"Diệp Thanh Linh, ngươi là đồ tiểu bỉ ổi, lại cả gan dám xé nát vũ y của bổn
đại tiểu thư, hôm nay bổn đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không để yên cho
ngươi." Diệp Thanh Ngọc chỉ tay về phía Thanh Linh, cả giận nói.
"Đợi chút, cái gì mà xé nát vũ y? Chuyện gì xảy ra?" Nàng xé vũ y của Diệp
Thanh Ngọc khi nào? Chuyện nàng làm sao chính bản thân lại không nhớ
rõ??
"Ngươi còn dám giả ngây giả dại ở đây?" Diệp Thanh Ngọc ra
hiệu bằng mắt với một nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền đi lên ném
một đống vải vụn rách nát tới trước mặt Thanh Linh.
"Vũ y của ta
lúc trước vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi ngươi vừa rời khỏi đã trở thành
như vậy, chuyện này nhất định là do ngươi lợi dụng lúc ta không có trong phòng mà ra tay. Món vũ y này là thứ bổn tiểu thư muốn mặc để hiến vũ ở buổi yến tiệc Khánh Công tối mai, bây giờ ngươi phá nát nó rồi, hại bổn tiểu thư không có vũ y thích hợp mà biểu diễn, ngươi làm vậy là muốn
khiến bổn tiểu thư xấu mặt có phải không? Ngươi đúng là đồ tiểu bỉ ổi,
lòng dạ sao lại có thể độc ác như thế. Lý ma ma, Trương ma ma, tiến lên
dạy dỗ nàng thật tốt cho ta." Diệp Thanh Ngọc vừa nói dứt lời, không cho Thanh Linh cơ hội cãi lại, nàng đã vội vàng phân phó người động thủ.
Trên thực tế, Thanh Linh cũng lười giải thích phí nước bọt, Diệp Thanh Ngọc
nhìn nàng không thuận mắt cũng không phải ngày một ngày hai, bây giờ
nàng có định giải thích cũng vô dụng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thanh Ngọc hiện lên vẻ âm tàn, ánh mắt nhìn Thanh Linh ẩn giấu mưu kế.
"Vâng ạ." Lý ma ma và Trương ma ma túm chặt roi trong tay bước lên phía
trước, Lý ma ma là ngươi vươn tay lên đầu tiên, dùng sức quăng roi xuống người Thanh Linh. Roi xé gió bay đến, nàng đứng tại chỗ, mí mắt không
cần nhấc lên một cái cũng có thể bắt được đầu roi bên đây của Lý ma ma.
Thanh Linh dùng tay không mà vẫn bắt được roi của nàng, Lý ma ma không khỏi
ngạc nhiên, sau đó dùng hết sức kéo roi về. Lúc nàng ta dùng hết sức lực kéo đầu roi bên kia, Thanh Linh đột nhiên buông đầu roi bên đây ra, Lý
ma ma lập tức ngã chổng vó bốn chân lên trời, bộ dạng rất tức cười,
khiến mọi người xung quanh nhìn thấy đều nhịn không được mà phì cười.
"Lý ma ma, có phải nằm ở đó rất mát không?" Thanh Linh cười run cả người, nói.
Khuôn mặt già nua của Lý ma ma đỏ lên: "Hừ, ta không tin ta không trị được
ngươi." Nàng ta đứng lên, lại vung ra một roi về phía Thanh Linh.
Có lẽ Thanh Linh trước kia quá dễ bắt nạt, nên Lý ma ma này hoàn toàn
không hề đặt Nhị tiểu thư vào mắt, ra tay với Thanh Linh mà như đang dạy dỗ tiểu nha đầu dưới tay nàng ta vậy.
Trương ma ma cũng bắt đầu
động thủ, một roi nàng ta đánh xuống cũng không trúng người, mà lại đánh lên sàn nhà, âm thanh chang chát vang lên, nghe qua có chút kinh người. Chỗ bị roi quật trúng còn để lại dấu vết rất rõ ràng, đủ để thấy Trương ma ma lần này ra tay ngoan độc đến cỡ nào. Lúc roi của Trương ma ma
đánh đến lần nữa, Thanh Linh nhanh nhạy đưa tay bắt lấy đầu roi của Lý
ma ma, kéo nàng ta cản trước người mình, sau đó buông roi ra nhảy sang
một bên.
"Ai da." Lý ma ma bị trúng roi của Trương ma ma, đau đến chảy nước mắt, cả giận nói với Trương ma ma: "Ngươi đánh chỗ nào thế?
Ngươi không có mắt sao?"
Trương ma ma nói xin lỗi với Lý ma ma
xong lại cầm roi chào hỏi lên người Thanh Linh, lúc này Thanh Linh cũng
không nắm roi nữa, mà lại nghiêng người né đông trốn tây. Trương ma ma
vung roi không trúng người mà chỉ toàn đánh lên sàn nhà và vài chậu hoa. Vì nghênh đón Diệp Thiên Minh hồi phủ, Lâm thị đã sai người mua về rất
nhiều chậu hoa trang trí ở khắp nơi.
Lý ma ma khi không lại bị
trúng một roi của Trương ma ma, chỉ tại Thanh Linh, trong lòng vô cùng
phẫn hận, lực đạo vung roi trên tay cũng mạnh lên.
Hai ma ma vung roi khắp nơi, Thanh Linh né tránh nhanh nhẹn, người thì không đánh được nhưng bồn hoa lại bị đánh bể không ít, trên sân vốn đã được quét tước
cẩn thận bây giờ lại phủ lên đầy đất và mảnh sứ vỡ vụn.
"Các ngươi nhìn kĩ rồi mới đánh cho ta." Diệp Thanh Ngọc nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, trong lòng ngày càng căm tức.
Đại tiểu thư tức giận, hai ma ma cũng ngày càng nóng ruột, thấp thởm lo sợ
Đại tiểu thư sẽ trách cứ mình làm việc bất thành, hai người càng thêm ra sức truy đánh Thanh Linh.
Vẻ mặt Thanh Linh thoải mái, không
ngừng di chuyển, hai ma ma xoay xoay xoay chuyển chuyển, đầu óc dần dần
choáng váng. Thanh Linh thấy thời cơ đã đến, nhếch miệng lên cười một
cái đầy giảo hoạt vui vẻ, phi thân đến gần chỗ Diệp Thanh Ngọc đang
đứng. Hai ma ma đánh cả buổi cũng chưa chạm được tới người, sớm đã thẹn
quá quá giận, lực đạo vung roi trên tay không hề giảm. Thấy Thanh Linh
đột nhiên dừng lại, cho rằng nàng mệt mỏi chạy hết nổi rồi, mừng rỡ vung roi thật mạnh về phía nàng.
"Dừng tay!" Là giọng nói của Diệp Thanh Ngọc, nhưng đáng tiếc nàng ta hô lên cũng đã quá muộn màng.
Hai cây roi một trước một sau vốn đang đánh về phía Thanh Linh, nhưng Thanh Linh né ra rất nhanh, còn dư lại mỗi Diệp Thanh Ngọc tránh không kịp,
may mắn có Hương Lá một bên đẩy Diệp Thanh Ngọc ra, miễn cưỡng nhận lấy
hai roi thay nàng ta.
Hương Lá bị đánh kêu lên oa oa, Diệp Thanh Ngọc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
"Ngu xuẩn!" Diệp Thanh Ngọc đứng lên, búi tóc bị nghiêng lệch, trên khuôn
mặt trắng nõn còn dính bùn đất, nàng bị chọc tức vung tay lên, hung hăng quăng hai cái tát xuống mặt hai ma ma, mỗi người một tát.
Thật đáng tiếc, hai cây roi kia không đánh trúng Diệp Thanh Ngọc, trong lòng Thanh Linh thầm tiếc nuối.
"Chuyện này lại là sao đây?" Cách đó không xa truyền đến giọng nói hờn dỗi của
Lâm thị, Lâm thị vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng trên đất đầy bùn đất
lẫn lộn với các mảnh sứ vỡ, sắc mặt liền rất tệ.
Diệp Thanh Ngọc
cảm nhận được ánh mắt giận dữ của Lâm thị đang nhìn sang nàng, vội vàng
tiến lên nói ra lý do xảy ra chuyện cho Lâm nghị nghe.
"Thanh
Ngọc, ngươi hiểu lầm Thanh Linh rồi, người xé nát vũ y của ngươi không
phải Thanh Linh mà là người bên cạnh của chính ngươi, người đó là Hương
Mai. Thật ra khi Thanh Linh đi ra, có người nhìn thấy Hương Mai lén lén
lút lút vào phòng, mẫu thân mới sai người bắt Hương Mai đến hỏi, rốt
cuộc nàng ta cũng đã thừa nhận mình làm việc này." Lâm thị giải thích.
Chẳng lẽ mặt trời sắp mọc ở hướng tây sao? Hay heo mẹ đã học được cách trèo
cây rồi? Lâm thị hôm nay lại đột nhiên nói chuyện giúp nàng, thật khiến
nàng được sủng mà cảm thấy sợ hãi. Tất nhiên, Thanh Linh cũng hiểu được
rằng, Lâm thị chịu nói chuyện giúp nàng, ắt sẽ không có gì là tốt lành.
"Thanh Ngọc, còn không mau xin lỗi Thanh Linh." Lâm thị nói.
Trong lòng Diệp Thanh Ngọc hoàn toàn không muốn, nhưng vẫn cực lực nặn ra một nụ cười méo mó: "Muội muội, thật xin lỗi, là do tỷ tỷ hiểu lầm ngươi,
ngươi hãy tha thứ cho tỷ tỷ được không?"
Thanh Linh không khỏi
dâng lên lòng bội phục Diệp Thanh Ngọc, rõ ràng một phút đồng hồ trước
còn hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chưa tới một phút sau lại tràn đầy tươi cười. Bây giờ hai mẫu tử này một kẻ mặt đỏ hát, một kẻ
mặt trắng họa, rốt cuộc là muốn làm gì nàng? Nhưng, nếu hai mẫu tử này
đã muốn chơi, tâm tình hôm nay của nàng cũng không tệ, có thể chơi cùng
các nàng.
"Vũ y của tỷ tỷ bị phá nát, tỷ tỷ cũng chỉ do nhất thời nóng lòng mới hành xử như vậy, muội muội tất nhiên sẽ không trách tỷ tỷ rồi." Thanh Linh cười ngọt ngào nói, so về ca diễn, nàng chắc chắn mình sẽ không kém hơn Diệp Thanh Ngọc.
"Thanh Linh." Sao Lâm thị lại đột nhiên đối xử tốt với Thanh Linh vậy?