Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 293: Chương 153.5


trướctiếp

“Tên Hách Liên Dực này thật giảo hoạt, cư nhiên có thể trốn khỏi sự truy bắt của Vô Ảnh.” Thư Nghiễn đi theo sau, thở dài cảm thán.

Thanh Linh thuận tay ngắt một bông hoa dại mọc ven đường, đặt lên mũi ngửi ngửi. Mùi hương đưa thoang thoảng thấm đẫm ruột gan, hít sâu một hơi, cả người thần thanh khí sảng, cước bộ dưới chân nhẹ đi không ít: “Bản lĩnh chạy trốn của hắn coi như không tệ, nếu không lúc ấy cũng không thể trốn thoát khỏi tay của Phong Tuyết lâu.”

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời đã chuyển dần sang màu vàng cam: “Hiện tại đã không còn sớm, tìm khách điếm nghỉ tạm thôi, sáng sớm mai chúng ta sẽ quay về Nam Hạ.”

Thư Nghiễn sửng sốt nói: “ Vậy Hách Liên Dực…..”

“Phân phó thủ hạ tiếp tục tìm kiếm.” Nàng rời khỏi Hạ thành đã nhiều ngày lắm rồi.

“Ta nhớ hắn.” Nàng hạ giọng thì thầm, ánh nhìn chăm chú vào bông hoa dại trên tay mà tâm hồn đã bay đi đâu.

Phụ cận xuất hiện một thôn trang, Thanh Linh tá túc nhờ một đêm ở một nông hộ.

Nông hộ này chỉ có hai phu thê tuổi đã xế chiều họ Lý, phu thê già hai người có ba cô con gái nhưng đã gả đi hết.

Lý đại nương thu dọn một gian phòng riêng dành cho Thanh Linh.

Từ hôm lấy được phấn hoa Bạch Cốt thảo, tâm tình Thanh Linh trở nên rất tốt, khẩu vị theo đó cũng tốt lên, bữa tối ăn có chút no liền ra cửa đi dạo một chút.

Ra đến đường lớn lại vòng trở về, bất chợt Thanh Linh nhìn thấy một nam tử chống một cây gậy gỗ, đang đứng trước cổng nhà nông hộ nàng đang nhờ tá túc xin miếng cơm.

“Đúng là nghiệt duyên, Hách Liên Dực thế nhưng lại gặp chúng ta ở đây.” Thư Nghiễn nhìn Hách Liên Dực trước mặt, hưng phấn xoa xoa hai tay vào với nhau.

Hách Liên Dực cảm nhận có tầm mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào hắn, đầu vừa quay đã nhìn thấy đoàn người Thanh Linh đứng cách đó không xa, sắc mặt lập tức biến chuyển. Hăn di chuyển khó khăn, một tay chống gậy chạy trốn.

Bản thân vẫn còn có chút nội lực chống đỡ, chạy coi như cũng nhanh, chì vài ba phút, bóng dáng của hắn đã chỉ còn lại là một chấm tròn.

“Truy!” Thanh Linh dẫn đầu đuổi theo.

Vô Ảnh cùng Thư Nghiễn đều đuổi theo, bị ba người có khinh công cao cường đuổi theo, Hách Liên Dực không còn cách nào khác đành phải trốn vào một cái chuồng heo của một nông hộ gần đó.

Hắn vừa tiến vào chuồng heo, đàn heo hoảng loạn kêu réo ầm ĩ. Lúc này lại xuất hiện một con chó không biết từ đâu chạy ra lao thẳng vào Hách Liên Dực.

Thanh Linh đứng ngoài chuồng heo, lạnh mặt nhìn hắn chật vật.

Hách Liên Dực vẫn kiên cường đứng thẳng, chó lớn vừa lao vào đây, hắn dùng tay đối phó với nó. Đại cẩu lấy đà húc đầu vào đùi hắn, trọng tâm không ổn, hắn liền ngã xuống đất.

Chỗ ở của chủ nhà xây gần chuồng heo, vừa nghe thấy tiếng heo kêu réo cùng tiếng sủa inh ỏi của đại cẩu liền nhanh chóng chạy ra, thấy có người bị chó nhà mình đẩy ngã


trướctiếp