Lý Ỷ La cố nhịn cười, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, cũng không
biết Tần Chung ngủ khi nào. Sáng ngày hôm sau, Tần Chung đã không còn bộ dạng ngây ngốc của hôm qua.
Lý Ỷ La cố ý trêu Tần Chung: "Tướng công, có phải chàng không thích trẻ con không?"
Tần Chung khụ một tiếng: "Cũng bình thường!"
Lý Ỷ La làm như không phát hiện vành tai đỏ ửng của Tần Chung, nàng cười
thầm trong lòng, bên ngoài thì thở dài: "Vậy thật đáng tiếc! Đợi con ra
đời, nếu nó biết cha nó không thích nó, nó nhất định sẽ rất buồn."
"Suỵt!" Lý Ỷ La vừa nói xong, Tần Chung lập tức suỵt lớn một tiếng.
Lý Ỷ La khó hiểu: "Chuyện gì?"
Tần Chung ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, cẩn thận nhìn thoáng qua bụng nàng:
"Nương tử, nàng nói nhỏ một chút, lỡ để con nghe được thì không tốt."
"Không phải chàng nói cũng bình thường à? Cũng bình thường chính là không
thích! Nếu đã không thích, chàng cần gì quan tâm con nghĩ thế nào." Lý Ỷ La nhướng mày nhìn Tần Chung.
Tần Chung cúi đầu, ngượng nghịu nói: "Thích!" Rất thích!
"Nhưng ta thấy chàng đâu có nhiệt tình lắm với bọn nhóc trong nhà đâu?" Lý Ỷ La chống cằm, ghé mặt lại gần mặt Tần Chung.
Tần Chung im lặng mấy giây: "Chúng đâu phải con của ta và nàng!" Đặc biệt nhấn mạnh chữ nàng.
Bắt đầu từ tháng mười thì thời tiết đã dần dần càng ngày càng lạnh. Bởi vì
cửa tiệm bận rộn nên đôi khi Tần Phấn và Trương Thúy Thúy sẽ nghỉ lại ở
sau tiệm. Tần Tử Viễn đã sáu tuổi, hai người dự định sang năm sẽ đưa Tần Tử Viễn đến thư viện học hành. Bây giờ đang nhờ Tần Chung dạy vỡ lòng
cho Tử Viễn.
Đối với việc này, Tần Chung rất tận tâm tận lực làm. Đại gia tộc một nhân tài không bằng chòi tranh vách lá mà cả nhà đều
giỏi! Nếu đám hậu bối trong nhà sau này cũng có tiền đồ, vậy sẽ rất có
lợi cho Tần gia.
Trên con đường đọc sách, Tử Viễn không tính là
ngu ngốc, nhưng dường như cũng không được xem là thông minh. Lúc đầu, Lý Ỷ La thấy Tần Chung ôm tâm trạng đầy hy vọng đi dạy, nhưng càng về sau, vừa thấy Tử Viễn thì Tần Chung liền đanh mặt lại.
Tần Tử Viễn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tần Chung. Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Tần
Chung, dần dà, Tử Viễn vừa thấy Tần Chung thì sợ như chuột thấy mèo. Trừ thời điểm học hành bắt buộc phải ngồi nghiêm nghe giảng ra, khoảng thời gian còn lại, Tử Viễn có thể cách Tần Chung bao xa thì nhất định sẽ
cách bấy xa.
Lý Ỷ La mặc bộ y phục mùa đông mới may vào cho Tử
Viễn, xoa xoa đầu nhóc: "Tử Viễn nhà chúng ta đã lớn vậy rồi, đúng là
vừa thông minh vừa đẹp trai!" Lúc nàng mới đến, đứa nhỏ này còn chưa đầy ba tuổi, hiện tại thì nó đã sáu tuổi rưỡi rồi.
Tần Tử Viễn nhoẻn miệng cười, ưỡn cao bộ ngực nhỏ xíu: "Tiểu thẩm thẩm, sau này Tử Viễn
nhất định sẽ cao hơn cả Tiểu Bảo thúc thúc và Tiểu Bối thúc thúc."
Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Bối là con trai của thợ săn Trương trong thôn.
Năm ngoái và năm kia, hai huynh đệ nhà họ Trương đều đã lần lượt thành
thân. Bề ngoài của hai huynh đệ bọn họ không hề thua kém cha mình một
chút nào. Lý Ỷ La bật cười: "Tại sao Tử Viễn lại muốn trưởng thành giống hai người họ? Giống tiểu thúc thúc con không tốt sao? Rất đẹp trai, lớn lên có rất nhiều cô nương thích."
Tần Tử Viễn khịt khịt mũi:
"Lúc trước con cũng muốn sau này lớn lên giống như tiểu thúc thúc, nhưng mà bây giờ tiểu thúc thúc rất hung dữ với con, con sợ tiểu thúc thúc."
Thật ra Tần Chung chưa bao giờ đánh mắng Tử Viễn, có điều thường ngày
Tần Chung luôn mang bộ dáng mỉm cười ôn hòa, nên khi hắn thật sự đanh
mặt lại liền có một sức đe dọa đáng sợ, làm người khác ngay cả thở mạnh
cũng không dám.
"Tiểu thúc thúc làm vậy cũng là vì muốn tốt cho
con thôi. Đi đi! Tới giờ học rồi!" Lý Ỷ La đưa sách cho Tử Viễn, bảo
nhóc đi tìm Tần Chung.
Hiện tại Tần Chung đã có một thư phòng
riêng biệt. Đây là ý của Tần phụ. Ông tự mình mời người về tu sửa một
giang phòng hướng đông, mọi thứ đều làm đến tốt nhất, mục đích chính là
để Tần Chung an tâm đọc sách.
"Tiểu thúc thúc, con có thể vào không?" Tần Tử Viễn đi đến trước cửa thư phòng, uể oải gõ cửa.
"Vào đi!"
Lỗ tai Tần Tử Viễn giật giật. Hình như hôm nay tâm trạng tiểu thúc thúc không tệ thì phải?
Tần Tử Viễn thò đầu vào trước, cẩn thận thăm dò tình hình 'quân địch'.
Tần Chung ngồi sau án thư, mỉm cười nhìn Tần Tử Viễn: "Vào đi! Bộ dáng này là sao?"
Trái tim Tần Tử Viễn thả lỏng, đẩy cửa đi vào. Tần Tử Viễn ngoan ngoãn đi
đến ngồi xuống ở bàn sách nhỏ đối diện án thư của Tần Chung. Bộ bàn ghế
này cũng là do Tần phụ đặt làm riêng cho Tần Tử Viễn nên rất vừa với vóc người của nhóc. Tần Tử Viễn thấy Tần Chung không có lạnh mặt như ngày
thường, nên động tác đặt sách lên bàn cũng thả lỏng hơn.
"Mười chữ hôm qua học, có nhớ được chín?"
"Ưm.... Ưm....." Tần Tử Viễn bẻ đầu ngón tay đếm, đếm xong thì sợ sệt ngẩng đầu lên. Tiêu rồi, chỉ nhớ được có tám chữ!
Tần Chung nghe xong vẫn mỉm cười như cũ, hắn vẫy vẫy tay, bảo Tần Tử Viễn đến gần mình.
Tần Tử Viễn nghe nói thời điểm các tiên sinh dạy học, nếu có học sinh nào
không thuộc bài thì sẽ bị khẻ tay. Tuy rằng Tần Chung chưa từng đánh
nhóc, nhưng nhóc vẫn rất sợ. Tần Tử Viễn ôm tâm trạng bất an đi đến
trước mặt Tần Chung, run run rẩy rẩy chìa bàn tay nhỏ tới trước, rồi
quay đầu đi hướng khác với vẻ không đành lòng nhìn: "Tiểu thúc thúc,
thúc... Thúc đánh đi!"
Tần Chung bật cười: "Quay lại, bỏ tay xuống đi! Thúc đánh con làm gì?"
"Nhưng mà... Nhưng mà con không có thuộc hết chữ hôm qua đã học." Tần Tử Viễn ủ rũ nói.
"Bỏ đi! Mỗi người một tính! Con đúng là không được thông minh, nhưng trước
đó thúc cũng quá nóng vội." Hắn lấy mình làm tiêu chuẩn, yêu cầu Tử Viễn đạt được thành tựu như hắn thì sớm hay muộn gì cũng sẽ tức chết. Tiểu
tử này ngu chết đi được!
Tần Tử Viễn nghe xong thì không vui,
nhóc đã lớn rồi, có thể nghe hiểu lời này: "Con rất thông minh!" Bị
người ta nói là ngu ngốc, ai sẽ vui nổi? Tần Tử Viễn vì muốn Tần Chung
tin nhóc thông minh nên bê luôn cả Lý Ỷ La ra: "Tiểu thẩm thẩm cũng nói
con rất thông minh."
Tần Chung có cảm giác thật không biết nói
gì: "Ừ, lời tiểu thẩm thẩm con nói nhất định là đúng! Hôm nay thúc không dạy chữ mới, ta kể cho con nghe một chuyện xưa."
"Kể chuyện?" Tần Tử Viễn lập tức ngẩng phắt đầu lên: "Hay quá! Con thích nhất là nghe kể chuyện!"
Tần Chung kể chuyện với giọng lúc lên lúc xuống, lúc nhanh lúc chậm cực kỳ
sinh động. Trong lúc nghe, Tần Tử Viễn thường nhíu mày, lo lắng, ngạc
nhiên hô lên, biểu cảm chưa từng trùng lặp. Trong quá trình kể chuyện,
Tần Chung cũng viết lại câu chuyện ra giấy: "Khi nào con nhận biết được
một nửa số chữ trong câu chuyện này, thúc sẽ kể cho con nghe một chuyện
mới."
Hai mắt Tần Tử Viễn sáng lấp lánh nhận lấy tờ giấy: "Tiểu thúc thúc, đây là thúc nói đó, chúng ta ngoéo tay."
Tần Chung chìa ngón tay út ra ngoéo tay với Tần Tử Viễn. Xong xuôi, hắn
nhìn Tần Tử Viễn, nói bằng giọng đắc ý: "Đã biết trong bụng tiểu thẩm
thẩm con có tiểu đệ đệ, tiểu muội muội chưa?"
Tần Tử Viễn gật
đầu. Hôm qua, lúc đại phu đến nhóc cũng có mặt, tất nhiên là biết, có
điều: "Tiểu thúc thúc, mỗi lần mẹ con và nhị thẩm mang thai, trong bụng
đều chỉ có một em bé, trong bụng tiểu thẩm thẩm lại có thể vừa có tiểu
đệ đệ, vừa có tiểu muội muội à?"
Tần Chung càng cười tươi hơn: "Đó là tất nhiên!" Cũng không xem hắn là ai!
Tần Tử Viễn lập tức lộ ra biểu cảm thật lợi hại!
Tần Chung nhìn thấy, đắc ý lên nổi chân cũng run lên: "Tiểu đệ đệ con khẳng định sẽ rất thông minh, xinh đẹp giống như thúc đây! Tiểu muội muội con cũng sẽ giống tiểu thẩm thẩm, ngay cả nam nhi cũng không bằng tiểu muội muội con!"
Tần Tử Viễn không vui: "Tiểu thúc thúc, thúc lại không khen con thông minh!"
Tần Chung khựng người, phất tay bảo Tần Tử Viễn ra ngoài, sau đó lại bật
cười một mình. Hắn đúng là ngốc, tự nhiên lại đi khoe khoang trước mặt
một tiểu tử ngốc như Tử Viễn làm gì chứ?