Sau khi Thanh Linh
rơi từ trên xuống một thạch thất tối đen như mực. Chưa kịp thăm dò rõ
tình huống, bốn phía bức tường trong gian thạch thất có dấu hiệu sập
xuống.
Trước khi bốn vách tường vỡ, sàn nhà dưới lòng bàn chân lại tiếp tục nứt ra, đợi đến khi nàng kịp phản ứng, bản thân đã lăn xuống bậc cầu thang.
Hai bên bậc thang có ám khí bay ra, nàng nhanh chóng thoát thân, chưa
kịp thở lại phát hiện có ám khí. Vì tránh ám khí, vô tình nàng lại xông
vào một gian thạch thất.
Vừa xông vào, cửa liền ầm ầm đóng kín. Vô luận nàng tìm thế nào cũng
không thể tìm ra cơ quan để mở cửa. Vất vả khiến cửa mở lại ngoài ý muốn nhìn thấy vị phụ thân đáng kính của nàng.
Tạ Minh cười gần như điên cuồng, người bình thường nghe thấy khó tránh khỏi sợ hãi.
Tạ Minh càng cười, dáng cười càng trở nên quỷ dị. Tần Liễm muốn vĩnh
viễn nhốt ông ta ở địa cung, thế nhưng hắn lại không hề nghĩ tới Thanh
Linh cũng vô tình bị nhốt ở đây.
Thanh Linh ở đây, ông ta còn sợ Tần Liễm không đến cứu sao?
“Phụ thân, sao ngài lại xuất hiện ở đây?” Thanh Linh nghi hoặc, thế
nhưng chưa tới một phút, nàng liền cảnh giác, khuôn mặt lạnh
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20190515/thua-tuong.png)