Tan học, Lam Diệp Phù không ngay lập tức về nhà mà ở lại tham quan trường một chút. Có lẽ, cô thích nhất là sân thượng
Thế nhưng, vừa bước đến nơi này, cô đụng mặt người quen, là 3 người bọn họ, dáng vẻ trông như không cố ý đụng mặt cô ở đây
Khinh Tử Quân là người đầu tiên phát hiện ta sự xuất hiện của cô, nhíu mày
một chút rồi mở miệng hỏi " Cậu có ác ý với chúng tôi?"
Nghe vậy, 2 người còn lại cũng quay mặt lại, ngoài ý muốn phát hiện ra cô
" Là các cậu nghĩ nhiều rồi!" Lam Diệp Phù bình thản trả lời. Không phải ác ý, là địch ý, đối địch
" Tôi có cảm giác cậu không thích chúng tôi?" Dịch Nhất Phàm cũng chen
vào, ngoại hình của cậu ta có lẽ là ưa nhìn nhất, cách mở miệng cũng vô
cùng tao nhã
" Tôi cũng nói thẳng.." Y Khải Xuyên cười khểnh " Chúng tôi không ưa gì cậu! Cho dù cậu là một nữ sinh đi nữa"
Đối với câu nói này, Lam Diệp Phù đương nhiên hiểu. Bọn họ thường ngày được một đám người vây quanh, làm gì cũng vô cùng thu hút, tự dưng bị một nữ phẫn nam cướp đi vầng hào quang chói lọi đó, còn thừa sức bẻ cong được
mấy nữ sinh thẳng như cột trong trường quả thực nhìn không vừa mắt. Hơn
nữa sáng nay, cô còn khiêu khích ánh mắt với bọn họ
Theo như
những gì điều tra được, cha của Dịch Nhất Phàm là một doanh nhân có
tiếng trong giới kinh doanh của nước Mĩ, cha của Y Khải Xuyên trái lại
là một họa sĩ giấu mặt với những tác phẩm được đánh giá rất cao trong
giới nghệ thuật, còn cha của Khinh Tử Quân nếu không nhầm là nghệ sĩ
dương cầm Khinh Dao Vương năng lực xuất chúng, danh tiếng truyền xa hơn
gió
" Được thôi, tôi và 3 cậu, không cùng chiến tuyến!" Lam Diệp
Phù một tay cho vào trong túi, tay kia chỉ ngón cái xuống đất, sau đó
quay người bước xuống
Cô đã hứa với Tiêu Tiêu, cũng không cần nhất thiết phải bày trò trả thù bọn họ, chỉ cần cô một lòng đối địch, là đủ
Hôm nay đến trường, cô quả thực đã mang lại không ít bàn tán. Thế nên, đối tượng chính cần thiết phải im lặng một chút
---
Xe taxi dừng lại trước Lam gia biệt thự cũng cùng với chiếc xe đen bóng sang trọng của Lam Y, một màn dừng xe vô cùng trùng khớp
Lam Diệp Phù và Lam Y còn cùng nhau bước ra. Sau khi nhìn thấy bộ dạng của cô, anh giật mình
" Này, ngươi....." Anh giơ ngón trỏ trên không trung hướng cô chỉ tới,
mắt giật giật mãi không nói được nửa từ " Mẹ à, mắt chó của con!"
" Như thế nào?" Lam Diệp Phù vẫn một thân đồng phục nam, tóc ngắn, một
tay cho vào túi quần, một tay xách cái cặp vắt ngang vai. Mặc dù bình
thường hành động của cô cũng tương tự, thế nhưng trong hình dạng này lại dễ làm liên tưởng đến hình tượng Badboy, còn cười đểu một cái
" Ngươi ăn mặc như vậy là có ý gì?"
Cô cũng lười giải thích với con hàng này, bởi vì sẽ phải bắt đầu từ đoạn
của Tiêu Ý Hân, thế nên chỉ hờ hững nói với điệu bộ thản nhiên " Tán
gái! Nữ sinh ở trường mới đẹp lắm!"
Lam Y "..."
" Hơn nữa, sao anh lại đăng kí nhập học tên Tiếng Anh của em?" Cô không phải còn có tên Trung a
" Ngươi tên gì? Lam cái gì? Lam Tiểu Phù?" Lam Y vẻ mặt khắm nhọ ra vẻ
nhớ lại, anh quả thực gọi tên Tiếng Anh đến mức quá quen rồi
"..." Cô vô ngữ đưa tay lên trán " Lam Diệp Phù"
" Wait! "Diệp" ở đâu, trước kia không phải chỉ có Lam Tiểu Phù thôi sao?" Lam Y sực nhớ ra, vỗ tay một cái
" Là em bảo mẹ thêm cho bớt thục nữ lại. Mẹ đã đồng ý!"
" Ồ!" Lam Y ra vẻ đã hiểu " Còn có chuyện này, con mèo là ngươi lấy đâu
ra? Hôm nay nó vừa cào anh mày một phát chỉ vì anh lỡ cười vào mặt nó và bao nó ngu. Ai za, ngươi kiếm đâu ra con mèo có cái mặt giống ngươi
thế?"
"..." Đây là đang chỉ cây dây mắng cây hòe phải không?