“Phong Lộng công tử, lão nương ra một ngàn lượng, ngươi đi theo ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
Men theo thanh âm truyền tới, Thanh Linh giương mắt nhìn lên thì nhìn thấy
một phụ nhân trang điểm vô cùng bắt mắt. Trên mặt phụ nhân kia không
biết đã bôi hết bao nhiêu lớp phấn, nàng ta vừa mở miệng nói chuyện,
phấn đó liền lả tả rơi xuống.
Thanh Linh không khỏi nghĩ thầm, nếu như Phong Lộng đi theo phụ nhân kia, vậy thật là lãng phí.
“Bản gia ra một ngàn năm trăm lượng, Phong Lộng công tử đi theo ta đi.”
“Ta ra hai ngàn hai.”
“Ba ngàn lượng.”
“.....”
Thanh Linh cảm thán, giá trị con người của Phong Lộng công tử thật là cao.
Mắt thấy các khách nhân bên trong sảnh kêu giá ngày càng cao, mà Phong Lộng chỉ lẳng lặng đứng ở giữa đài, không một nhúc nhích, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có bất kỳ biểu cảm nào. Cho đến khi ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nữ tử: “Tất cả đều tránh ra cho ta.” Giọng nói uy nghiêm,
ẩn chứa lực chấn nhiếp.
Thanh Linh không hề bỏ sót qua vẻ kinh hoảng thoáng qua của Phong Lộng khi nghe thấy giọng nói của nữ tử kia.
Mọi người liếc mắt nhìn về phía cửa, ở cửa xuất hiện một nữ tử trên người
vận bộ y phục thiên thủy bích. Phàm là người có chút ánh mắt đều có thể
nhìn ra giá trị của loại vải này không hề rẻ, đó không phải là thứ mà
thiên kim tiểu thư nhà bình thường có thể mặc được.
Trên mặt có
đeo lụa mỏng, mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng có thể nhìn
thấy được đôi mắt xinh đẹp mặc dù trong trẻo lạnh lùng nhưng động lòng
người, nghĩ đến dung mạo dưới khăn che mặt cũng sẽ không kém.
Thanh Linh nhìn thân hình và đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia của nữ tử kia,
cảm thấy có chút quen mắt, cảm thấy nàng ta giống một người. Tiếp tục
suy nghĩ, đột nhiên nàng phát hiện ra thân hình và đôi mắt kia cực kỳ
giống Ngạo Nguyệt công chúa, lúc này nàng cảm thấy ngay cả giọng nói của nàng ta lúc nãy cũng cực kỳ giống Ngạo Nguyệt.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngạo Nguyệt chính là lúc ở trên yến hội sinh nhật của Vô Ưu
công chúa, khi đó hơi thở trên người của Ngạo Nguyệt lạnh nhạt và xa
cách giống hệt với Lãnh Ly.
Trầm mặc ít nói, ánh mắt ưu sầu, ngồi một mình ở một góc nên rất nhanh Ngạo Nguyệt đã khiến cho Thanh Linh
chú ý đến, cũng trong lúc vô tình mà nhớ kĩ vị Công chúa này.
Ngạo Nguyệt công chúa là muội muội ruột của Hách Liên Dực, thân phận tôn quý, sao lại dây dưa với một nam nhân diễn tuồng?
Cũng có thể là do nàng đoán sai, dù sao trong thiên hạ những nữ tử có dung
mạo, thân hình và giọng nói tương tự nhau vô số kể, cho nên nữ tử trước
mắt chưa chắc đã là Ngạo Nguyệt.
Sau lưng nữ tử kia có đến bảy
tám người nam nhân cường tráng, nàng ta vung tay một cái liền có hai tên nam nhân lập tức liền tiến lên mở đường cho nàng ta.
Những tên
nam nhân kia ai cũng có chút công phu, ban đầu có người không phục muốn
đi lên ngăn cản, nhưng trong chớp mắt liền bị một tên nam nhân bẻ gẫy cổ tay. Những người khác thấy vậy, rối rít sợ hãi né tránh, nhường ra một
con đường thông đến vũ đài cho nữ tử này.
“Ta không cho phép
ngươi hạ thấp bản thân mình như vậy.” Giọng nói của nữ tử ẩn chứa tức
giận, vang dội khắp đại sảnh, đôi mắt đẹo toát ra vẻ đau xót mà thâm
tình nhìn chằm chằm Phong.
Phong Lộng nhìn qua nữ tử kia, trong
mắt là một mảnh bất đắc dĩ, cười khổ ra tiếng: “Phong Lộng vốn chỉ là
một tên diễn viên thấp hèn, thì sao có thể dùng từ tiện để nói chứ.”
Nữ tử chợt lắc đầu: “Không, từ trước tới giờ ở trong lòng ta ngươi đều không phải là một người thấp hèn.”
“Đa tạ cô nương ưu ái, Phong Lộng vô cùng cảm kích, nhưng mà Phong Lộng và
cô nương chung quy sẽ không có kết quả, kính xin cô nương trở về đi, và
về sau cũng đừng đến tìm Phong Lộng nữa, cô nương cứ xem như trên thế
gian này chưa bao giờ từng tồn tại một người tên là Phong Lộng này đi.”
Phong Lộng không biết bản thân mình làm sao có thể nhịn trong lòng đau
như dao cắt và không tha này xuống được, mới có thể vô tình nói ra lời
này, vừa nói xong, cả thân thể giống như bị ai đó vét sạch, chỉ còn lại
cái xác vô hồn.
Mọi người nghe đoạn đối thoại giữa hai người,
cũng nhìn ra được một chút đầu mối, hóa ra là thiên kim nhà giàu nhìn
coi trọng một tên đào kép, cuối cùng là tiết mục khó có thể gần nhau.
“Có kết quả hay không đó không phải là ngươi nói là được, người mà ta nhìn
trúng thì nhất định phải là của ta. Ta không cho ngươi nói những lời để
cho ta quên ngươi đi này, lại càng không cho phép ngươi hôm nay hạ thấp
bản thân mình giống như hôm nay.” Mặc dù phong tục của Nam Hạ tương đối
cởi mở, nhưng vẫn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ, lúc mọi người
nghe nữ tử kia lớn mật dũng cảm nói như thế, bọn họ không khỏi kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Liễm ẩn sau lụa mỏng trước gian
nhã nghe được câu nói này, rất là đồng ý. Ánh mắt sáng quắc nhìn nữ tử
lầu dưới đang ăn diện thành công tử văn nhã ở lầu dưới kia, khóe miệng
toát ra nụ cười vui vẻ. Nữ tử hắn vừa ý, bất luận là thân thể hay trái
tim đều phải là của hắn, nếu như không chiếm được, hắn cũng quyết không
để người khác lấy được.
"Hưu" một tiếng, trong sảnh không biết là do ai ra tay, ném đồ có ý đồ đánh rớt mạng che trên mặt nữ tử kia.
Mạng che mặt của nữ tử kia bị đánh rớt xuốn, cũng may phản ứng của nàng ta
cũng rất nhanh, lập tức cúi đầu, nhanh chóng kéo mạng che mặt lên. Động
tác này giúp nàng không bị nhiều người nhìn thấy khuôn mặt.
Trong nháy mắt lúc mạng che mặt của nàng ta vừa rơi xuống, Thanh Linh vẫn
nhìn thấy rõ ràng, dung mạo che ở dưới khăn che mặt kia.
Nàng cực lực ngăn chặn khiếp sợ và khó tin trong lòng xuống, không nghĩ tới,
nàng ấy đúng thật là Ngạo Nguyệt công chúa muội muội ruột của Hách Liên
Dực!
Thân phận cao cao tại thượng giống như Ngạo Nguyệt công chúa lại đi thích một nam tử đào kép thân phận hèn mọn, đây là đúng là khiến người ta khó có thể tin được.
Ở hoàng thượng phá lệ ban phủ Công chúa cho Vô Ưu công chúa chưa lấy phu quân không lâu, hoàng thượng lại
tiếp tục ban phủ đệ cho Ngạo Nguyệt công chúa, Ngạo Nguyệt không ở trong cung, ngược lại sống bên ngoài đi lại dễ dàng hơn nhiều, bây giờ nàng
ta có thể xuất hiện ở đây bởi vì có phủ đệ ở ngoài cung.
“Ai?” Ngạo Nguyệt sửa sang lại mạng che mặt xong, nhanh chóng giương mắt lên.
Bỗng dưng, nàng ta vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Thanh Linh đang nữ phẫn nam trang.
Ánh mắt lạnh lẽo kia quét tới giống như có thể đông cứng người khác, Thanh
Linh thấp thỏm bất an, âm thầm cầu nguyện Ngạo Nguyệt sẽ không nhận ra
nàng.
Nàng cảm thấy có chút hối hận, lúc nãy lại không làm chút ít dịch dung đơn giản lên mặt của mình.
Ngạo Nguyệt là công chúa của hoàng thất, nàng ta tuyệt đối sẽ không để cho
người khác biết mình có dây dưa với một tên đào kép, nếu không sẽ làm
mất mặt mũi của hoàng thất. Hoàng thượng mà biết được chắn chắn sẽ không để cho hai người họ được ở chung một chỗ làm mất hết mặt mũi của hoàng
thất, càng đừng nói là có thể để cho Phong Lộng còn sống gây họa cho nữ
nhi của mình.
May mắn ánh mắt của Ngạo Nguyệt không có dừng lại ở trên người của nàng bao lâu thì xoay đầu nhìn về chỗ khác.
“Rốt cuộc là người nào?” Ngạo Nguyệt trợn mắt nhìn khắp bốn phía cũng không tìm ra một người khả nghi.
“Cô nương, ngươi đi đi, coi như là Phong Lộng xin ngươi.” Giọng nói của
Phong Lộng có chút nóng vội, hắn làm sao không biết mới vừa rồi có người ở chỗ tối cố ý muốn đánh rớt mạng che mặt của Ngạo Nguyệt, người đó
nhất định đã hoài nghi thân phận của Ngạo Nguyệt.
Hắn cũng chỉ là một tên đào kép thấp hèn, có tài đức gì, có thể khiến cho công chúa
hoàng thất vì hắn mà vứt bỏ mặt mũi chứ? Bất luận như thế nào, hắn không thể hại nàng.
“Ta đi, có thể, nhưng ngươi nhất định phải đi theo ta.” Ngạo Nguyệt từng chữ rõ ràng nói
“Người đâu, mang hắn đi.” Ngạo Nguyệt chỉ tay vào Phong Lộng, phân phó mấy tên nam nhân ở sau lưng nói.
Người của Túy Lâu ào lên muốn ngăn cản những nam nhân kia mang Phong Lộng đi, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Phong Lộng ngăn cản, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Lộng bị người mang đi.
Trên thực tế, những người trong Túy Lâu không có một ai là đối thủ của người mà Ngạo Nguyệt mang đến.
Sau khi Phong Lộng bị người mang đi, các khách nhân đều mất hứng cũng lần lượt rời đi.
Sau khi Thanh Linh đi ra khỏi Túy Lâu, nàng tìm một chỗ đổi lại y phục nữ tử liền đuổi Hương Thảo đi mua một chút son phấn.
Nàng đang đứng dưới một thân cây chờ Hương Thảo trở lại, nhìn thấy Vô Ảnh mặc bộ y phục dạ hành đi tới.