“Hắn vì sao không
chịu yên tĩnh làm cái chức danh Thái tử của hắn đi làm gì lại tự mạo
hiểm thao luyện binh mã vậy?” Thanh Linh nghi ngờ hỏi.
Tần Liễm
trả lời: “Từ bốn năm trước ngoại công của Tây Yến Thái tử tự vẫn, nhà
ngoại Tây Yến Hoàng hậu vì thế mà xuống dốc mà nhà ngoại mẫu phi Tây
Thành Hạ phát dương cường đại, Tây Thành Hạ dần dần uy hiếp đến vị trí
Thái tử của Tây Thành Bá.”
Nói đến đây Thanh Linh coi như là
hiểu: “ Tây Thành Hạ uy hiếp, Tây Thành Bá mới cảm thấy nguy cơ mới mạo
hiểm tích lũy thế lực của mình.”
Tây Thành Bá sắc mặt trắng bệch, hai người này nói về bí mật của hắn mà cứ như đang trao đổi chuyện nhà, hắn chán nản nói: “Ngơi nói, ngươi muốn bản thái tử làm thế nào?” Tên
Tần Liễm này thế lực ở Tây Yến rốt cuộc có bao nhiêu? Không chỉ rõ ràng
các phe cánh thế lực ở Tây Yến mà chuyện hắn thao luyện binh mã ở Tây
Lâm hoang mạc cũng bị hắn biết được, người này thật đáng sợ.
“Nàng muốn thế nào?” Tần Liễm dịu dàng trưng cầu ý tứ của Diệp Thanh Linh. d>i
n?l#e%q&u@y
“Hiện tại các ngươi giết bản thái tử cũng không có chỗ nào tốt.” tây Thành Bá nói chen.
Chỗ tốt? Vừa nhắc tới chỗ tốt, hai mắt Thanh Linh lập tức tỏa sáng, nhìn
chằm chằm Tây Thành Bá như đang nhìn một khối bảo thạch.
Tần Liễm không vui, đôi con ngươi dần dần tối tăm, tựa như giận dỗi bĩu môi. Hắn không thích nàng nhìn chằm chằm nam tử khác, tất nhiên là ngoại trừ hắn ra.
Tây Thành Bá bị Thanh Linh nhìn mà lông mao dựng đứng: “Diệp nhị công tử, hôm nay ngươi bỏ qua cho bản thái tử, bản thái tử xóa bỏ
tất cả chuyện đã xảy ra, thế nào?”
Thanh Linh híp híp mắt, cười gian giảo: “Chưa ra cái gì.” Chỗ tốt gì cũng chưa đến tay mà đã thả hắn, thế là quá rẻ mạt.
Tây Thành Bá như con dê chờ bị mổ thịt, dưới ánh mắt sáng quắc của nàng, hắn càng ngày càng cảm thấy thống khổ.
“Ngươi vì sao cùng rắn độc với bộ cạp làm bạn được?” Nàng vẫn tương đối tò mò
vì sao những độc vật kia không gây thương tổn cho Tây Thành Bá, nếu nà
cũng có cái loại bách độc bất xâm như vậy thì thật là tốt biết bao.
“ Bản thái tử từng dùng qua Kim Tuyến quỳ.” Người từng dùng qua Kim Tuyến quỳ máu có thể có tác dụng giải độc.
Tần Liễm cũng ăn Kim Tuyến quỳ, nàng lại từng uống qua máu của hắn nhưng
lại không thể đạt đến mức độ thể chất bách độc bất xâm. Nếu như có thể
luyện ra giải dược cho tất cả các loại độc trên thế gian, về sau nàng
cũng không bao giờ phải lo lắng nữa.
“Bạch Nhiên, đi lấy cái bình rỗng lại đây.” Thanh Linh cao giọng phận phó, Bạch Nhiên sau khi nghe
liền biến mất ở Úc Hương uyển.
Bạch Nhiên rất nhanh cầm theo cái bình rỗng xuất hiện: “Nhị công tử, bình đây.”
“Để bình xuống, ngươi tìm một chỗ hầm điểm đông tiền thảo canh, xong xuôi lại quay lại tìm ta.” Thanh Linh phân phó.
“ Nhị công tử….”
Bạch Nhiên muốn hỏi nhưng lại bị Thanh Linh cắt đứt: “Nhanh lên.” Nàng nói.
Bóng dáng Bạch Nhiên một lần nữa biến mất ở Úc Hương uyển.
Thanh Linh lấy đoản kiếm Băng Hồn ra, cầm cái bình rỗng để lại gần tay Tây Thành Bá.
Tây Thành Bá thấy hành động nàng đinh làm, liền có ý định muốn chạy trốn, nhưng hắn có một cái chân tàn làm sao có thể chạy a?
Thanh Linh tiến lên một bước tiếp cận hắn, Tây Thành Bá chợt ra tay, một quyền hướng đấu Thanh Linh đánh tới.
“Không biết tự lượng sức.” Nàng mím mối nói, Băng Hồn nắm trong tay liền xuất
ra, Băng Hồn nện chính giữa nắm đấm của Tây Thành Bá.
Băng Hồn đả thương người đau gấp ba lần so với các vũ khí thông thường, Tây thành
Bá cắn chặt môi dưới, máu đen rỉ ra trên đôi môi thâm đen của hắn.
Thanh Linh vô tình đạp thẳng một cước bên chân què của hắn, Tây Thành Bá rốt cuộc cũng không nhịn được mà hét thảm một tiếng.
Mà nàng tâm lãnh huyết không một chút cử động, điềm huyệt đạo của hắn, một phát bắt được cổ tay của hắn. Nàng liền phát hiện ngón tay trỏ của hắn
có đeo Ngọc Ban chỉ màu xanh đen, ngọc sắc như lưu thủy, ngọc được một
bàn tay hổ đang giương nanh múa vuốt bọc lại.
Có thể đeo trên tây Tây Yến Thái tử chắc chắn cũng không phải đồ gì kém cỏi, nàng nghĩ một
lúc rồi dứt khoát đem Ngọc Ban chỉ rút ra.
Tây Thành Bá hốc mắt
ướt át, đáng thương cầu xin: “Diệp…..Diệp nhị công tử, bản thái tử biết
sai rồi, ngươi đem Ngọc Ban chỉ trả lại cho ta đi, ân oán của chúng ta
liền xóa bỏ. Ngày sau ngươi đến Tây Yến, bản thái tử nhất định sẽ chiêu
đãi ngươi thật hẫu hĩnh, sau này ngươi có chuyện nhờ vả, bản thái tử
nhất định không từ chối, bản thái tử chính là đem tất cả khả năng của
mình mà giúp ngươi a.”
Thanh Linh liếc nhìn Ngọc Ban chỉ trong
tay, không phát hiện bất cứ một điều đặc biệt nào, nhưng đồ đã đến tay
nàng có lý nào lại trả lại: “Nghe ngươi nói vậy, hình như chiếc nhẫn này rất quý giá đối với ngươi, như thế ta lại càng không trả.”
“Đưa ta xem Ngọc Ban chỉ một chút.” Tần Liễm lúc này mới lên tiếng, Thanh Linh liền đem nhẫn vứt cho hắn.
“Nhẫn ngọc này là phụ hoàng thưởng cho bản thái tử, bản thái tử coi nó như
bảo bối. Diệp nhị công tử, bản thái tử còn rất nhiều bảo bối khác, tất
cả đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đêm Ngọc Ban Chỉ trả lại cho ta.” Tây
Thành Bá ánh mắt van xin nói.
“Ngươi còn có bảo bối khác?” Nàng
cười to, vừa muốn đưa tay vào móc ra liền cảm thấy ánh mắt rét lạnh của
Tần Liễm bắn tới sau lưng.
Nàng chột dạ vội thu tay lại, giải
huyệt đạo cho Tây Thành Bá: “Đem bảo vật giao hết ra ngoái, nếu không có vật bản công tử cảm thấy vừa mắt….”
“Có, nhất định sẽ có!” Tây
Thành Bá động tác nhanh chóng đem tất cả bảo thạch dù có tiền cũng không mua được móc ra hết, dặt ở trên đất sáng lấp lánh.
Thanh Linh
tựa như lo lắng bảo thạch một phút sau liền bị người cướp đi, nhìn rất
tham, động tác nhanh như chớp đem hết bảo thạch quý giá thu vào túi
mình.
“Bây giờ có thể trả lại Ngọc Ban chỉ cho bản thái tử không?” Tây Thành Bá vẻ mặt nhức nhối nói.
“Bản công tử nói qua là sẽ trả lại Ngọc Ban chỉ cho ngươi sao? Huống chi một chút bảo thạch như vậy ta cũng không nhìn trúng.”
Tây Thành Bá lập tức khí huyết trào ngược, con bà nó, nếu không nhìn trúng
mấy thứ bảo thạch kia mẹ nó ngươi còn thu nhanh như vậy làm gì?
“Làm thế nào ngươi mới bằng lòng trả Ngọc Ban chỉ cho bản thái tử?” Tây Thành Bá ẩn ẩn tức giận.
“Hổ phù Trần gia Tây Yến quốc!” Tần Liễm đem Ngọc Ban chỉ soi dưới ánh mặt trời, , nhìn nhìn một chút sau đó mới chậm rái nói.
Thanh Linh một lần nữa điểm huyệt đạo của Tây Thành Bá, quay đầu lại liền
thấy Tần Liễm dưới ánh mặt trời, da thịt trắng nõn mịn mà, văn tú như
nước. Hắn nhìn thật xinh đẹp, tim nàng không nhịn được mà đập thình
thịch.
Tây Thành Bá thấy vậy thầm nghĩ chẳng lẽ hai người này là đoạn tụ?
“Hổ phù Trần gia Tây Yến quốc nhưng hiệu lệnh lại được các mật thám chia ra các nước, nàng cướp được một bảo bối.” Tần Liễm nói, Trần gia Tây Yến
là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu Tây Yến, ngoại công Tây Thành Bá dưới gối chỉ có một nữ nhi, hổ phù này truyền đến tay Tây Thành Bá cũng không có gì
kì lạ.
Tây Thành Bá sắc mặt liền xám xịt, hắn hôm nay ra cửa quên coi Hoàng lịch mà đã đến tìm Diệp Đàm gây phiền phức, hôm nay quả thật
là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Thanh Linh đi tới cầm lại Ngọc Ban chỉ từ tay Tần Liễm, giống như Tần Liễm đem nhẫn chiếu dưới
ánh mắt trời liền thấy có con hổ tựa như sống đang chuẩn bị thoát ra
ngoài.
“Trần gia Lệnh Tây Yến, ta không họ Trần, nhẫn này ta có
thể dùng sao?” Thanh Linh nghi ngờ hỏi, mật thám chia ra tất cả các
quốc, nàng sau này tin tức cực kì linh thông.
“Mật thám chỉ nhận lệnh, không nhận người.” Tần Liễm trả lời.