ Thấm: "Vậy những lúc không có ai, ta sẽ gọi muội là Mục Nhĩ Thấm."
Hai mắt Mục Nhĩ Thấm lập tức phát sáng: "Thật không?"
Lý Ỷ La gật đầu.
"Đa tạ tỷ, Ỷ La tỷ tỷ! Ở Đại Việt này, muội chỉ có một mình, thật sự quá cô đơn! Về sau tỷ có vào cung, nhớ phải đến thăm muội. Ân cứu mạng ngày
đó, muội vẫn chưa báo đáp tỷ!"
Lý Ỷ La: "Xì! Chuyện đó ta đã sớm quên từ lâu rồi! Nếu muội thật lòng cảm kích ta thì cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
Mục Nhĩ Thấm nghiêm túc gật đầu: "Muội biết rồi! Từ khi đến Đại Việt, muôi chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai."
"Ừm! Nương nương, ta phải xuất cung rồi! Hoàng hậu nương nương lệnh ta may
phượng bào cho người. Sau này nếu có cơ hội vào cung, ta sẽ đến thăm
muội!"
Lý Ỷ La cáo biệt với Mục Nhĩ Thấm.
Mục Nhĩ Thấm rất không nỡ, nhưng vẫn phải gật đầu. Khi Lý Ỷ La đã đi khuất bóng mà Mục
Nhĩ Thấm vẫn còn đứng đó vẫy tay tạm biệt.
Thời điểm Lý Ỷ La về đến nhà thì Tần Chung đã hạ triều từ sớm, hiện đang chơi đùa với các con.
"Mẹ~~!"
Ba tiểu ác ma vừa thấy mẹ về liền chạy ra đón. Đứa ôm chân, đứa kéo tay.
Lý Ỷ La gom ba đứa lại một chỗ, ôm vào lòng. Ôm xong mới đi đến ngồi
xuống cạnh Tần Chung đang mỉm cười nhìn ba mẹ con nàng: "Tướng công,
hoàng thượng xử Trang Kinh ra sao?"
"Cắt chức, đuổi về quê, cả
đời không được vào triều! Trang Ninh–Trưởng tử Trang gia cũng bị bãi
miễn chức vụ, sau này có được làm quan hay không thì phải xem bản lĩnh
và biểu hiện của hắn ta." Tần Chung thản nhiên thuật lại hình phạt của
Trang gia.
Lý Ỷ La cười khẩy: "Đây có được xem là nhổ cỏ tận gốc không?"
Tần Chung: "Ừm! Ai bảo Trang Kinh cứ liên tục gây khó cho hoàng thượng!
Dưới gầm trời này, có nơi nào không phải là đất của thiên tử? Ông ta
muốn bứt râu rồng, tất nhiên sẽ bị vuốt rồng cào trúng. Cho dù không có
chúng ta thì sớm muộn gì hoàng thượng cũng trừ khử ông ta."
Lý Ỷ
La không có hứng thú với mấy chuyện đấu đá tranh giành quyền lực. Hiện
giờ Trang gia đã hạ đài, vậy không còn gì đáng lo ngại nữa. Họa may có
chăng cũng chỉ có một người.... Đó là Trang quý phi!
Lý Ỷ La kể
lại toàn bộ chuyện xảy ra ở cung hoàng hậu cho Tần Chung nghe. Tần Chung nghe xong thì khẽ nhíu mày, rồi gật đầu với Lý Ỷ La: "Ta biết rồi!"
Tần Chung đã nói hắn biết rồi thì Lý Ỷ La không cần phải lo gì nữa. Dù sao
tất cả mọi việc đều có Tần Chung gánh vác. Nàng sờ mặt các con, toàn là
mồ hôi. Lý Ỷ La gõ trán từng đứa: "Hôm nay lại phá phách gì nữa hả? Ngày nào cũng để cả người dính đầy bùn đất!"
Lý Ỷ La sai Tôn mẫu mang khăn và nước ấm tới, nàng nhúng ướt khăn, vắt thật khô rồi lau mặt cho
các con. Những lúc thế này, ba tiểu ác ma đặc biệt ngoan ngoãn, chúng
đứng yên không nhúc nhích, để mẹ lau mặt cho mình.
Lý Ỷ La rất
chú trọng dinh dưỡng, lại tự mình nấu nướng nên cả ba đứa đều được nuôi
rất tốt. Hiện tại ba đứa đã cai sữa, nhưng ăn uống vẫn rất cân bằng. Đứa nào cũng mũm mĩm đáng yêu.
Lý Ỷ La lau mặt cho Tử Tĩnh, Tử Xu, thấy hai đứa tròn xoe hai mắt nhìn mình thì không kiềm được mà hôn lên má chúng mấy cái.
Tử Tĩnh, Tử Xu cười hi ha, cùng bổ nhào vào lòng mẹ: "Mẹ~~....."
Trời đang rất nóng nên Lý Ỷ La nhanh chóng đẩy hai cái lò than thịt người
nhỏ này ra: "Vừa mới lau mặt xong, đừng để bản thân lại đổ mồ hôi."
Lau mặt cho Tử Tĩnh, Tử Xu xong rồi, bây giờ đến lượt Tử Khuê. Từ nãy giờ,
Tử Khuê luôn nhìn mẹ bằng ánh mắt trông chờ. Nhìn hai tỷ tỷ bị mẹ đẩy
ra, Tử Khuê nhoẻn miệng cười rồi ngẩng mặt tự giác đi đến trước mặt mẹ,
cằm hơi ngước lên thêm chút nữa, chờ mẹ lau mặt cho.
Lý Ỷ La buồn cười không thôi. Thời điểm Lý Ỷ La lau mặt cho Tử Khuê, Tử Khuê còn
biết tự xoay cổ qua bên này, bên kia để mẹ lau cho kỹ. Lau xong, Lý Ỷ La vỗ vỗ nhẹ vào má Tử Khuê: "Đi chơi với tỷ tỷ đi!"
Tử Khuê chu môi. Nó không muốn đi chơi, nó muốn ở lại với mẹ cơ!
"Mẹ~, con ngồi đây!" Tử Khuê chỉ cái ghế trống bên cạnh Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La gật đầu: "Ngồi đi!"
Tử Khuê vui vẻ. Tay bám lấy tay ghế, gắn sức leo lên. Tử Tĩnh, Tử Xu nhìn
thấy cũng ngồi vào mấy cái ghế bên cạnh. Ba đứa ngồi được một lúc thì
cảm thấy nhàm chán, liền chụm đầu xì xà xì xầm, hình như đang bàn bạc
"âm mưu" gì đó.
Lý Ỷ La bỏ khăn vào chậu, đang định bảo Tôn mẫu đến dọn đi, thì Tần Chung đột nhiên kéo tay áo nàng.
Lý Ỷ La khó hiểu nhìn sang Tần Chung.
Tần Chung chìa mặt mình tới: "Ỷ La, ta cũng đổ mồ hôi."
Tần Chung chỉ chỉ mặt mình, cả cổ nữa.
Lúc trước Tần Chung thể hàn nên sợ lạnh, trời có nóng mấy đi nữa hắn cũng
đổ mồ hôi rất ít. Về sau, nhờ Lý Ỷ La điều dưỡng nên thân thể hắn ngày
một khỏe hơn, đến giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Nhưng nếu
so với người bình thường, hắn vẫn đổ mồ hôi rất ít.
Lý Ỷ La ném khăn cho hắn: "Tự lau đi!"
Đâu phải không có tay.
Tần Chung vừa nghe vậy, môi mím thành một đường thẳng. Hắn không cầm khăn mà cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy.
"Chàng muốn ta lau cho chàng đúng không?" Lý Ỷ La búng vào trán Tần Chung một cái.
Tần Chung ra vẻ mắc cỡ, nhưng vẫn ừ một tiếng. Ngón tay hắn đang chọt chọt
xuống tay ghế, nói bằng giọng lí nhí: "Từ khi các con được sinh ra đến
giờ, nàng chỉ quan tâm đến chúng....."
Chọt chọt được vài cái, Tần Chung lại chuyển sang vẽ vòng tròn.
Lý Ỷ La kinh ngạc nhìn Tần Chung: "Cái này không đúng nha! Tướng công, từ
lúc bọn nhỏ chào đời đến nay, hình như chàng còn thương chúng hơn cả ta
mà."
Tần Chung ngước mắt lên nhìn Lý Ỷ La, rồi lại nhanh chóng
cúi đầu xuống: "Tuy ta rất thương các con, nhưng có thời gian là ta lại
dính lấy nàng, còn nàng thì khác...."
Giọng điệu này nghe mới uất ức làm sao!
Lý Ỷ La ngẫm lại, hình như đúng là vậy. Tuy Tần Chung rất thương bọn trẻ,
nhưng lại chưa từng vì chúng mà bỏ quên nàng. Ngược lại, từ khi nàng lên chức mẹ thì không còn nhiều thời gian và tâm tư bồi dưỡng tình cảm phu
thê.
Lý Ỷ La bật cười: "Được rồi, được rồi! Là lỗi của ta! Ta lau mặt cho chàng, được chưa?"
Tần Chung nghe vậy mới chịu mỉm cười. Ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế, duỗi
người hết mức về phía Lý Ỷ La, mắt nhắm chặt chờ nương tử lau mặt cho
mình.
Lý Ỷ La thấy hàng mi đang khép của Tần Chung rung rung thì
không dằn được mà nhẹ nhàng vuốt ngang nó một cái, nào ngờ nó lại càng
rung hơn. Không chỉ có lông mi rung, ngay cả giọng Tần Chung cũng vậy.
"Ỷ La~~...."
Lý Ỷ La lập tức nhéo tai Tần Chung: "Hừm! Trời còn chưa tối, bây giờ quá nóng!"
Yết hậu Tần Chung lên xuống liên tục.
Lý Ỷ La cười khẽ: Tuổi tăng lên, góc cạnh trên mặt Tần Chung cũng càng
ngày càng rõ nét, càng ngày càng tuấn tú mê hồn. Trước kia là thiếu niên mới lớn, hiện tại đã có hương vị của đại nam nhân.
"Tướng công....."
"Hữm?"
"Chàng nói xem, nếu đồng liêu của chàng biết bộ dạng ở nhà của chàng là thế
này, liệu bọn họ có bị chàng hù dọa đến giật mình hay không?" Không cần
tận mắt chứng kiến, Lý Ỷ La cũng biết khi đến Bộ hành chính tổng hợp,
Tần Chung sẽ có dáng vẻ thế nào. Nhất định là giả vờ ôn hòa, đặc biệt
nho nhã lễ độ, làm người khác vừa liếc mắt nhìn liền biết đây là người
đáng tin cậy....
Tần Chung cũng nghĩ tới dáng vẻ của mình lúc ở
Bộ hành chính tổng hợp, cả hắn cũng không nhịn cười được: "Người khác
không phải nàng, làm sao bọn họ có cơ hội biết?"
Lý Ỷ La nghe câu này xong, tim càng thêm ấm áp, càng dịu dàng lau mồ hôi cho Tần Chung.
Tần Chung mở mắt nhìn gương mặt Lý Ỷ La đang kề sát, rõ ràng khăn lau mồ
hôi chà qua cổ, vậy mà thứ càng ngày càng đỏ lại là đôi mắt Tần Chung.
Ánh mắt hắn hiện tại như vừa qua một hồi "đại chiến", nó chứa đầy hương
vị mê tình.
Người Lý Ỷ La cũng bị ánh mắt này của Tần Chung làm cho nóng ran: "Chàng sao vậy?"
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, chậm rãi đưa tay đón lấy cái khăn trong tay Lý Ỷ
La, giọng nói như đang ẩn nhẫn cái gì đó, âm thanh hơi khàn khàn: "Ta... Cũng lau giúp nàng!"
Từ lau giúp này hết sức bình thường, nhưng
qua miệng Tần Chung thì nghe sao cũng thấy bất thường. Lý Ỷ La như muốn
nhảy dựng lên: "..... Trước mặt các con, chàng nói bậy bạ gì đó?"
Tần Chung bị Lý Ỷ La làm cho bật cười: "Ỷ La, ta đã nói cái gì mà nàng bảo
là ta nói bậy? Ta chỉ muốn lau mồ hôi cho nàng thôi mà~."
Tần Chung xoa xoa đầu Lý Ỷ La: "Nàng nghĩ đến cái gì vậy hả?"
Lý Ỷ La thầm hận trong lòng, liếc xéo Tần Chung một cái. Nếu không phải
bận tâm đang ở trước mặt các con, thì xem nàng thu thập hắn thế nào!
Vừa nhớ đến con, Lý Ỷ La quay sang nhìn bọn trẻ thì thấy chúng đã trườn
xuống ghế từ lúc nào rồi, hiện đang nhìn chăm chú cha, mẹ.
"Cha, mẹ, chơi~... Chơi~..." Ba đứa tưởng cha mẹ đang chơi trò chơi gì đó.
Lý Ỷ La hắng giọng: "Không có chơi! Là cha không nghe lời, mẹ đang thu nhập cha!"
Vừa nghe đến hai chữ thu thập, bọn trẻ lập tức bị dọa hết hồn. Chúng thường bị Lý Ỷ La phạt nên biết thu thập nghĩa là gì. Tức khắc, ba đứa nhìn
cha đầy đồng tình, rồi rất "hiếu thảo" mà xoay người bỏ chạy mất hút.
Tần Chung nhìn các con bỏ cha chạy lấy người mà bật cười ha hả. Cười xong
thì ghé sát lại nói nhỏ vào tai Lý Ỷ La: "Nương tử định thu thập vi phu
thế nào? Vi phu.... Rất là mong đợi!"
Tối đó, hai phu thê bắt đầu nhiệt tình "thảo luận" hai chữ thu thập lúc sáng. Ngày hôm sau, như
thường lệ, trời chưa sáng thì Tần Chung đã thức dậy, ăn sáng xong liền
rời nhà vào triều. Đợi ra khỏi cửa, hắn mới xoa nắn thắt lưng mình.
Tần Phúc cảm thấy kỳ quái: "Lão gia, người không khỏe à?"
Tần Chung vội bỏ tay xuống, ho khụ khụ hai tiếng: "Không có gì! Là lưng có hơi ngứa nên gãi một chút thôi."
Tần Phúc à lên, cũng không nghi ngờ gì.
Thời điểm này trời đã hừng đông, Tần Chung đi được nửa đường thì trời sáng.
Bên ngoài cửa cung, Tần Chung chào hỏi người quen rồi bắt đầu xếp hàng đợi đến lượt kiểm tra.
Hôm qua, hoàng thượng luận tội Trang Kinh trước mặt bá quan văn võ, không
những cắt chức mà còn hạ chỉ suốt đời không trọng dụng lại. Điều này có
nghĩa là bất kể thế lực trong triều của Trang Kinh từ trước tới giờ lớn
bao nhiêu, địa vị ông ta cao cỡ nào thì cũng vĩnh viễn không thể bước
chân vào quan trường được nữa.
Một Lại Bộ Thượng Thư rớt đài,
điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến các thế lực khác trong triều. Trước
không nói tới phe cánh bảo thủ tổn thất thế nào vì mất đi một Lại Bộ
Thượng Thư, chỉ nói tới số người dòm ngó vị trí Lại Bộ Thượng Thư này có bao nhiêu thôi cũng đủ đau đầu rồi.
Trong triều âm thầm nổi lên
sóng gió, mà đầu sỏ khoáy động chuyện này lại chỉ bình thản làm tốt chức quan Biên Soạn nhỏ của mình.
Hoàng thượng cũng chỉ đối đãi với
Tần Chung như bình thường. Có điều, số lần Tần Chung đi chép ký lục nghị sự dường như càng ngày càng tăng nhiều. Hầu như chỉ cần là buổi nghị sự quan trọng thì chủ bộ Bộ hành chính tổng hợp sẽ phái Tần Chung đi.
Tần Chung tiếp tục làm tiểu quan Biên Soạn, Lý Ỷ La thì bắt đầu bắt tay vào thêu phượng bào.
Phượng bào lần này phải càng xuất sắc hơn bộ lần trước. Như vậy mới hoàn toàn
xua tan cảm giác không thoải mái trong lòng hoàng hậu. Sinh thần của
hoàng hậu là vào cuối tháng, từ đây đến đó còn hơn một tháng nữa. Trong
một tháng này, Lý Ỷ La không bước chân ra khỏi cửa. Mấy đứa trẻ cũng
giao cho Tôn mẫu chăm sóc. Lý Ỷ La đóng cửa chuyên tâm thêu thùa.
Trước ba ngày cách ngày sinh thần của hoàng hậu, cuối cùng Lý Ỷ La cũng thêu xong phượng bào.
Người đầu tiên được nhìn thấy là mấy người Tôn mẫu, bọn họ ai cũng thất thần, say mê ngắm nghía, mãi cũng không dời mắt đi được.